"Lúc nào?" Hắn lạnh lùng hỏi.
"Khi ta bị bắt ở Tuyên Thành, nàng ta là chủ mưu, ta bị nàng ta bắt đến thạch động, sau đó cũng bị nàng ta dùng mắt khống chế và quên đi sự tồn tại của nàng ta, bây giờ ta được sống lại, mới nhớ đến nàng ta."
Ninh Vu sửng sốt: "Nàng ta bắt nàng? Tại sao?"
"Vì để làm một cuộc thí nghiệm."
Nàng kể cho hắn nghe chi tiết những gì nàng nhìn thấy, hắn mới biết sự việc đã từng xảy ra, trong lòng cũng đoán ra được, nữ nhân đó cũng muốn biết được pháp thuật để cứu sống người nào đó bị nhốt trong bí cảnh, nhưng rốt cuộc nàng ta là ai? Tại sao lại muốn tìm đến minh giới để biết đáp án, hơn nữa, người mà nàng ta muốn cứu sống là ai?
Ngọc Yên sau khi nói hết những việc này, lại nhớ đến sau khi hắn đến chỗ của Tống Miên tìm nàng, bèn đối xử lạnh lùng với nàng, không chịu nghe nàng giải thích, tuy rằng hôm đó nàng và Tống Miên không có gì xảy ra, nhưng hiện tại nàng cũng không muốn giải thích nữa rồi.
Thật ra, trong lòng Ninh Vu không bận tâm đến những việc này, huống hồ người làm thân tiên như hắn tự do tự tại, vô cùng tiêu soái, không có bất cứ sự ràng buộc nào cả.
Mặc dù lúc đó quả thực hắn cảm thấy khó chịu và tức giận, nhưng đó cũng là lẽ thường tình, bởi vì không có người nam nhân nào muốn nữ nhân của mình bị ức hiếp, hơn nữa sau đó nàng trầm mình xuống sông Vong Xuyên, cả người hắn như chìm vào trong bi thương, nào nghĩ đến chuyện này nữa.
Vì vậy, lúc này đây, khi hắn một lần nữa nghe lại câu chuyện năm đó, hắn cũng không có nghi ngờ gì nàng, hơn nữa, cho dù hắn muốn nói nhưng trước mặt còn có Vương Bá, càng thêm bất tiện.
Chiếc thuyền trôi theo dòng nước, chẳng biết khi nào mới đến điểm dừng.
Bởi vì mùi máu đã biến mất, những linh hồn kia dần dần chìm xuống nước và ngừng đuổi theo họ, vì vậy họ có thời gian để quan sát tình hình xung quanh.
Xung quanh vẫn tối đen như mực, những linh hồn đó vẫn xếp lớp lớp trôi nổi trên mặt nước. Ngôn Tình Nữ Phụ
Ninh Vu biết rằng không gian ở đây là vô tận, không thể đi đến điểm dừng, hắn phải nghĩ cách thoát khỏi đây.
Ngọc Yên lúc này rất đói, bởi vì bây giờ không phải chỉ có một mình nàng muốn ăn, trong bụng nàng còn có hai miệng ăn, nhưng ở trong đây thì tìm đâu ra thức ăn, nàng chỉ có thể nhịn, nhưng mà bụng nàng lại không chịu nghe lời phát ra tiếng ục ục.
Hắn và Vương Bá đều nghe thấy, nhưng mà lọ đan dược đã bị mất, muốn dùng phép thuật để tạo ra thức ăn, nhưng trong pháp bảo này thì không thể thi triển được phép thuật.
Cuối cùng, Vương Bá đã mò mẫm lấy một quả đào trong túi của hắn và đưa cho nàng, nó đã được hái khi hắn đi đến Tề Châu, thật ra hắn không thích ăn đào, nhưng lúc đó khi nhìn thấy đào viên, bèn tức cảnh sinh tình, liền hái một quả.
Nhưng mà bí mật này của hắn vẫn bị Ninh Vu nhìn thấy, huống hồ Vương Bá là thuộc hạ thân cận của hắn bấy lâu nay, thói quen lẫn tính cách của hắn ta, hắn đều biết rõ, hắn ta vốn dĩ không thích ăn đào, nhưng luôn mang đào theo bên mình, hơn nữa là loại đào này, lại đối với Ngọc Yên hết mực quan tâm, nếu như hắn vẫn không thể nhìn ra tâm ý của Vương Bá, hắn không cần mang họ Ninh nữa.
Ngọc Yên cũng sững sờ khi nhìn thấy quả đào này, bởi vì quả đào này là loại đào mà lúc trước Lục Vy có yêu cầu nàng làm cho chúng tươi tốt hơn, nàng có thể cảm nhận được khí tức của mình trên đó.
Chẳng qua là quả đào từ cây đào mà cô đã trồng theo yêu cầu của Luwei, và cô vẫn có thể ngửi thấy mùi hơi thở của chính mình.
Ngập ngừng một lúc, nàng tự nhủ bản thân mình chắc đã suy nghĩ nhiều rồi bèn bình tĩnh đón nhận, mỉm cười nói lời cảm ơn.
Nhưng sự do dự nhất thời của nàng cũng bị Ninh Vu chú ý, dù sao cũng là phu thê bốn trăm năm, hắn sao có thể không biết nhất cử nhất động của nàng.
Hắn tự cười giễu lấy chính mình, sau đó bàn tay không tự chủ nắm chặt thanh chùy trên thắt lưng, vết máu cùng với cảm xúc bi thương hòa vào thanh chùy, khiến cho nó dường như được sống lại.
Thanh chùy không ngừng kêu vo vo, những linh hồn xung quanh cũng tản ra chạy trốn, tựa hồ rất sợ hãi.
Hắn thấy vậy, bèn phóng ta thanh chùy, dùng sức phóng nó xuống nước thì thấy nó không bị ăn mòn mà ngược lại tạo thành một dòng xoáy rất lớn, con thuyền cứ quay theo dòng xoáy rồi lao thẳng vào tâm dòng xoáy.
Ba người không kịp phản ứng, cả thuyền và người liền bị hút vào, kỳ lạ chính là, cứ tưởng sẽ đón nhận cơn đau đớn do nước sông gọt rửa, nhưng thuyền dưới lực kéo mạnh như vậy cũng không có vỡ vụn, ngược lại tiếp tục đi về phía trước, chẳng lẽ trong vòng xoáy còn có một không gian khác?
Ninh Vu hối hận về quyết định vừa rồi của mình, hắn chỉ định thoát khỏi đám linh hồn trôi nổi trên mặt nước, nhưng không ngờ gặp phải vấn đề này, vì vậy hắn hóa thân thành rồng khổng lồ để bao quanh con thuyền, cố gắng hết sức để duy trì sự cân bằng của con thuyền và ngăn nó bị lật.
Vương Bá cũng nhảy xuống nước để giúp đỡ, còn Ngọc Yên ở trong thuyền điều khiển hướng đi của con thuyền, với sự nỗ lực chung của cả ba, con thuyền dần ổn định.
Ngay khi ba người vừa thở phào nhẹ nhõm, mũi thuyền đột nhiên nâng lên, vọt ra khỏi mặt nước, đi tới một vực sâu.
Cả ba người đều biết vực sâu này, đó là vực sâu dẫn đến sông Vong Xuyên ở minh giới, nơi tiên thần có thể tiêu tan thần phách.
Mấy chục tên dạ xoa canh giữ nghe thấy tiếng động liền chạy tới, nhìn thấy ba người bọn họ trên thuyền không khỏi kinh hãi, đặc biệt là sau khi nhìn thấy Ngọc Yên, bọn họ không thể tin vào mắt mình, bọn họ không biết nàng đã sống lại, nhưng dù thế nào đi chăng nữa, nếu nàng đã ở cùng với đế quân của họ, thì nhất định nàng đang còn sống, bèn lập tức quỳ xuống dập đầu: "Tham kiến đế quân và đế phi."
Về phần Ngọc Yên, nàng đến nỗi trong mơ cũng không cho rằng mình có thể quay trở lại minh giới.