Vu Sư

Chương 85:




Thương thế của Quý Lãng nhìn nghiêm trọng, nhưng kỳ thật chỉ là bị thương ngoài da, khi đến bệnh viện, chỉ đơn giản khâu lại rồi băng bó, liền xem như trị liệu xong. Bất quá bởi vì năng lượng Mộng Ma mất khống chế, Quý Lãng bị hao tổn quá lớn, người vẫn còn chìm trong hôn mê, mà loại hôn mê này cũng được bác sĩ quy kết vì mất máu quá nhiều.
Có Đông Vĩnh Nguyên ở đó, thủ tục nằm viện và một ít chuyện giấy tờ đều không cần Vu Miểu Miểu lo, cô chỉ cần ngồi bên cạnh Quý Lãng suốt là được rồi.
"Người bệnh không có gì nguy hiểm, sẽ tỉnh lại nhanh thôi, sau này chỉ cần nghỉ ngơi nhiều một chút là tốt rồi." Bác sĩ chủ trị nhìn vào đôi mắt to vô cùng lo lắng của Vu Miểu Miểu, nhịn không được giọng bói cũng ôn nhu đi một ít. Vị nằm trên giường này chính là một nạn nhân của bọn buôn bán nội tạng vừa được cảnh sát giải cứu về, có thể nói là tìm được đường sống trong chỗ chết, cô gái nhỏ này là người nhà, khẳng định là sợ hãi lắm rồi.
"Nghỉ ngơi nhiều là được rồi sao?" Vu Miểu Miểu truy vấn nói.
"Đúng vậy, miệng vết thương tuy nhìn có hơi dọa người, nhưng kỳ thật vết cắt cũng không sâu, chỉ là hơi chảy nhiều máu một chút. Chỉ cần nghỉ ngơi điều độ, ăn nhiều mấy loại thức ăn bổ máu, sẽ thể khôi phục lại khỏe mạnh thật nhanh." Bác sĩ chủ trị ôn nhu lặp lại lần nữa tình trạng của Quý Lãng.
"Tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ." Vu Miểu Miểu sau khi nghe bác sĩ xác nhận, lúc này mới thở ra nhẹ nhõm một hơi.
"Không có gì, có việc cô cứ kêu hộ sĩ, bọn họ sẽ báo cho tôi." Bác sĩ chủ trị cảm thấy mình trấn an được một người nhà đang sợ hãi, tâm tình sung sướng rời đi.
Bác sĩ rời đi không lâu, tổ bốn người của phòng làm việc liền đi đến, bốn người bọn họ trong tay ai cũng đều cầm đồ vật. Có đồ ăn, có thuốc bổ, dù sao chỉ cần là đồ vật dùng khi nằm viện mà bọn họ có thể nghĩ đến, liền mua lại đây.
Làm xong hết thảy, bốn người cũng biết tiếp tục ở đây cũng không làm được gì, nên chào hỏi Vu Miểu Miểu mấy câu rồi lại cùng nhau về phòng làm việc. Bọn họ hôm nay đã vắng mặt cả buổi sáng, tuy rằng về tình cảm có thể tha thứ, nhưng cũng không thể thật sự bỏ hết chuyện trong phòng làm việc không lo, hơn nữa lỡ như ông chủ tỉnh lại, nhìn thấy bọn họ liền đòi kịch bản, bọn bọ biết phải lấy không ra?.
Bốn người rời đi rồi, phòng bệnh hoàn toàn an tĩnh lại. Vu Miểu Miểu vốn dĩ đã dọn ghế dựa ngồi bên cạnh Quý Lãng, như vậy khi nào Quý Lãng vừa tỉnh tới liền có thể nhìn thấy mình. Nhưng mà nhìn nhìn một lúc, trong chốc lát bỗng nhiên cô liền bị cơn buồn ngủ ập tới.
Hôm nay người bị hao tổn thật lớn không chỉ mỗi Quý Lãng, bản thân Vu Miểu Miểu cũng hao tổn không nhỏ. Cô lấy máu tươi vẽ trận, cơ hồ chiêu đến toàn bộ quỷ hồn của cả thành phố tới tìm người cho mình, vu lực của bản thân cô thật sự hao tổn nhiều nhất từ trước đến giờ. Lúc này cô đã suy yếu đến mức ngay cả cho Quý Lãng một lần chúc phúc cũng làm không được, bằng không cô nhất định đã dùng vu lực giảm bớt đau đớn trên vết thương của Quý Lãng.
Vừa rồi bác sĩ nói, tướng công lúc này cần phải nghỉ ngơi nhiều mới tốt.
Vu Miểu Miểu nghĩ nghĩ, bỗng nhiên đứng lên, đi đến mép giường, xốc chăn trên người Quý Lãng lên, sau đó cởi giày, tự mình bò lên, lại thật cẩn thận nằm nghiêng sát bên người Quý Lãng rồi đắp chăn lại. Cũng may phòng bệnh một người nên giường cũng to hơn giường ở phòng bệnh bình thường một chút, Vu Miểu Miểu nghiêng thân mình nằm trên đó như vậy, tuy rằng có chút chật, nhưng vẫn có thể nằm xuống được.
Điều chỉnh tư thế xong, xác định mình sẽ không làm động đến vết thương của tướng công, Vu Miểu Miểu đặt Oa Oa lên đầu giường của hai người, cũng nhỏ giọng dặn dò nói: "Oa Oa, tướng công cần được nghỉ ngơi, ta cũng có chút mệt nhọc, chúng ta cùng nhau ngủ một lát."
Tròng mắt Oa Oa xoay chuyển, khẽ gật đầu nhỏ đến mức không thể phát hiện. Phảng phất như đang nói, hai người ngủ đi, con bảo hộ cho hai người.
Vu Miểu Miểu ngáp một cái, chậm rãi nhắm mắt lại, chỉ chốc lát sau liền ngủ.
Hai người ngủ không biết bao lâu, bên ngoài phòng bệnh bỗng nhiên vang lên một luồng tiếng bước chân hỗn độn, tựa hồ có người đang vội vàng đi tới. Sau đó, cửa phòng bệnh liền bị đẩy ra, một đôi nam nữ trung niên quần áo hơi xốc xếch đi đến.
Vừa vào cửa, hai người liền thần sắc hoảng loạn nhìn về phương hướng giường bệnh, bọn họ đầu tiên là thấy vẻ mặt Quý Lãng ngủ bình tĩnh, rồi sau đó lại thấy nằm bên cạnh Quý Lãng là một gương mặt cũng ngủ rất điềm tĩnh. Hai người đồng thời ngẩn ra, lại đều dừng bước, không dám đi vào bên trong.
Ánh nắng mặt trời xuyên qua cửa sổ tiến vào, trên bàn trà bày biện một mâm đựng trái cây, trong không khí còn có mùi hoa nhàn nhạt, đầu giường bày một con búp bê vải, đôi nam nữ đang ôm nhau mà ngủ. Hết thảy những cái này, căn bản không giống như phòng bệnh, mà như là một gia đình ấm áp.
Hai người đang đứng cũng không nói chuyện, cứ từ xa đứng ở cửa nhìn, nhìn một lúc lâu. Hồi lâu lúc sau, bọn họ ăn ý rời khỏi phòng bệnh, đóng cửa lại, phảng phất như chưa bao giờ tới đây.
"Cô gái kia, là bạn gái Quý Lãng sao?" Mẹ Quý nhẹ giọng hỏi, hốc mắt bà có chút đỏ lên, thanh âm mang theo chút nghẹn ngào.
Ba Quý nhìn thê tử liếc mắt một cái, hốc mắt cũng có chút hồng.
Đôi nam nữ trung niên này đúng là cha mẹ Quý Lãng, khi bọn họ nhận được điện thoại của cảnh sát thông báo bị Quý Lãng, người không ở Hải Thành. Cho nên cho dù bọn họ đã ngay lập tức trở về, nhưng lúc này mới xuất hiện ở bệnh viện.
Tuy rằng không phải cố ý, nhưng bọn họ xác thật không có thể trước tiên đuổi tới đây, phảng phất như trong sinh mệnh của Quý Lãng, người làm cha mẹ là bọn họ đây luôn luôn đến trễ.
"Thật tốt." Mẹ Quý bỗng nhiên lại cười, "Cho dù không có chúng ta, Quý Lãng cũng sống khá tốt, đúng không?"
Đây đúng là nguyên nhân vừa rồi bọn họ rời khỏi phòng bệnh, nếu bọn họ đã hoàn toàn rời khỏi cuộc sống của Quý Lãng, lại biết hắn sống cũng rất tốt, như vậy liền không cần lại xuất hiện nhiễu loạn hắn. Đây đại khái là việc duy nhất mà bọn họ hiện tại có thể làm cho Quý Lãng.
"Chúng ta đi hỏi bệnh tình Quý Lãng một chút đi." Ba Quý thở dài, vỗ vỗ an ủi vợ mình, rồi xoay người đi đến quầy tiếp tân.
Khuôn viên công ty, phòng làm việc.
Sau một buổi sáng khẩn trương kích thích, mấy người trở về đến phòng làm việc cũng không thể lập tức lao vào công tác, mà đang tính sổ. Nguyên nhân là do Dịch Quan vừa mới rồi đã gửi một con số 200 đồng vào nhóm WeChat yêu cầu mọi người ăn đồng chia đủ, chuyển tiền cho hắn.
"Ối đệch, anh cũng quá keo kiệt rồi anh biết không, chỉ có 200 đồng mà cũng đòi mọi người chia?" Bắc Phồn không thể tin tưởng nói.
"Cái xe đó là bốn người chúng ta cùng nhau ngồi, khẳng định là phải chia tiền chứ." Dịch Quan nói ra số tiền này chính là số tiền hắn chi cho chiếc xe taxi đuổi theo Vu Miểu Miểu ban sáng.
"Cậu hiện tại tốt xấu gì cũng là quý công tử hào môn rồi, hai trăm đồng mà cũng muốn chia, cậu có thấy mất mặt không?"
"Đúng rồi đó." Hai người còn lại cùng nhau phụ họa.
"Việc nào ra việc đó, đây là hai việc khác nhau." Dịch Quan kiên trì muốn lấy tiền.
"Vậy cũng không thể là hai trăm, phải là một trăm, rốt cuộc cái câu "tiền xe tôi trả gấp đôi!" cũng không phải là chúng tôi nói." Đan Tuấn Nghị bỗng nhiên nói.
"Đúng đúng đúng, em chỉ là dân chúng bình dân, em làm sao nói nên lời hào khí như vậy được." Bắc Phồn lập tức phụ họa.
Dịch Quan bị sự vô sỉ của ba người này làm cho chấn động sâu chấn.
"À, đúng rồi, khi nào cậu nghỉ việc vậy?" Đông Vĩnh Nguyên đột nhiên hỏi.
"Sao em lại muốn nghỉ việc?" Dịch Quan bị hỏi mà phát ngốc.
"Cậu cũng đã trở về hào môn, gia sản ăn mấy đời cũng không hết, còn đi làm làm gì? Cho dù ngứa ngáy muốn đi làm, vậy cũng là trở về kế thừa gia nghiệp chứ." Đông Vĩnh Nguyên nói.
Bắc Phồn cùng Đan Tuấn Nghị vừa nghe, cũng cảm thấy có lý: "Khi nào nghỉ việc nhớ báo trước một tiếng nha, bọn này nhất định làm tiệc chia tay hoành tráng vui vẻ."
"Không dám, em không từ chức, ta mới không cần trở về kế thừa gia nghiệp đâu." Dịch Quan vội la lên, "Công ty có em gái em trông coi rồi, em mỗi ngày ngồi đếm tiền không tốt sao?"
"Nghe xem, ngồi đếm tiền, không hổ là quý công tử hào môn nha, vậy tiền xe khẳng định cũng ngại đòi chúng ta, có đúng không?." Bắc Phồn nhân cơ hội nói.
"Cậu...... Các người quá vô sỉ." Dịch Quan xem như đã nhìn ra, mấy cái tên này chính là cố ý, vì 50 đồng tiền mà nên nỗi sao.
Ba người Bắc Phồn bị mắng vô sỉ, nhưng không lấy đó làm nhục mà còn cảm thấy vui vẻ, cả đám đều vui tươi hớn hở, phảng phất như nhặt được tiền giống nhau. Bọn họ kỳ thật không thiếu mấy chục đồng tiền này, chính là thấy Dịch Quan đã thành công tử hào môn rồi mà còn keo kiệt như vậy, nhịn không được muốn chọc ghẹo hắn.
"Nha, cả đám rất thực vui vẻ nha." Bỗng nhiên một thanh âm từ cửa truyền đến.
Mọi người quay qua xem, liền trông thấy một hình bóng quen thuộc. Người tới đúng là Hoắc Minh Tri, hắn đang mặt đầy ý cười đứng trước cửa, nhìn mấy người mà chậm rãi đi đến.
Trong lòng bốn người lộp bộp một chút, tựa hồ nghĩ tới cái gì, vui vẻ trên mặt cả đám liền tắt ngúm, xoay người ngồi xuống, mở máy tính mở máy tính, tìm văn kiện tìm văn kiện, làm bộ như công việc lu bù hẳn lên.
Kỹ thuật diễn sứt sẹo này của bốn người làm sao có thể lừa qua mặt Hoắc Minh Tri được, hắn lập tức đi đến trước mặt Đông Vĩnh Nguyên, đè lại bàn tay đang mở văn kiện của Đông Vĩnh Nguyên một phen.
Vẻ mặt Đông Vĩnh Nguyên thật bi ai, nhưng cũng chỉ có thể căng da đầu, ngẩng đầu: "Đội trưởng Hoắc, anh thấy đó, tôi đang bận việc quá đây này."
"Bận hả? Tôi cũng không chiếm nhiều thời gian của cậu lắm đâu, hỏi hai câu xong là tôi đi." Hoắc Minh Tri mỉm cười.
Trán Đông Vĩnh Nguyên đều đổ mồ hôi: "Tôi, tôi không biết cái gì cả."
"Tôi còn chưa hỏi mà, sao cậu biết mình cũng không biết? Hay là cậu không muốn nói cho tôi biết?." Hoắc Minh Tri cười như không cười.
"Ơ, cái gì nhỉ? Đội trưởng Hoắc, lúc này không phải hẳn là anh rất bận sao? Không cần khám xét hiện trường, thẩm vấn phạm nhân gì đó sao?" Đông Vĩnh Nguyên định lảng sang nói chuyện khác, "Lần này ông chủ chúng tôi quả thật là gặp nạn lớn, anh phải thẩm vấn kỹ càng bọn chúng một phen mới được."
"Hiện trường đã có người khám xét, còn phạm nhân, đều ở bệnh viện hôn mê đó thôi, mấy người xuống tay cũng đủ tàn nhẫn nha." Hoắc Minh Tri đã dò hỏi bác sĩ về tình trạng phạm nhân, bình quân mỗi người đều bị gãy ba cọng xương sườn, đồng thời nguyên nhân hôn mê vẫn chưa thể xác định, nhưng bác sĩ hoài nghi là bị chấn động não.
"Ha hả ha ha......" Đông Vĩnh Nguyên lúng túng nói, "Đội trưởng Hoắc, nếu tôi nói không phải chúng tôi ra tay, anh tin không?"
"Không phải các người động tay, chẳng lẽ là Vu Miểu Miểu một mình đập bẹp ba người đàn ông cường tráng khoẻ mạnh?" Hoắc Minh Tri hỏi.
Đúng vậy, chính là bà chủ làm.
Bốn người cơ hồ theo bản năng cùng xác nhận ở trong lòng.
"Được rồi, các người không phải đang vội sao? Tôi chỉ hỏi các người một vấn đề, làm thế nào tìm được người vậy?" Hoắc Minh Tri cân nhắc hồi lâu, nhưng chết sống cũng không thể nghĩ ra mấy người Đông Vĩnh Nguyên làm như thế nào bỗng nhiên phát hiện được địa điểm ở nhà máy hóa chất.
Cái nghi hoặc này mà không được gỡ bỏ, ngay cả bản thân hắn khó chịu còn không nói, quay đầu lại báo cáo cũng không biết viết như thế nào. Cũng không thể viết lên báo cáo là, đột nhiên, người nhà con tin lại biết địa chỉ của bọn bắt cóc.
"Là...... Là......" Đông Vĩnh Nguyên đứng là là nửa ngày, mồ hôi trên trán cũng sắp nhỏ giọt xuống, mà vẫn không thể tìm được lý do nào hợp lý.
Đội trưởng Hoắc, không phải tôi không muốn nói cho anh, thật sự là đối với anh mà nói, chân tướng sự thật còn khó tin hơn tôi nói dối nhiều.
"Là cái gì?" Hoắc Minh Tri truy hỏi.
"Là bà chủ tìm được." Phía sau Đông Vĩnh Nguyên, Đan Tuấn Nghị bỗng nhiên đứng lên tiếp câu chuyện.
Hoắc Minh Tri nhìn qua, nhớ lại một chút tình huống lúc trước, hình như thật sự Vu Miểu Miểu là người đầu tiên lao đến nhà máy hóa chất, bọn Đông Vĩnh Nguyên cũng là đuổi theo Vu Miểu Miểu mà qua đến: "Cô ấy làm sao tìm được?"
Ba người Đông Vĩnh Nguyên cũng đầy mặt khẩn trương nhìn về phía Đan Tuấn Nghị, trong lòng chần chờ: Chẳng lẽ A Tuấn định lộ ra chuyện của Oa Oa?
"Vì cái đồng hồ." Đan Tuấn Nghị thong dong nhanh chóng giải thích nói, "Đồng hồ của ông chủ có định vị GPS đồng bộ lên di động. Lúc đầu bà chủ không nhớ tới, sau đó mới bỗng nhiên nghĩ ra, cứ như vậy, chúng tôi mới phát hiện nhà máy hóa chất."
Đan Tuấn Nghị vẻ mặt tự tin nhìn về phía Hoắc Minh Tri, phảng phất như đang nói, xem đi, chân tướng chính là đơn giản như vậy, bọn iem có GPS.
Hoắc Minh Tri híp mắt, nhìn về phía Đan Tuấn Nghị, hỏi: "Được, cứ cho là ngay từ đầu mọi người không thể ra cái vụ định vị đó đi, vậy tại sao mọi người không nói thẳng cho tôi biết địa chỉ nhà máy hóa chất luôn, mà phải thông qua chia sẻ vị trí, bảo tôi đuổi theo xe mọi người chứ?"
"Bởi vì cái định vị đó đồng bộ lên di động của bà chủ chứ sao! Sau khi cô ấy phát hiện ra, cũng không nói cho chúng tôi biết địa chỉ cụ thể, lại một mình trực tiếp chạy tới. Cho nên chúng tôi chỉ biết bà chủ đi tìm ông chủ chứ đâu biết địa chỉ cụ thể ở đâu đâu! Cho nên chỉ có thể chia sẻ vị trí cho anh rồi nói anh đi theo xe chúng tôi thôi." Đan Tuấn Nghị đẩy đẩy mắt kính, nhấn mạnh nói, "Thật ra chúng tôi cũng là đuổi theo xe của bà chủ mà thôi."
Ba người Bắc Phồn nhìn Đan Tuấn Nghị, cái này nghe ra là hắn viện lấy cớ, nhưng không hề có một chút phi logic nào, không khỏi dâng lên bội phục từ tận đáy lòng.
Cao, thật sự là cao, cốt truyện tuy rằng hơi cẩu huyết, nhưng chỉ cần logic hợp lý, ngươi liền không thể nói ta OOC. ( Editor: OOC là out of character, nghĩa là hành động không đúng với hành vi bình thường).
Hiện tại Hoắc Minh Tri cũng có loại cảm giác này, hắn vừa nghe liền biết đây là viện cớ. Nếu đồng hồ Quý Lãng sự có chức năng định vị, bọn họ sao có thể quên được, hơn nữa cho dù thật sự quên mất, như vậy vì sao lúc nãy mình hỏi bọn hắn lại không nói, còn đầy mặt thấp thỏm, ấp a ấp úng như giấu giếm chuyện gì. Đây rõ ràng là cái cớ mà Đan Tuấn Nghị vừa mới nghĩ ra được.
Còn nữa, các ngươi mẹ nó nói dối thì có thể nghiêm túc một chút hay không! Đừng có vừa bịa ra cái cớ rồi vừa mặt mày đầy đắc ý, ba tên còn lại thì đầy mặt khiếp sợ cùng sùng bái. Với cái kỹ thuật diễn này của các ngươi, mấy đứa nhóc nhà trẻ còn điêu luyện hơn mấy lần.
Hoắc Minh Tri nhìn bốn người bọn họ đầy mặt đều là: "sự thật chính là như vậy, chúng tôi chính là tìm được ông chủ như vậy đó, mặc kệ ông có hỏi như thế nào, chúng tôi đều chỉ có lý do này", bỗng nhiên cảm thấy gan đau quá. Hắn vô cùng rõ ràng là mặc kệ mình hỏi đi hỏi lại thế nào, phỏng chừng cũng không hỏi ra được cái gì.
Thôi.
Lúc trước hắn đã từng nghi ngờ Quý Lãng có phương pháp điều tra và suy luận vô cùng đặc thù của riêng hắn. Bởi vì năng lực trinh thám của Quý Lãng quá mức nghịch thiên, những chi tiết phạm tội mà hắn viết trong sách, không thể nào chỉ bằng năng lực trinh thám là có thể suy ra được, khẳng định là đã từng đi thực địa điều tra. Cho nên Quý Lãng khẳng định phương pháp kỳ lạ nào đó của bản thân hắn. Có lẽ cái chuyện địa chỉ này, cũng chỉ là dùng cái phương pháp kỳ lạ kia mà ra.
Nói vậy đám nhân viên trong phòng làm việc của Quý Lãng, có thể cũng không đơn giản chỉ là biên tập mà thôi.
Hoắc Minh Tri VS tổ bốn người phòng làm việc.
Cảnh sát VS tổ chức điều tra không biết tên.
Hai bên giằng co chừng một phút, ngay khi tổ bốn người ở phòng làm việc sắp chịu không nổi nữa. Hoắc Minh Tri mới thu hồi tầm mắt: "Được rồi, không quấy rầy mọi người đi làm."
Nói xong, Hoắc Minh Tri rời khỏi phòng làm việc, xem như miễn cưỡng tiếp nhận cái cớ sứt sẹo này.
Hắn vừa đi, tập thể bốn người đều xụi lơ xuống, đặc biệt là Đan Tuấn Nghị, hắn sợ đến đổ cả mồ hôi hột, cầm khăn giấy lau lau chùi chùi.
Nằm liệt trong chốc lát, Đông Vĩnh Nguyên bỗng nhiên lại đứng lên, phóng đi kho hàng lấy ra tới một đống nùi giẻ và mực máy in, ném cho mỗi người một cái: "Đi, đi tiêu huỷ chứng cứ phạm tội."
"Cái gì?" Ba người ngẩn ra.
"Chiêu hồn trận trên tầng cao nhất a." Đông Vĩnh Nguyên nói.
Ba người lập tức cũng nhớ tới cái đại trận chiêu hồn trên tầng cao nhất kia, tuy rằng biết trận pháp đó hiện tại đại khái không làm được gì, rốt cuộc bà chủ và Oa Oa cũng đâu ở đây. Nhưng chỉ cần tưởng tượng đến đang có một trận pháp chiêu hồn khổng lồ như vậy trên nóc khuôn viên, ba người chỉ cảm thấy toàn bộ khu công ty này đều không an toàn. Tức khắc cả đám đứng dậy, chạy đi tầng cao nhất, bắt đầu vừa chùi vừa xịt mực lung tung vào cái đại trận kia, cuối cùng làm cho đại trận chiêu hồn trở thành một đống mực sơn bùi nhùi, nhìn không biết là đang có hình dạng gì. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
Bệnh viện, trong phòng bệnh một người.
Ngủ một buổi trưa, Quý Lãng dần dần khôi phục một ít, chậm rãi thức tỉnh lại. Hắn mơ mơ màng màng mở mắt ra, khi nhìn thấy trần nhà trắng như tuyết, cảm thụ được băng vải bó khít trên ngực, liền biết mình đã ở bệnh viện.
Quý Lãng giật giật người định đứng dậy, nhưng mà hắn mới vừa động, cánh tay trái chợt như bị kéo lại một chút. Quý Lãng quay đầu, một chút liền thấy được khuôn mặt ngủ ngon lành của Vu Miểu Miểu.
Cô hình như đang ngủ thực sâu, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, môi hơi hơi chu lên, lông mi thật dài khép xuống mí mắt như cái quạt. Cô nằm nghiêng, đối mặt với hắn, đôi tay đang gắt gao vây ôm lấy cánh tay trái của hắn, cũng là vì vậy mà lúc nãy hắn đứng lên liền cảm giác bị người kéo một chút.
"A."
Một tiếng a rất nhỏ lại ngắn ngủi vang lên khiến cho Quý Lãng chú ý, Quý Lãng theo tiếng nhìn lại, thấy được Oa Oa trên đầu giường đang mỉm cười.
"Suỵt." Quý Lãng dựng thẳng một đầu ngón tay lên, để trên chóp mũi, nhẹ nhàng thở ra một tiếng..
Ánh mắt Oa Oa sáng lên, hiểu rõ mà gật gật đầu, sau đó nó nhìn về phương hướng Quý Lãng vừa mở miệng hung hăng hút một chút.
Chủ nhân nói, nam chủ nhân phải chú ý nghỉ ngơi, nghỉ ngơi chính là phải ngủ nhiều hơn một chút nga. Ngủ càng nhiều, càng nhanh khoẻ mạnh nga.
Hành động vừa rồi của Oa Oa Quý Lãng đã rất quen thuộc, mà mỗi lần Oa Oa cắn nuốt năng lực Mộng Ma của hắn, chính là muốn làm hắn ngủ.
Cho nên vừa rồi Oa Oa hiểu lầm, còn tưởng hắn muốn ngủ tiếp?
Quý Lãng giật mình, cúi đầu nhìn về phía cô gái trong lòng ngực đang gắt gao ôm cánh tay mình ngủ say, đột nhiên liền thấy có chút mệt nhọc. Hắn cười khẽ, lại nằm xuống một lần nữa, cũng nghiêng người đi, mặt đối diện tới Vu Miểu Miểu, vươn cánh tay phải ôm người vào trong lòng ngực.
Màn đêm chậm rãi rơi xuống, có hộ sĩ tiến vào kiểm tra phòng, muốn nhìn xem người bệnh tỉnh lại chưa. Dựa theo lời dặn của bác sĩ, thời điểm này người bệnh ắt hẳn cũng nên tỉnh rồi.
Nhưng khi cô hộ sĩ đẩy cửa ra, đi vào phòng bệnh, nhìn thấy hai người ôm nhau mà ngủ, cô lại chợt dừng bước, mang theo ý cười, lại lặng lẽ lui ra ngoài. Rồi sau đó ở ghi lên trên ký lục kiểm tra phòng, người bệnh đã tỉnh, lại đã ngủ lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.