Vương Phi Vạn Tuế

Chương 75: Giảng hòa?... Bội ước!




Ngay từ chiêu thức đầu tiên Liễu Vân đã lờ mờ nhận ra sự quen thuộc nhưng không chắc chắn trăm phần trăm là Zero...Mặc dù thể xác thay đổi thì bản tính ngông cuồng hấp tấp kia đã ăn sâu vào linh hồn... dù hoàn cảnh đẩy đưa cũng chỉ có thể áp chế nó lại chứ chẳng thể làm nó biến mất!
Hình phạt đã lãnh... xem như là thu nạp thêm thuộc hạ đi!
Trước mắt phải lo Tiểu Ngọc đã... muội ấy cũng quá vất vả trong thời gian qua rồi! Cho A Tứ lui xuống, nàng đến bên cạnh giường giúp tiểu Ngọc châm vài ***** ** để thả lỏng thư giãn một chút, sau đó đến nơi tập hợp hội nghị
" vương phi!"
" quận chúa"
Nàng lãnh đạm gật đầu xem như chào hỏi, theo sau là A Tứ với gương mặt lãnh đạm chẳng kém, cuối đầu đi sau nàng ba bước chân, bảo trì im lặng
Tần Sở nhìn qua hai người, ánh mắt ẩn chứa sự ngạc nhiên cùng kỳ quái, nhưng trên hết vẫn là hiếu kỳ... A Tứ cùng nàng đã nói những gì? Thái độ của A Tứ đối với nàng là thế nào? Quan trọng hơn là hắn nhìn ra được A Tứ đối nàng hiện tại là nhất mực cung kính! Chuyện gì đang xảy ra trong một nén nhang ngắn ngủi ấy mà có khả năng thay đổi cục diện lớn như vậy?
" các vị có nhận định thế nào về mục đích của tả sứ hộ pháp sư Bắc quốc đề nghị?"
Liễu Vân lạnh lùng cất tiếng mở đầu, mấy vị lão tướng kinh hách nhìn dáng vẻ vạn người chớ gần cửa nàng. Trước kia dù là thảo luận quan trọng đến đâu nàng vẫn giữ thái độ hòa nhã mà phân tích tình huống... bây giờ nàng y như một con người khác vậy!
A Tứ nhìn nàng bộ dáng lãnh cảm ấy làm hắn có chút nhớ khi hắn còn là thủ hạ của nàng... bộ dạng này hắn nhìn thấy suốt năm năm chưa từng thay đổi! vẫn mang lại cảm giác áp bức như thế!
" cái này..."
" phải xem họ dùng điều gì để cầu hoà với chúng ta!"
" thiết nghĩ mối quan hệ hai nước về sau... chúng ta vẫn là nên nhường một bước để đi đến kết quả tốt đẹp cho hai bên!"
" lão già! ý ông là chúng ta phải nhượng bộ một bọn trẻ tuổi hóng hách đó?"
" ta thấy vẫn nên im lặng quan sát tình thế!"
" là họ chủ động chiếm thành đoạt đất Đông quốc ta! lại còn muốn im lặng quan sát? im lặng để chúng trèo lên đầu chúng ta ngồi à?"
" đúng đó đúng đó"
"...."
Mấy vị lão tướng nhiều kinh nghiệm đưa ra phán xét của mình rồi lại bất đồng ý kiến với nhau, cả lều đều là tiếng tranh luận nho nhỏ của mọi người. Dù sao cũng đã sống mấy mươi năm, dưới ánh mắt của những kẻ nhìn ngó động tĩnh của mình thì sao có thể như mấy thanh niên trai tráng hét to lên bảo vệ chủ ý của mình?
Chờ tiếng xì xào kết thúc, Liễu Vân chậm rãi lên tiếng, từng chữ được phát ra còn lạnh thấu xương gấp trăm lần câu trước
" Hoàng thượng bệnh rồi, rất nặng! Thái y không chẩn được là bệnh gì nên mời pháp sư... quốc sư cùng triều thần tin tưởng lời nói của đaok sĩ hợp lực bắt Thừa tướng Liễu vào đại lao... các vị thấy thế nào?"
" cái này..."
" lại còn có chuyện này?"
" chẳng lẽ quốc sư không thể áp chế một đám quan lại không biết dùng não đó sao?
" chắc chắn là có ẩn tình!"
" có thể là chúng hợp lực ép muốn mượn quốc sư ra mặt để ép trừ khử thừa tướng chăng?"
Vừa nghe xong câu nói ấy ai cũng hít một ngụm khí lạnh nhìn về phía nữ nhân duy nhất trong doanh trại này... Nàng cong môi, đường nét tinh tế trên dung mạo ấy chẳng còn vẻ động lòng người nữa... chỉ còn một mảnh âm trầm đáng sợ... khí thế này có khi còn hơn cả vương gia lúc tức giận a!!!
" đại tướng quân "
Môi ngọc khẽ phát ra tiếng, Tần Sở vẫn nhìn ành chăm chú như lúc đầu, ánh mắt vẫn chung thủy nhìn nàng, nàng đáp lại ánh nhìn của Tần Sở, một giây sau môi mỏng của hắn khẽ nói
" A Nhị"
" đại tướng quân!"
" gửi một bức thư ' thăm hỏi' tình hình về kinh thành đi!"
" rõ!"
Nàng... sẽ cho hắn lời giải thích... nhưng không phải bây giờ!
" ta sẽ xem xét ý kiến của các vị... trước mắt đừng tạo động tĩnh gì!"
" rõ thưa đại tướng quân!"
"rõ!"
Đến khi mọi người hết Nàng cùng Tần Sở tiếp tục đấu mắt, bỏ A Tứ _ kẻ tưởng chừng vô hình từ lúc bắt đầu_ đứng bên cạnh tiếp tục làm người vô hình
" vì sao?"
Tần Sở vẫn giữ phương châm ngắn gọn mở miệng nói trước sau gần 5 phút đấu mắt
" A Tứ từng là thủ hạ dưới trướng của ta"
"..." nàng chỉ mới 17 tuổi! A Tứ đã 25 tuổi rồi a! hắn thu nap A Tứ ba năm trước, chẳng lẽ khi nàng 13 tuổi đã có thể đánh bại một nam nhân như A Tứ và nhận hắn làm thủ hạ? cũng quá không thực tế đi!
" là thật!"
A Tứ chen vào khẳng định sau đó tiếp tục vai kẻ im lặng + người vô hình
" hiện tại việc quan trọng không phải việc này... đến lúc thích hợp ta sẽ nói rõ sự tình! "
" nàng muốn tốc chiến tốc thắng?"
[ dịch: nàng muốn rút ngắn thời gian đánh trận, một lần tóm cả lưới cá đã thả?]
Tần Sở nhìn nàng đoán ý
" muốn nhanh phải chậm!"
[ dịch: ừm, nhưng trước khi thu tất cả lưới lại chúng ta không thể manh động làm kinh động con mồi! ]
Liễu Vân không phản bác, giờ không còn thời gian chơi mèo vờn chuột nữa... đáng lý nàng nên nghĩ đến điều này sớm hơn! phụ thân nắm trong tay một phần năm binh lực, lại là triều thần tận trung! họ đáng lí đã sớm nhằm vào người!
" thế nào?"
[ dịch: vậy nàng nghĩ tiếp theo nên làm thế nào? ]
" trước mắt chấp thuận đã!"
[ dịch: đầu tiên nên đồng ý điều kiện giảng hòa của Bắc quốc, vẫn chưa đến lúc lật mặt]
" ừm"
" huynh thì sao?"
[ dịch: huynh đã có ý gì chưa?]
" vẫn là nàng nhanh hơn!"
[ dịch: chúng ta cùng chung suy nghĩ! ta định nói với nàng thì nàng đã mở lời trước rồi! ]
" ha~" ta cứ nghĩ huynh sẽ có cách hay hơn cơ!
Mỗi người một câu không hẹn cùng ăn ý với nhau, A Tứ tạm thời có thể hiểu nội dung hai người đang bàn, dù sau hắn theo hai người cũng khá lâu rồi, còn... vị ở ngoài đầu đầy chấm hỏi cực to mà không ai gỡ rối giúp!
Người nghe trộm vừa đi cả hai lại không hẹn cùng nhau... mỉm cười... một nụ cười của ác ma...q
Đến chiều tiểu Ngọc cũng tỉnh
" tỷ tỷ?"
" ừm, dậy ăn chút cháo đi!"
" vâng"
Nàng đỡ tiểu Ngọc dậy, giúp muội ấy thổi nguội cháo
" trước hết muội cứ nghỉ ngơi lấy sức đi, sau đó cứ ở yên đấy, mọi chuyện đã có tỷ lo cả... phụ thân sẽ không sao!"
" tỷ tỷ... vâng... hức.."
" được rồi đừng khóc nữa"
Nàng ôn nhu nhìn tiểu Ngọc, khẽ vuốt đầu cô bé vỗ về
" vâng"
.../ hôm sau/...
Trên bàn trà bốn người đối mặt nhau, mỗi người một vẻ mặt. Tần Sở âm trầm uy nghiêm, Nàng ôn hoà mỉm cười nhẹ, Tả hộ pháp ôn nhu tao nhã, vị tướng quân phụ trách an toàn cho tả hộ pháp im lặng tập trung quan sát xung quanh
" Để thể hiện thành ý giảng hòa, Bắc quốc bệ hạ đã chấp nhận cắt một phần đất trù phú nhất của Bắc quốc cho Đông quốc, đồng thời nộp thuế cho Đông quốc 5 năm liền, việc lui binh về nước đang trong quá trình thực hiện, mong đại tướng quân cũng sẽ hợp tác cùng rút lui để công bằng!... ý đại tướng quân thế nào?"
Hôm trước nàng có thể mở lời tiếp chuyện vị đó là trách nhiệm, việc đại sự thì không thể xen vào!
" Bắc quốc có lòng"
" nếu đại tướng quân không có điều kiện gì xin ngài đóng ngọc ấn xác nhận để hiệp ước có hiệu lực"
Tả hộ sứ ẩn ẩn ý cười lấy hai tấu sớ viết một dãy chữ ngay ngắn khuôn khổ, mở ra trang cuối đặt trước mặt Tần Sở. Hắn biết rõ Tần Sở sẽ không bỏ thời gian vàng ngọc của mình để xem những việc không liên quan mình!.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
A Nhị lấy ngọc ấn trong hộp gỗ nhung nạm vàng ròng sáng chói ra giúp vương gia mình đóng dấu
Ngọc ấn chạm vào khuôn giấy nhỏ, hiện lên một hoạ tiết hoa văn màu đỏ trông rất đẹp mắt cũng chẳng kém phần cao quý, ở giữa có một chữ " Đông" nho nhỏ
Giao ước rất nhanh đã kí xong, Tả sứ cùng nàng đều mỉm cười ý vị, chỉ khác là hắn thể hiện ra còn nàng chỉ âm thầm khinh bỉ, Tần Sở chỉ cong nhẹ thật nhẹ khoé môi, chẳng ai nhìn ra khác biệt gì
Trưa hôm đó, toàn bộ Đông quốc cũng như Bắc quốc đều biết tin này... những bách tính thành Hạ Trì đều là vui mừng ra mặt!
Hôm sau, cả hai đồng thời hạ lệnh " lui binh", rút quân về kinh thành để báo cáo sự việc
Trong lúc đi ngang chân núi Mộc Sơn để trở về, quân ta bị " tập kích" từ trên núi xuống, " thương vong" vô số; quân Bắc quốc ở Hạ Trì liền hợp lực với kỵ binh đánh úp Lam thành, lần nữa trái lời bội ước!
Khi quân địch đánh vào thành, bách tính trong Lam thành chẳng còn lại ai, cả thành hoang vu không một bóng người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.