Vương Phi Vạn Tuế

Chương 11: Báo quan




.../ nơi xét xử /...
...
Vị tiểu quan ngồi trên chiếc bàn đặt ở phía trên cao, y phục được thêu tỉ mỉ, gương mặt nghiêm nghị, bên cạnh còn có vị quân sư khoát áo bào trắng, ghé vào tai tiểu quan nói gì đó, sắc mặt hắn thay đổi, liếc nhìn nàng rồi vỗ bàn thật to. Bên dưới hai hàng quan binh đồng thanh gõ cây gậy lớn đang cầm trên tay hô to “quỳyy” tên chủ tiệm cũng hai người đi theo hắn lập tức quỳ xuống
Vừa mới mở phiên xét xử, Tần Sở đã đến. Hắn ngạc nhiên khi thấy nàng cũng ở đây
Tiểu quan mặt nghiêm nghị lên tiếng
“ dân nữ kia thấy bổn quan sao không quỳ? Đây là đại tội bất kính. Người đâu! Bắt nàng ta quỳ xuống”
Hai người lính tiến đến định ép nàng quỳ xuống thì lại nhìn thấy cái liếc mắt từ nàng, không khí như giảm vài độ, hai tên kia cũng không dám bước tiếp nữa sát khí từ trên người nàng tỏa ra, ánh mắt nàng kiểu ' ngươi muốn chết cứ lại đây’
“ đại nhân, ta muốn kiện hắn tội lừa đảo, buôn bán hàng giả, lừa gạt sự thương hại của người khác, đút lót tiền để được tiếp tục hành vi lừa đảo của bản thân”
Nàng chỉ đặt hai một bên hông, hơi khuỵu gối xuống xem như hành lễ
Tên chủ tiệm khóc lóc nói
“ bẩm đại nhân, nữ nhân kia là ngụy biện vu oan cho ta, ta thực làm việc trung thực không lừa gạt bách tính"
Tần Sở nhíu mày
' Tôn tri huyện này hàng ngày xử lý các vụ kiện cũng được xem lại công tư phân minh, trung thực báo cáo. Nàng nói vậy là ý gì? Không lẽ hắn ngụy trang quá giống nên không nhìn ra tư tâm của hắn sao?’
“ Ngươi có bằng chứng không?”
Tiểu quan mặt không đổi sắc tiếp tục tra hỏi nàng
“ Nhờ người đi một chuyến đến gian hàng của hắn là sẽ rõ, ta đã nhìn qua, những thanh kiếm ở đó chỉ có vỏ kiếm là hàng thật, bên trong chắc cũng không hơn dao nhà bếp bao nhiêu đâu, còn việc hắn lợi dụng lòng nhân từ của người khác chỉ cần tra nhân khẩu nhà hắn không phải đã rõ sao? Lời hắn nói với ta mọi người ở đó đều nghe rõ, còn việc hắn đút lót qua mặt quan phủ không phải cho lệnh xét phủ là được à ”
Nàng nói hùng hồn một hơi giống như mình biết rất rõ việc xấu mà họ làm, càng nói sắc mặt tên tiểu quan càng đen lại hắn tức giận gõ bàn nói
“ hỗn xược! Ngươi dám vu oan bổn quan nhận hối lộ sao?”
Nàng mặt không đổi sắc nhìn hắn nói
“ ta có nói đại nhân ăn hối lộ của dân sao?”
Tiểu quan biết mình lỡ lời liền chống chế
“ dân nữ to gan! Ngươi dám ở trước mặt bổn quan làm càn”
Nàng nhanh chóng đáp trả
“ ta làm càn lúc nào? Ta đến báo quan bắt gian thương giúp dân trừ hại là làm càn? Hay ta đã kể đúng tội danh của hắn nên đại nhân bảo ta làm càn? Hay là đại nhân tự hiểu sai lời nói của ta rồi bảo ta làm càng? Quan phủ có trách nhiệm phân xử cho người dân, từ lúc đến đây người không những không xử phạt kẻ có tội mà lại nhằm vào người kể tội mà xử. Thử hỏi ai mới là làm càn?”
Câu nói của nàng làm hắn cứng họng, người dân xung quanh cũng nháo nhào theo nàng đòi công bằng. Thấy vậy tiểu quan lại vỗ bàn nghiêm giọng 'chát’
“ im lặng”
“ Người đâu! Mau đến cửa tiệm của hắn mang kiếm đến đây, còn ngươi mau tra nhân khẩu của hắn, nhanh”
Thấy mọi người im lặng, hắn bắt đầu ra lệnh cho nha dịch đi lấy bằng chứng
“ vậy ngươi nói hắn đút lót quan trên thì có nhân chứng hay chứng cứ gì không?”
Nghe hắn nói thì nàng xoay người lại, chỉ vào hai nông phu trong đám đông nói
“ phiền huynh, cả huynh nữa, ra đây với ta”
Hai người được nàng điểm danh thì ngu ngu ngơ ngơ bước ra, lại nghe nàng nói tiếp
“ huynh có thể lặp lại những gì đã nói trước khi rời khỏi chỗ của tên chủ tiệm được không? Chính xác là lúc ta đi ngang qua hai huynh đó!”
“ A? ừ... ừm.... À thì...”
Một người mở miệng trước nhưng lại lấp lửng không nói được câu nào ra hồn, tại miệng nhanh hơn não nên giờ không nhớ lúc trước đã nói gì
Người còn lại gãi gãi đầu, vẫn không nhớ rõ lắm lúc nãy mình nói gì, vì hắn nói quá nhiều nên không nhớ nổi
Nàng nhìn hai người rồi chỉ từng người bảo
“ huynh nói là ' tên quan đó thị xử gì chứ, mấy lần trước cũng có người đến kiện cáo giống vậy mà cuối cùng người kiện lại lãnh mấy gậy xém mất mạng, còn tên bị kiện đó cứ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật có bị xử lý gì đâu'. Còn huynh nói ' đúng vậy, chỉ tiếc cho tiểu cô nương này lại rơi vào miệng cọp, không biết sao khi bị đánh có còn mạng trở về không nữa'...”
Nàng nhếch môi
“ sao nào, ta thuật lại đúng không?”
Hai nông phu trố mắt nhìn nàng
“ tiểu cô nương, làm sao cô nhớ được vậy, đến chính tả nói mà có khi còn không nhớ nổi ấy! À những gì cô nói đều đúng cả, trước tiểu cô nương đây cũng có vài người đến kiện cáo tên gian thương này nhưng đều thương tích đầy người rời khỏi đây, từ đó về sau cũng không ai gặp lại tên đó nữa, nhưng cái tên gian thương này lại không bị trừng trị gì cả nên dần dần cũng không ai kiện gì hắn nữa”
“ đại nhân, công bằng xử tội của ngài là đây sao?”
Nàng cười nửa miệng liếc nhìn tên tiểu quan
“ Ăn nói xằn bậy! Ta là người công tư phân minh, làm sao lại xử oan người tốt được chứ”
Hắn thấy có người nói thì mặt biến sắc, bình thường chức vụ của hắn là lớn nhất ở con phố này, nên mọi người đều kính sợ hắn, nịnh nọt đủ điều, hắn cũng nhận được khá nhiều tiền đút lót nên cũng nhắm mắt làm ngơ, nhưng hắn lại quên mất phải bịt miệng lũ dân đen này. Lần này xem ra tự mình hại mình rồi.
‘ không ngờ miệng lưỡi nàng nhanh nhẹn đến vậy, xem ra sao này có gặp mặt phải cẩn trọng!’
Tần Sở thầm nghĩ
“ Xử oan hay xử đúng không phải lát nữa liền biết sao?” nàng nghiên đầu nhìn vị tiểu quan làm hắn toát mồ hôi lạnh
.../ Một lúc sau/...
“ Bẩm đại nhân, đây là những thanh kiếm lấy được từ cửa tiệm của hắn” Hai nha dịch ôm vào vài thanh kiếm
“ Bẩm đại nhân, nhà hắn phụ mẫu đã mất, huynh đệ ly tán, thê tử bỏ đi từ lâu, cũng không con cái. Hắn hiện chỉ ở một mình với vài hạ nhân”
Người tra nhân khẩu cũng bẩm tấu
Nàng rút kiếm từ tay nha dịch rồi nhếch môi
“ đại nhân, chứng cứ hắn lừa gạt thiện tâm của người khác đã rõ, còn chuyện hắn buôn bán hàng giả thì..."
' rắc '
nàng dùng chút lực bẻ thanh kiếm làm đôi
“ Haiz xem ra ta xem trọng chúng quá rồi! Ngay cả dao nhà bếp cũng không bằng”
Nhận thấy tình thế bất lợi cho mình, tên chủ tiệm liếc mắt về phía Tôn tiểu quan, cầu thoát tội
Tôn tiểu quan nhìn sang ông chủ tiệm, như nhận được ám hiệu nghiêm giọng nói
“ chứng cứ rành rành, ngươi còn gì chối cãi nữa không? Nếu ngươi nhận tội, ta sẽ khoan hồng mà xử nhẹ; còn nếu cố chấp không nhận ra sẽ không nương tay!”. Truyện Phương Tây
“ Hạ dân biết tội, mong đại nhân khoan hồng”
Ông chủ tiệm dập đầu nói
‘ chát’
Tôn tiểu quan nghiêm giọng
“ nể tình ngươi nhận tội, ta xử phạt người một trăm lượng bạc xung vào công quỹ, tịch thu cửa hiệu, mong ngươi biết đường hối cải, không phạm pháp tiếp tục sai lầm”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.