Vũ Lâm Ký Sự

Chương 17:




Vũ Lâm Ký Sự
Tác giả: Giang Hoài Ngọc
Hồi 17
KHAI SƠN THẦN ĐẠN KINH THIÊN ĐỊA
TRỌNG TÀI KHINH MẠNG KHẤP QUỶ THẦN
Nguồn: Tàng Thư Viện
“Thần đạn Khai Sơn trời đất sợ,
Mê tiền rẻ mạng quỷ thần ghê.”
Lại nói, khi Triệu sư gia đang tung hứng viên đạn, đột nhiên buông tay cho viên đạn rơi xuống đất. Quần hùng khiếp đảm vội vã tránh xa, nhưng rồi chẳng có gì xảy ra cả. Quần hùng mãi không nghe thấy có tiếng nổ, liền kéo nhau quay trở lại. Ai nấy đều rất ngạc nhiên, cho rằng đã gặp phải đồ giả.
Triệu sư gia lại tươi cười nói:
- Quý vị hãy bình tĩnh. Khai Sơn Thần Đạn tuy có sức công phá cực lớn, nhưng chỉ khi nào sử dụng đúng cách kia. Người chế ra nó đã định như vậy là để đề phòng trộm đạo lấy đi làm chuyện bất lương. Nếu không sử dụng đúng cách thì dù có ném vào đá cũng không nổ. Nay bản nhân sẽ dùng cánh rừng kia để biểu diễn cho quý vị xem thử. Xin quý vị hãy tránh xa nơi đó ra.
Vừa nói y vừa đưa tay chỉ vào một cánh rừng nhỏ gần cục trường. Quần hùng đứng ở hướng đó liền dạt ra, mở ra một khoảng trống.
Triệu sư gia dùng hai bàn tay xoa xoa quả đạn, dường như có động tác gì đấy nhưng cố ý không cho mọi người nhìn thấy. Sau đó y vận lực ném thật mạnh quả đạn về phía cánh rừng. Quả đạn xé gió bay đi.
Quần hùng ngưng thần theo dõi.
Một tiếng nổ ầm thật lớn vang lên. Rồi cát bay đá chạy mù mịt. Những kẻ đứng trong phạm vi mấy trăm trượng đều nháo nhào nhảy tránh. Người nào không tránh kịp thì bị đất đá bắn vào người đau điếng. Lực đạo của đất đá bắn ra rất mạnh chứng tỏ sức công phá của Thần Đạn là vô cùng ghê gớm.
Đến khi cát bụi đã lắng xuống, mọi người mới nhìn lại, thấy khu rừng kia đã bị san phẳng một khoảng trống rộng hơn mười trượng. Trong phạm vi đó, mọi vật đều tan nát, không còn lại thứ gì nguyên vẹn. Ngay chính giữa khoảng trống đó là một cái hố lớn, rộng hơn hai trượng, sâu bốn thước.
Mọi người thoáng rùng mình. Đến đá tảng còn bị chấn nát thành cát bụi thì nói gì đến thân thể con người. Ai nấy đều nghĩ vậy nên vô hình chung vòng vây chợt giãn ra. Không ai muốn đứng gần con người quá nguy hiểm kia.
Giữa lúc ấy, Kim chấp sự bỗng bước ra vòng tay tươi cười nói:
- Quý vị. Biểu diễn như thế chắc cũng đủ chứng tỏ bản hiệu luôn bán hàng thật giá thật. Nhưng … Những thứ hàng hóa thế này quả không tiện mua bán công khai. Vậy nên quý vị nào có nhu cầu xin hãy liên hệ với bản hiệu sau. Bản hiệu đảm bảo sẽ giữ bí mật lai lịch của khách hàng. Muốn liên hệ với bản hiệu, quý vị chỉ cần tìm đến nơi nào có trương tiêu ký của bản hiệu, người phụ trách ở đó sẽ báo cáo với tiểu lão bản trong thời gian ngắn nhất để quyết định cuộc giao dịch. Nhưng có một điều cần lưu ý là bản hiệu không giao dịch với những khách hàng có lai lịch bất minh. Sở dĩ có điều kiện này là vì những thứ hàng hóa này nguy hiểm quá. Bản hiệu phải được bảo đảm rằng khách hàng mua về không dùng để chống lại bản hiệu. Mong quý vị thông cảm cho.
Nói đến đây, lão chắp tay vái chào một vòng, đoạn tuyên bố:
- Buổi lễ khai trương xin phép được kết thúc ở đây. Giờ cũng đã quá trưa rồi. Mời quý vị nghỉ ngơi. Đồ ăn thức uống đã được chuẩn bị đầy đủ trong các hàng quán quanh đây. Như lời hứa lúc đầu, bản hiệu sẽ tính giá ưu đãi cho quý vị.
Sau lời tuyên bố của Kim chấp sự, tiếng âm nhạc lại trỗi lên, long trọng báo hiệu buổi lễ đã kết thúc.
Kể từ khi được chứng kiến tận mắt sức công phá cực kỳ ghê gớm của Khai Sơn Thần Đạn, quần hùng không còn ai muốn ở lại một nơi nguy hiểm như nơi này nữa. Nếu như có kẻ nào đó chợt nổi điên lên, ném vài trái Thần Đạn vào đám đông thì … hậu quả chẳng biết sẽ thê thảm đến mức nào nữa. Vậy nên, ngay sau lời tuyên bố của Kim chấp sự, quần hùng lũ lượt giải tán. Mọi người tản vào các hàng quán, vừa ăn uống nhậu nhẹt, vừa bàn tán sôi nổi về cuộc lễ vừa qua.
Lúc này, tại trường chỉ còn lại người của Lưu Hương Viện và những người đã tham gia cuộc chiến vừa rồi. Hai vị khách không mời, tức là gã đàn ông đứng tuổi và nho phục lão nhân đã đuổi theo Tiểu Phi Hồ đến đây lúc đầu, chợt đưa mắt nhìn quanh, rồi lại nhìn nhau. Sau đó nho phục lão nhân quay sang hỏi Kim chấp sự:
- Các hạ có thấy tên đạo tặc khi nãy trốn đâu rồi không?
Tuy lúc đầu lão cùng đồng bạn đều có vẻ kiêu ngạo, nhưng lúc này đối với Kim chấp sự cũng đã có vẻ nhã nhặn hơn, chắc là vì Khai Sơn Thần Đạn. Kim chấp sự lấy từ trong bọc ra một cái túi gấm, tươi cười nói:
- Có phải nhị vị tìm vật này?
Lão nhân trợn mắt hỏi:
- Sao các hạ lại có nó?
Kim chấp sự đáp:
- Tên trộm đạo đã bị bản hiệu bắt giữ thì vật này đương nhiên phải nằm trong tay bản hiệu rồi.
Thấy Kim chấp sự vẫn cần túi gấm trong tay, lão nhân hỏi:
- Các hạ không định trả nó lại cho lão phu ư?
Kim chấp sự mỉm cười nói:
- Không phải đâu là không phải đâu. Nếu bản hiệu không định trả lại thì tiểu lão bản đã không đưa nó ra. Nhưng …
Lão nhân gằn giọng hỏi:
- Cần điều kiện gì nữa?
Kim chấp sự vẫn tươi cười:
- Tiểu lão bản là một tên thương mãi nên rất coi trọng tiền tài. Vật đương nhiên sẽ quy hoàn cố chủ. Nhưng xin được nhận hậu tạ trước.
Lão nhân hừ lạnh, móc túi lấy ra một viên minh châu, quẳng cho Kim chấp sự. Kim chấp sự chụp lấy viên minh châu, săm soi kỹ lưỡng, rồi còn giơ lên soi dưới ánh mặt trời. Lão nhân thấy vậy thì khẽ hừ một tiếng. Kim chấp sự lẩm bẩm nói:
- Xem ra cũng là vật đáng giá.
Đoạn lão cẩn thận cất viên minh châu vào bọc, sau đó mới trao túi gấm lại cho lão nhân. Lão nhân cầm túi gấm trong tay, mở ra xem, hừ lạnh một tiếng, rồi cùng gã đàn ông đứng tuổi động thân phóng vút đi.
Trong khi bọn họ đang còn nói chuyện với nhau thì Trình, Hứa hai nhà đã nhờ Cơ lão đại phu giúp chữa trị cho những người bị thương. Đương nhiên là Cơ lão đại phu đã mau mắn nhận lời ngay. Thấy Cơ lão đại phu lăng xăng chạy qua chạy lại, Kim chấp sự khẽ gật đầu, mỉm cười với vẻ hài lòng. Lão nhìn khắp toàn trường một lượt nữa, rồi mới tiến lại chỗ hai gã người Miêu, khẽ nói:
- Nhị vị. Công tử gia muốn gặp nhị vị.
Một gã hỏi lại:
- Công tử của các ngươi là nhân vật thế nào?
Kim chấp sự mỉm cười đáp:
- Nhị vị đến gặp công tử gia thì sẽ biết ngay.
Hai gã đưa mắt nhìn nhau, rồi bảo Kim chấp sự dẫn đường. Kim chấp sự dẫn hai người họ đi lên ngọn đồi chỗ có cỗ xe của Giang Thừa Phong. Lên đến nơi, một gã Miêu nhân nhìn cỗ xe, hỏi:
- Công tử của các ngươi ở trong xe?
Kim chấp sự chưa kịp đáp thì đã nghe Giang Thừa Phong hỏi:
- Các người vào Trung Nguyên chuyến này là vì lý do cá nhân hay phụng mệnh Triển huynh?
Hai gã người Miêu ngơ ngác nhìn nhau. Một gã hỏi:
- Chẳng hay vị Triển huynh mà công tử nói đó là người nào?
Giang Thừa Phong nói:
- Tuy ta chưa từng gặp hai ngươi nhưng cũng biết các ngươi là người thế nào. Chẳng lẽ ở Miêu Cương còn có vị Triển huynh nào khác có thể ra lệnh cho các ngươi?
Hai gã chợt nhớ ra Miêu Chúa vốn họ Triển. Chỉ vì ngày thường không ai dám phạm húy nên thành ra nhất thời quên mất. Cả hai kinh ngạc hỏi:
- Vậy ra công tử có quen biết Miêu Chúa?
Giang Thừa Phong nói:
- Ta với Triển huynh, kẻ phương nam người phương bắc, xa xôi vạn lý nên chưa có dịp gặp nhau. Nhưng … Năm xưa gia phụ cùng sư phụ của Triển huynh đã từng thọ giáo nơi Đức điện hạ, lại cùng viễn chinh ngoài quan ải, nên xem ra hai bên cũng có ít nhiều liên hệ.
Hai gã Miêu nhân càng thêm kinh ngạc, run giọng hỏi:
- Vậy công tử là …?
Giang Thừa Phong nói:
- Hai ngươi lại gần đây.
Cả hai gã người Miêu liền từ từ tiến lại gần cỗ xe. Giang Thừa Phong chờ hai gã đến bên cửa sổ mới nhẹ nhàng vén rèm lên, đưa bàn tay ra ngoài, cho hai gã xem một vật nằm trong lòng bàn tay chàng. Chàng đã sử dụng một thủ pháp rất khéo léo, nên ngoài hai gã thì không ai nhìn thấy chi cả. Vừa để cho hai gã nhìn qua vật ấy xong là chàng nắm bàn tay lại, rút vào trong xe ngay.
Hai gã người Miêu vừa nhìn thấy vật trong tay Giang Thừa Phong, tức thì biến sắc, vội vã phục xuống định hành đại lễ, khiến những người xung quanh đều kinh hãi. Nhưng Giang Thừa Phong đã nói:
- Thôi được rồi. Bất tất phải đa lễ. Lần này ta vào Trung Nguyên không dùng đến thân phận thật sự của ta nên hai ngươi cứ gọi ta là công tử được rồi.
Cả hai đồng vâng dạ, đứng lên, chắp tay cung kính đứng hầu một bên. Bọn Công Tôn Long vốn cũng không biết thân phận thật sự của Giang Thừa Phong nên lòng đầy thắc mắc, vừa ngạc nhiên, vừa hiếu kỳ. Nhưng trước giờ bọn họ tôn kính chàng như thần thánh, chàng đã không nói thì cũng chẳng ai dám hỏi, chỉ đoán rằng chàng phải là một đại nhân vật rất có uy vọng, cho nên ngay đến cả bọn cao thủ người Miêu cũng phải tôn kính. Truyện Linh Dị
Giang Thừa Phong lại hỏi:
- Chuyến này các ngươi vào Trung Nguyên là phụng mệnh Triển huynh hay là vì lý do cá nhân?
Một gã người Miêu cung kính đáp:
- Kính bẩm công tử. Bọn tiểu nhân vào Trung Nguyên chỉ để du ngoạn thôi ạ. Chỉ vì trên đường vô tình quen biết bọn người Thanh Long Bang, rồi vì thích xem náo nhiệt mà theo bọn họ đến đây.
Giang Thừa Phong nói:
- Võ lâm hiện đang trong thời kỳ hỗn loạn, các ngươi xem thì được, chứ không nên xen vào. Ta cũng đã ước thúc các môn hạ dưới trướng không được can thiệp vào các mối ân oán trong võ lâm.
Hai gã người Miêu lại cung kính vâng dạ. Chàng nói tiếp:
- Khi nãy các ngươi đả thương mấy người, có phải đã dùng độc hay không? Ta cần giải dược.
Một gã người Miêu lấy ra một chiếc lọ sứ cung kính dâng lên, nói:
- Kính bẩm công tử. Đây là giải dược có thể giải trừ hoạt độc của Miêu Cương rất hiệu nghiệm. Xin dâng công tử.
Giang Thừa Phong hài lòng bảo Công Tôn Long thu lấy, rồi nói:
- Công Tôn huynh đệ. Hãy tặng bọn họ một vạn lượng bạc để làm lộ phí.
Công Tôn Long vâng dạ, lấy ra xấp ngân phiếu một vạn lượng bạc trao cho hai gã người Miêu. Số bạc này tuy rất lớn, nhưng lão nghĩ số giải dược kia lại càng quý báu hơn, nếu biết tính toán, tìm đúng đối tượng, lựa chọn đúng cơ hội thích hợp thì có thể thu về số lợi tức lớn hơn nhiều. Và lão lại nghĩ: phải chi khi nãy gã người Miêu hạ độc thủ nhiều người hơn nữa thì có lợi biết bao nhiêu.
Hai gã người Miêu nhận số ngân phiếu, hoan hỉ tạ ân. Hai gã lại nhìn nhau, xí xố một tràng tiếng Miêu, rồi một gã lấy từ trong người ra một chiếc hộp gỗ trông khá cũ kỹ, dâng lên cho Giang Thừa Phong, cung kính nói:
- Kính bẩm công tử. Bọn tiểu nhân có chút quà mọn. Xin dâng lên công tử để tỏ lòng tôn kính.
Giang Thừa Phong hỏi:
- Đó là vật gì thế?
Gã cung kính đáp:
- Kính bẩm công tử. Đây là Ngân Tuyến Xà. Miêu Chúa thấy Đức điện hạ dùng Kim Tuyến Linh Xà, nên mới nuôi lấy giống này để dùng. Tuy nó không trân quý bằng Linh Xà, nhưng cũng rất hữu dụng. Bọn tiểu nhân cũng được Miêu Chúa ban cho một con, nay xin dâng công tử để tỏ lòng tôn kính.
Giang Thừa Phong nói:
- Triển huynh đã ban cho các ngươi thì hãy cứ giữ lấy mà dùng.
Gã cung kính nói:
- Đây là chút lòng thành của bọn tiểu nhân. Xin công tử hãy nhận đi ạ. Nếu sau này Miêu Chúa biết bọn tiểu nhân được yết kiến công tử mà không có phẩm vật gì dâng tặng thì Người sẽ không hài lòng, và bọn tiểu nhân tất sẽ bị quở trách.
Gã kia cũng nói thêm:
- Công tử. Miêu Chúa mà biết bọn tiểu nhân dâng vật này cho công tử để tỏ lòng tôn kính, Người hài lòng thì chắc sẽ còn ban thưởng cho bọn tiểu nhân nữa đấy ạ. Xin công tử hãy thu nhận.
Giang Thừa Phong thu lấy chiếc hộp, nói:
- Được rồi. Ta sẽ nhận. Nhưng nó sử dụng thế nào?
Gã người Miêu tiến đến sát bên cửa sổ, khẽ thì thầm mấy câu. Đoạn, Giang Thừa Phong nói:
- Khi các ngươi trở về Miêu Cương nhớ chuyển lời của ta hỏi thăm Triển huynh. Hy vọng sau này hai bên sẽ có dịp hội kiến. Thôi được rồi. Nếu không còn việc gì nữa thì hai ngươi có thể lui.
Cả hai cung kính vâng dạ, xin được cáo lui. Giang Thừa Phong chợt nói:
- Các ngươi đã đến đây thì cũng xem như là khách, Lưu Hương Viện nên tiếp đãi cho hết tình địa chủ. Vả lại, người bị thương cũng cần phải điều dưỡng trị thương. Công Tôn huynh đệ. Huynh đệ hãy lo việc tiếp đãi bọn họ cho thật chu đáo.
Công Tôn Long cung kính vâng dạ, phái một vị chấp sự họ Đồng lo việc tiếp đãi đám người Miêu, cũng như giúp bọn họ trị thương. Đợi Đồng chấp sự đưa bọn họ đi rồi. Giang Thừa Phong lại nói:
- Công Tôn huynh đệ. Giờ huynh đệ hãy lo việc mà ta đã dặn khi nãy.
Công Tôn Long cung kính vâng dạ, rồi quay sang dặn dò Kim chấp sự những việc cần làm. Kim chấp sự nhận mệnh, đi xuống đồi.
Lại nói, dưới đồi lúc này quang cảnh cũng đang rất nhộn nhịp, mặc dù quần hùng đã giải tán từ lâu. Cơ lão đại phu lăng xăng chạy qua chạy lại xem mạch bốc thuốc cho từng người một. Những người bị thương nhẹ lão chỉ xem mạch, cho một đơn thuốc rồi khiến đám thanh y hán tử lo việc rửa vết thương, sau đó băng bó lại. Còn với những người bị thương nặng phải do lão đích thân châm cứu, chữa trị. Những người cần phục dược ngay thì thuốc men đã sẵn có, bọn thanh y hán tử lập tức bắc lò sắc thuốc ngay. Bọn con cháu hai nhà sốt ruột cho đồng bạn, nên những người còn hoạt động được liền chạy lại tiếp tay bọn thanh y hán tử cho công việc mau chóng. Cả khu bình nguyên trước là một bãi chiến trường hỗn loạn thì giờ lại trở thành một đại dược phòng.
Khi Kim chấp sự xuống đến nơi thì việc chữa trị đã gần xong. Ai còn có thể hồi phục được thì cũng đã hồi phục. Chỉ còn những người bị nội thương do chưởng lực làm tâm mạch rối loạn, hay những kẻ bị trúng phải hoạt độc của bọn người Miêu thì việc chữa trị nằm ngoài khả năng của Cơ lão.
Người của hai nhà và những người cùng phe hiện đã tập trung lại thành hai nhóm, cách xa nhau hàng mấy chục trượng, đang lo tìm phương cứu chữa cho những người bị nội thương hay trúng độc. Bọn họ là người trong võ lâm nên cũng biết việc này phải nhờ đến bậc thần y hay cao thủ, còn Cơ lão tuy y thuật cũng khá nhưng chẳng thể giúp gì được nên cũng không thúc hối lão.
Trong số những người bị nội thương thì nghiêm trọng nhất phải kể đến Thanh Phương đạo nhân bên Hứa gia. Còn trúng độc thì bên Trình gia có Kinh Nam Kiếm Khách cùng một số đồng môn, bên Hứa gia thì có Điểm Thương Song Tuyệt Kiếm và một số đồng môn của Thanh Phương đạo nhân.
Kim chấp sự xuống đến nơi liền tiến đến chỗ Trình gia đang tụ tập. Lão nhìn những người bị trúng độc, tủm tỉm cười, tay liên tục gảy bàn tính. Mọi người nghe tiếng gảy bàn tính leng keng mới nhận ra sự hiện diện của lão. Thấy lão cứ nhìn những người bị trúng độc mà tủm tỉm cười, Trình lão trang chủ ngạc nhiên hỏi:
- Tôn giá có cao kiến gì chăng? Bọn họ đã vì Trình gia mà đến nông nỗi này. Nếu có thể cứu được bọn họ thì lão phu cũng không tiếc tiền của.
Tay vẫn khẽ gảy bàn tính, Kim chấp sự cười nói:
- Bọn họ đều bị trúng hoạt độc của Miêu Cương. Mà tài dụng độc của người Miêu thế nào, khỏi cần nói chắc quý vị cũng đã rõ. Nếu muốn giải độc phải dùng giải dược độc môn của bọn họ mới xong.
Trình lão trang chủ đảo mắt nhìn quanh, mong tìm bọn người Miêu, nhưng không thấy đâu. Kim chấp sự cười nói:
- Đại lão bản khỏi cần tìm nữa. Bọn họ hiện đang làm khách ở bản viện. Đồng chấp sự đang bồi tiếp bọn họ. Vì thế mà bản hiệu cũng có được một ít giải dược loại này. Nếu quý vị cần dùng thì bản hiệu có thể nhượng lại cho. Nhưng … Nếu như tính đúng giá trị của nó thì chỉ e quý vị phá sản mất thôi. Có lẽ nên giao dịch theo cách khác.
Trình lão trang chủ cả mừng hỏi:
- Tôn giá định thế nào?
Kim chấp sự đưa mắt nhìn thiếu nữ họ Trình mà Giang Thừa Phong đã nhìn thấy khi nãy, hỏi:
- Vị cô nương đây là lệnh thiên kim?
Trình lão trang chủ đáp:
- Nó là Tiểu Thanh, tôn nữ của lão phu. Phụ thân nó là đại công tử của Trình gia, đã chết dưới tay của bọn chúng mấy năm trước.
Vừa nói lão vừa đưa mắt nhìn về phía nhóm người Hứa gia với vẻ hậm hực. Kim chấp sự tươi cười nói:
- Vậy giờ thế này. Bản hiệu muốn nhận Trình cô nương đây về giúp việc ở bản hiệu. Nếu Trình cô nương nhận lời thì bản hiệu sẽ mời đích thân viện chủ đến đây giải độc cho Kinh Nam Kiếm Khách đại hiệp.
Thiếu nữ họ Trình thoáng biến sắc, còn Trình lão trang chủ lại hỏi:
- Thế những người còn lại thì sao?
Kim chấp sự nói:
- Bọn họ dường như đâu phải người của Trình gia?
Câu nói này của Kim chấp sự khiến những người khác giật thót mình, thầm nhủ lão này không xem nhân mạng là nhân mạng a. Nhiều người quyết định sau này sẽ không liên can đến Lưu Hương Viện nữa. Bọn họ nguy hiểm quá. Tránh xa thì hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.