Vương Phi Vạn Tuế

Chương 71: Diệt cỏ tận gốc!




Do thám quân ta chỉ có sáu vạn là do nàng đã chặn mọi đầu thông tin có thể lọt ra ngoài, ví như chỉ cho sáu vạn quân hoạt động trong tầm mắt của họ, phần còn lại thì... 🤫
" nữ nhân! chúng ta lại gặp nhau rồi"
Tên tướng quân ngạo mạn nhìn nàng có chút thưởng thức, lúc trước nàng đeo khăn che mặt nên chẳng nhìn rõ, lần này được chiêm ngưỡng dung mạo xuất chúng ấy làm hắn có chút thương hoa tiếc ngọc... thôi thì đánh xong trận này hắn sẽ bắt nàng về làm thị thiếp trong phủ!
" ngươi vẫn nhớ ta sao?"
Liễu Vân cong môi châm chọc, giọng điệu pha chút chán ghét nhìn ánh mắt soi mói của tên kia dán vào người mình
" ta không thể quên một mỹ nhân dễ như thế được!"
" lắm lời! tấn công!"
" tiểu mỹ nữ... sau hôm nay nàng cũng sẽ về tay ta! lên"
Hai bên bắt đầu áp sát nhau mà đánh, vì tránh tổn thật auan mình nên nàng cùng hắn đấu tay đôi, số lượng chênh lệch cũng không thể áp chế sự phấn khích của các binh sĩ
Đã từng giao đấu nên hắn rất nhanh đã bắt được điểm yếu trong chiêu thức của nàng, Liễu Vân cũng rất " phối hợp" để hắn nhận ra sơ hở của bản thân
Khoảng cách giữa hai thành chỉ tầm 50 km, khi hai bên tấn công khoảng cách đến Lam thành chỉ hơn 30 km, với số lượng đông đảo, quân địch nhanh chóng chiếm ưu thế, quân ta " bị thương" khá nhiều nhưng không nhiều người chết. Hiện thại quân địch - quân ta là 4 vạn- 3 vạn
Tổn thất khá nhiều, quân ta vừa phòng thủ vừa lui về phía sau một cách từ tốn, quân giặc phấn khích vì chiến tích của mình chẳng để ý được nhiều mà hướng phía ta trực tiếp tiến công!
Khi nhận ra thì đã đánh đến trước cổng Lam thành rồi!
" mở cổng!"
Một binh sĩ bên ngoài hô lớn, cạnh cổng nặng nề được binh sĩ kéo ra, quân ta lập tức rút vào trong thành
Tên tướng ngạo mạn thấy mỹ nhân trước mắt sắp về tay đang vuột mất liền cố chấp xông vào thành!
Hai quân đánh chém kịch liệt tại coongt thành, nửa trong là quân ta, nửa ngoài là quân địch. Dùng số lượng áp đảo, chẳng mấy chốc quân địch đã vào được thành
Chia quân thành nhiều nhóm nhỏ lẻ phân tán lực lượng quân địch, phe ta nhanh chóng chiếm ưu thế. Lúc tướng giặc nhận ra điều bất ổn đã không thể quay đầu!
Cửa thành từ lúc nào đã đóng chặt không thể mở từ bên trong, tường thành bằng đất cứng rắn sớm đã ướt đẫm trơn trượt do nước tưới lên, xung quanh chẳng có lấy một bóng người! họ hoàn toàn bị vây trong Lam thành
Tập hợp lực lượng lại, mọi người bắt đầu tìm cách thoát ra thì trên cao trận mưa tên ùn ùn kéo tới nhằm hướng họ mà lao xuống, quân giặc tử trận tại chỗ! Bước đầu tiên quân ta toàn thắng
Thành Hạ Trì vừa thấy viện binh tới liền nhanh chóng mở cổng, cung tên, đá tảng đã chuẩn bị sẵn sàng nếu quân ta phục kích bất ngờ nhưng đợi hơn nửa ngày chẳng thấy bóng dáng kẻ nào!
Đến chiều tối vẫn chẳng thấy động tĩnh, vị tướng mang viện binh tới cảm thấy không ổn liền để lại hai vạn quân trấn thành, một nửa còn lại lập tức lên đường về Bắc quốc
Ranh giới giữa Đông quốc và Bắc quốc cách nhau một ngọn núi già khá cao nhưng đường mòn rất dễ đi, hiện vào mùa khô nắng khá nhiều nhưng phía Bắc quốc khí hậu khô lạnh không phải khô nóng như Đông quốc... tính toán một chút, Liễu Vân " tốt bụng" để một vạn cung thủ sang bên kia biên giới " tặng quà" cho Bắc quốc
Quân dự bị của Bắc quốc là tám vạn quân, nhưng vì yêu cầu chi viện mất sáu vạn nên hiện tại binh sĩ rất an nhàn canh gác kho lương thực và vũ khí, một số còn đang chơi cá cược, ai cũng nghĩ quân ta toàn kích giành lại quyền làm chủ thành Hạ Trì, nào ai ngờ ở đây cũng được quân ta " ghé thăm"
Trời chập choạng tối, A Nhị theo lệnh bày trận ẩn nấp xung quanh kho lương bắt đầu phóng hỏa tiễng, tên tướng chỉ huy sớm đã bất tỉnh nhân sự do bị thuốc mê nàng đưa cho A Nhị dùng
Từng mũi tên mang theo ngọn lửa rực sáng được phóng đi, chẳng mấy chốc kho lương đã bắt lửa mà cháy lớn, sáng rực cả một vùng trời. Binh sĩ hoảng hốt kéo người đi đập lửa, bỏ lại kho vũ khí chỉ còn lác đác vài trăm người canh giữ
A Nhị dẫn theo binh sĩ đội bốn nhanh chóng tiếp cận kho vũ khí phóng tên loạn xạ gây chú ý, năm trăm người còn lại nhân lúc hỗn loạn chạy vào kho khuân từng chiếc rương về.
Hai binh sĩ khiêng chiếc rương lớn lại chẳng đổi sắc mặt, từng top người bê ra rồi nhanh chóng để lên xe ngựa đem về Lam thành, trong đầu chỉ có suy nghĩ hôm qua số vật nàng mà họ phải vác để chạy còn nặng hơn thế!
Tên tướng mang viện quân vừa vào vùng núi chẳng bao lâu Nhị Dạ đã đón đầu giao chiến, sức chiến đấu được rèn luyện mỗi ngày nên hai vạn đấu hai vạn là quá nhẹ nhàng
Cuộc chiến nhanh chóng kết thúc, bước thứ hai quân ta thắng! quân giặc tử trận toàn bộ
Trận đánh một ngày một đêm, cắt đứt viện trợ từ Bắc quốc, hạ hơn một nửa binh tướng Bắc quốc, tướng thủ thành Hạ Trì rơi vào hoang mang, nhưng hắn vốn là người thông minh liền nghĩ ra đối sách kéo dài thời gian chờ Bắc quốc hồi âm
Sứ giả từ thành Hạ Trì ngay hôm sau đã xuất phát đến tìm Đại tướng quân giảng hòa, đề nghị cho thêm thời gian hai tháng để rút quân!
Thành ý đến mức còn giao cả mấy rương vũ khí, châu báu cùng " con tin" là quốc sư Bắc quốc đến để giảng hòa! có thể không đồng ý sao?
Việc của đại nam nhân nữ nhân không thể tham dự, mấy vị lão tướng cũng bất bình thay nàng nhưng tư tưởng trọng nam kinh nữ đã ăn sâu vào máu và cách nghĩ, nhóm sứ giả sao có thể chấp nhận việc mình là bại tướng dưới tay nữ nhân? nhưng nàng cũng có thể đoán được phần nào họ chắc chắn sẽ không dễ dàng đầu hàng dễ như vậy! âm mưu hơn hai tháng trời, chiếm cứ đất Đông quốc gần ba tháng nữa lẽ nào lại dễ dàng buông tha?
A Nhị thuật lại tình hình cho nàng, vị quốc sư này nàng có nên gặp mặt không a~
" ý Tần Sở thể nào?". Truyện Cung Đấu
Nàng không nhanh không chậm hỏi
" vương gia không nói gì!"
" vậy sứ giả vẫn chưa về?"
" vâng!"
" đồng ý đi... nhưng hai ngày sau hãy đem con tin đến.. ta cũng muốn biết vị quốc sư kia rốt cuộc đang nghĩ gì!"
" vâng!"
A Nhị nhận lệnh thông báo lại với Tần Sở, nàng và hắn lại chung suy nghĩ... nhưng tại sao nàng lại muốn gặp tên quốc sư kia? nàng và hắn có quan hệ? hay là kẻ thù? hay chỉ đơn giản muốn gặp mặt?
" Hai ngày sau dẫn người tới!"
Tần Sở mở lời câu nói đầu tiên từ khi sứ giả bước vào cũng là câu cuối cùng tên sứ giả nghe hắn nói
" đa tạ đại tướng quân!"
.........
" vì sao?"
Tần Sở ngồi đối diện với nàng cất tiếng hỏi một câu không đầu không đuôi
" thích!"
Liễu Vân nhấp một ngụm trà, tùy ý trả lời
"nàng thích tên đó?"
"..." từ khi nào đầu huynh không thể suy luận như thường nữa vậy?
"..." không trả lời là đã đoán trúng? được... giờ ta sẽ tìm tên đó!
Tần Sở không nói gì, chỉ nheo mắt nhìn nàng thêm chút rồi yên lặng đứng dậy rời đi
" huynh không phải không biết! đừng để cảm xúc ảnh hưởng đến phán đoán của mình!"
"..." Tần Sở không trả lời, cũng chẳng dừng lại mà một đường đi thẳng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.