[Vương Triều Kim Ngọc] - Quyển 3 - Thôi Xán

Chương 11:




Thật ra, Niên Lượng Phú cũng chẳng phải hạng người hoàn toàn vô lương tâm.
Đối với Lục Phu Dung, quả thật hắn cũng có vài phần tình cảm.
Người ta là hoàng hoa khuê nữ tuổi mới mười tám, tươi mát ngọt ngào tựa hoa lan mới nở, tấm thân trong trắng đã trao cho hắn, chỉ cần nhớ tới tiếng khóc nỉ non đêm đầu tiên cùng mấy đêm sau thẹn thùng uyển chuyển, cho dù là kẻ đã lách qua hàng ngàn hàng vạn bụi hoa như Niên Lượng Phú cũng có cảm giác muốn yêu chiều mỹ nhân, có ý nghĩ phải bù đắp.
Vì vậy, ngày ngày đêm đêm đều tiêu tốn thời gian trên người cô.
Mấy ngày trước đây, Lục Phu Dung nói hạt trân châu trên mũ phượng của mình không đủ lớn, sợ lên sân khấu bị người ta chê cười, Niên Lượng Phú vội vàng cùng cô lên xe hơi phóng ra ngoài, đi qua bốn cửa hàng đồ nước ngoài mới chọn được một hộp trân châu Nam Dương như ý, lại mua tiếp hai xấp gấm, mấy cuộn đăng ten ngoại quốc, dỗ dành khiến cho Lục Phu Dung vui mừng hớn hở.
Bởi vì Lục Phù Dung muốn tản bộ trong công viên nên hôm nay mới đưa cô tới công viên ăn một bữa tiệc thịnh soạn.
Không ngờ, cư nhiên lại đụng trúng tiểu cữu tử Tuyên Hoài Phong.
Vị trí trưởng phòng của bản thân tới như thế nào, cho dù Niên Lượng Phú có mù thì trong lòng cũng hiểu rõ, thế nên, sau khi tiểu cữu tử giáo huấn xong, hắn đúng thật là tốn tâm tư đi chăm sóc cho Niên phu nhân.
Nếu là dỗ dành lão bà, đơn giản là một không nói dối, hai không đuổi vợ. Tan việc, Niên Lượng Phú ngồi xe tới Phúc Vân Trai mua mấy hộp điểm tâm ngon nhất, lại tới quán ăn vặt mua mấy bao hoa quả chua.
Gần đây, bình thường chẳng thấy bóng hắn đâu, hôm nay lại về nhà đúng giờ, còn đem theo không ít đồ ăn vặt Tuyên Đại Vân yêu thích, chiêu trò này quả thực quá cao siêu.
Thấy vậy, Tuyên Đại Vân lấy khăn che miệng cười, nói: “Ở ngoài làm chuyện gì xấu mà tự nhiên lại hiến ân cần lớn thế này?”
Niên Lượng Phú nói: “Xem em nói gì kìa, chồng mua đồ ăn cho vợ thì nhất định đã làm chuyện xấu? Em mà nghĩ như vậy là oan uổng cho những ông chồng từ xưa đến nay nhé. Mấy ngày này anh đều lo công việc, bận rộn đến nỗi chẳng có thời gian ở nhà, biết là khiến phu nhân nhà mình tủi thân, nếu em nói là anh đang chuộc lỗi, vậy thì anh sẽ nhiệt tình thừa nhận.”
Tuyên Đại Vân nhón một quả táo chua bỏ vào miệng, cười nói: “Nếu anh thật sự lo công vụ thì đó là chuyện tốt, xin lỗi cái gì? Tôi chỉ sợ anh bận rộn tới bận rộn lui, bận rộn đến nỗi làm lòi ra một tiểu mỹ nhân to bụng thôi.”
Niên Lượng Phú nói: “Nói bậy nói bạ gì đó, những người mang thai quả nhiên rất thích đoán mò.”
Chọn một miếng mứt quả, tươi cười đưa đến bên miệng Tuyên Đại Vân.
Tuyên Đại Vân tức giận liếc hắn một cái: “Muốn bịt miệng tôi sao? Anh đừng xem thường người khác, ở bên ngoài làm cái gì, có Tiểu Phượng Hỉ nào, Thập Lý Hương nào, tưởng người phụ nữ chỉ ở nhà quán xuyến gia đình như tôi không biết chắc? Bây giờ là thời đại mới, phụ nữ làm loạn muốn ly hôn cũng chẳng phải chuyện lạ đời, anh cứ xem tin tức trên báo thì biết.”
Niên Lượng Phú nhún vai, bất đắc dĩ nói: “Anh không về, em làm loạn. Anh trở về, em vẫn nháo. Vậy em muốn anh làm sao mới được? Chẳng lẽ thật sự muốn anh quỳ xuống, vái đầu trước mặt em mới ổn? Em là mẹ, vì đứa nhỏ, nên tha thứ cho cha nó mới đúng. Người một nhà hòa hòa thuận thuận, không tốt sao?”
Hôm nay hắn trở về, trong lòng Tuyên Đại Vân rất vui vẻ.
Chỉ là miệng lưỡi không chịu thua kém, mới nói hai câu cũng đã tha thứ lỗi lầm cho đối phương, cô nhìn bộ dạng Niên Lượng Phú lúc này, vừa cảm thấy mềm lòng lại có chút không quen, mạnh miệng nói: “Tôi không muốn hòa thuận khi nào? Tôi cũng chẳng ra ngoài cùng người khác đi dạo công viên, đi xem phim điện ảnh.”
Ném mạnh đĩa trái cây trên tay, đứng lên, ưỡn bụng đi vào trong phòng.
Lời này cô nói rất vô tư, nhưng lại đúng lúc chạm vào chỗ chột dạ của Niên Lượng Phú, nhất thời cho rằng Tuyên Hoài Phong đã báo chuyện ở công viên hôm nay cho phu nhân nhà mình.
Hắn hứng khởi mà đến lại bị người ta dội một thùng nước lạnh lên đầu, tâm trí đột nhiên trống rỗng, sau đó mặt đỏ tới mang tai, buồn bực xấu hổ.
Nghĩ đi nghĩ lại, được lắm, không ngờ hai tỷ đệ nhà này lại ném thể diện của hắn xuống đất.
Bên ngoài đã không cho tôi xuống đài được, trong nhà cũng không có chỗ cho tôi đứng.
Thế này là ý gì?
Hôm nay vú Trương thấy cô gia mang theo quà về, tưởng rằng tiểu thư sẽ rất vui, vội vàng tự mình xuống bếp nấu vài món ngon, lúc này vừa lau tay lên tạp dề vừa nói: “Đồ ăn đã dọn vào phòng ăn rồi, cô gia, tiểu thư, mời hai người qua dùng bữa.”
Sắc mặt Niên Lượng Phú xanh mét, ngữ khí không tốt, nói: “Tôi không đói, bà gọi tiểu thư nhà bà ra ăn đi.”
Tuyên Đại Vân đang đứng gần cửa phía trong phòng chờ Niên Lượng Phú tiến vào, theo suy nghĩ của cô, Niên Lượng Phú hành động không giống trước đây, cô lại đang mang thai, vợ chồng cãi nhau, kiểu gì thì người làm chồng cũng nên nói vài câu nhẹ nhàng với vợ trước. Lời ngọt ngào vừa ra khỏi miệng, tình cảm tự nhiên khôi phục.
Không ngờ hôm nay Niên Lượng Phú lại cứng đầu như vậy, nghe hắn nói với vú Trương rằng không ăn cơm, cô càng tức giận, cao giọng nói ra bên ngoài: “Tiểu cô nương nhà người ta canh ngon nước ngọt hầu hạ tận miệng, chút rau dưa thế này, Niên xử trưởng để mắt sao được. Đồ ăn chúng ta dẫu có tốt cũng kém người ta ca vài bài ăn kèm với cơm trắng.”
Vú Trương biết vợ chồng hai người họ lại cãi nhau, không dám chen vào giữa, đành lặng lẽ lui ra ngoài.
Còn lại Niên Lượng Phú ở ngoài phòng, ôm một bụng tức giận, cũng chả dám la hét với Tuyên Đại Vân đang cách mình một cánh cửa, rầu rĩ đứng một hồi, dậm chân, nổi giận đùng đùng đi ra ngoài.
Tuyên Đại Vân ngó ra, kêu lên: “Anh cứ đi đi, có bản lĩnh thì anh đừng có về cái nhà này, cũng đừng hòng giữ cái chức xử trưởng này nữa!”
Nói xong câu này, cổ họng lại có chút nghẹn ngào.
Ngây ngốc ngồi một lúc lâu.
Vú Trương thở dài đi tới, khuyên nhủ cô: “Hiếm khi cô gia trở về, cần gì phải cãi nhau với hắn? Cũng không tốt cho đứa nhỏ.”
Tuyên Đại Vân tủi thân nói: “Là hắn làm việc khiến người khác đau lòng. Chẳng lẽ hắn không sai? Cùng lắm chỉ mắng một câu mà làm như tôi nợ hắn mười vạn không bằng.”
Vú Trương nói: “Mèo nào  thấy cá lại chẳng thèm thuồng? Đều do đám đàn bà không biết xấu hổ ấy không tốt. Làm phu nhân, quan trọng nhất là sinh con. Cô sinh con trai cho cô gia, hắn nhất định sẽ cảm kích. Huống hồ, cái chức xử trưởng của hắn vốn là do thiếu gia tặng. Nói thế nào, cô gia cũng không dám đối xử tồi tệ với cô. Đàn ông coi trọng nhất là sĩ diện, tiểu thư giữ cho hắn một chút, hắn sẽ thỏa mãn. Hòa thuận vui vẻ mới sống chung với nhau được.”
Tuyên Đại Vân cười nói: “Vú là lão mụ tử đến một chữ cũng chẳng biết, sao hôm nay lại thốt ra cả chương giáo huấn người ta thế? Chiều hôm qua tôi đọc được một đoạn văn trên báo, phê phán tư tưởng cổ hủ của người xưa như vú. Ai nói đàn ông thì nhất định phải ăn vụng, từ xưa đến nay cũng có không ít các cặp tình nồng ý mật đâu. Vú nhìn Đường Minh Hoàng cùng Dương Quý phi đi, còn nữa, Tây Thi cùng Phạm Lãi nữa, Phạm Lãi kia vì Tây Thi, ngay cả chức tể tướng cũng chẳng làm…”
Nói đến đây, chợt nhớ ra điều gì đó.
Tuyên Đại Vân chuyển đề tài, nói: “Mấy thứ hôm nay tôi dặn, vú có thu xếp đưa qua chưa?”
Vú Trương nói: “Đã thu xếp xong từ sớm, tôi còn tự kêu một chiếc xe kéo rồi đưa qua.”
Tuyên Đại Vân hỏi: “Hắn nói như thế nào?”
Vú Trương đáp: “Bạch lão bản không ở đó, có một phụ nữ nhận, nói là cữu mụ của Bạch lão bản. Sắc mặt người phụ nữ đó xanh đen, tôi thấy… hình như là hút thuốc phiện.”
Tuyên Đại Vân nhíu mày nói: “Đó là trưởng bối nhà người ta, nào đến phiên vú xoi mói. Vú đã chuyển lời tôi dặn chưa?”
Vú Trương gật đầu liên tục, cẩn thận trả lời: “Cô dặn tới cả chục lần, tôi làm sao dám quên? Liều thuốc, cách dùng, tôi đều nói rành mạch, còn đem thư của tiểu thư cho bà ta, dặn bà ta nhất định phải giao cho chính tay Bạch lão bản mở. Tiểu thư, cô đừng trách tôi lắm lời, cô là người có thân phận, Bạch lão bản là một con hát, để lão gia biết được…”
“Vú câm miệng!” Tim Tuyên Đại Vân tựa hồ bị bóp nghẹn, tức giận trừng mắt lườm vú Trương, nghiêm nghị nói: “Giữa chúng tôi là tình bạn, quá quang minh chính đại. Niên Lượng Phú biết thì làm sao? Chẳng lẽ biết bạn bè bị bệnh cũng không thể đưa chút thuốc tới chắc? Hắn ở bên ngoài lén lút, còn tôi chẳng có chỗ nào thẹn với lương tâm cả.”
Vú Trương thấy cô tức giận, hai bên tai giống như nhiễm màu son, vội vàng nói: “Vâng vâng vâng, là tôi lắm lời. Bà nội ơi, trong bụng cô có đứa nhỏ đấy, sao phải vì một câu nói mà tức đến thế? Chăm sóc bản thân quan trọng hơn. Ăn cơm chiều thôi.”
Tuyên Đại Vân nói: “Tôi đã nói là không ăn.”
Vú Trương cười nói: “Đấy là giận nên nói vậy, cô không ăn, nhưng cái người trong bụng lại muốn ăn. Tôi làm món canh củ sen hầm xương tiểu thư thích ăn đấy, tôi đem đồ ăn dọn vào phòng nhé, được không?”
Tuyên Đại Vân trầm mặc một hồi, thấp giọng hỏi: “Hắn đâu? Lại đi rồi?”
Đương nhiên vú Trương hiểu người cô đang đề cập là ai, “Không đi, đang ở trong thư phòng mở máy quay đĩa, nghe mấy bài hát ngoại quốc giải buồn.”
Tuyên Đại Vân lo lắng Niên Lượng Phú lại ra ngoài lêu lổng, biết hắn ở trong thư phòng, trong lòng có vài phần vui vẻ, mỉm cười nói: “Chưa đọc sách ngoại quốc, làm gì biết mấy bài hát ngoại quốc hát gì, học đòi văn vẻ. Vú đi gọi hắn qua nhà ăn, bảo vị đại lão gia này ra ăn cơm chiều đi. Đừng để cho hắn về nhà chịu đói, đám đàn bà bên ngoài chỉ biết đòi tiền vòi trang sức, làm sao hiểu được cách chăm sóc, thực lòng với đàn ông?”
Vú Trương sợ sệt nói: “Hôm nay cô gia rất hung giữ, tôi đi mời… chỉ sợ không được.”
Tuyên Đại Vân nói: “Đi thôi. Vú nói với hắn, nếu vú mời không được thì tôi tự thân tới mời.”
Đẩy nhẹ vú Trương một cái.
Vú Trương tươi cười rời đi.
Niên Lượng Phú ngồi trong phòng nghe xong một đoạn violin mà bản thân chẳng thể nào hiểu nổi, lật báo đọc tin, tức tối trong lòng vơi đi một nửa.
Thấy vú Trương tới mời ăn cơm, biết là do Tuyên Đại Vân sai tới bèn cho rằng vị phu nhân nhà mình chịu yếu thế một lần.
Tuy rằng còn chút buồn bực, nhưng nhớ tới thân phận của tiểu cữu tử, lúc này không nhân cơ hội xuống đài, ảnh hưởng đến chức vụ bản thân thì quá ngu xuẩn, vì thế bèn thuận nước dong thuyền, theo vú Trương tới phòng ăn.
Đến phòng ăn, Tuyên Đại Vân đã ngồi bên bàn.
Niên Lượng Phú ngồi xuống cạnh phu nhân, chủ động nói hai câu tán gẫu, vợ chồng an ổn ăn xong một bữa cơm.
Bởi vì phu nhân có thai, những ngày này đều chia phòng ngủ.
Niên Lượng Phú ăn no liền tắm rửa, nằm xuống chiếc giường lớn, lăn qua lộn lại, giằng co cả nửa tiếng cũng chả ngủ được.
Hắn vốn chẳng phải người đa sầu đa cảm, giây phút này lại có cảm giác đau thương bất đắc dĩ, dây leo như từ đáy thâm tâm dần bò lên, nghĩ đến bản thân mình đường đường là đàn ông chí lớn, vốn là một khoa trưởng, uống rượu hoa, nghe ca xướng, cuộc sống tạm bợ cũng không đến nỗi tồi.
Hiện tại, tuy nói là làm xử trưởng, nhưng so với trước kia lại rất nhiều điều không như ý.
Bên ngoài bị tiểu cữu tử làm cho bẽ mặt, trong nhà thì chịu đựng cơn giận của vợ, lúc nào cũng chạnh chọe vài câu, đúng là nhân sinh quá đỗi bi ai.
Cho dù là những đồng nghiệp thường ngày nịnh hót hắn, trước mặt thì nói hắn có khả năng, sau lưng thì nói hắn bám cạp váy kéo quan hệ, sợ vợ như hổ, chê cười hắn cũng chả ít người.
Làm chồng mà làm đến nông nỗi này, đúng là quá uất ức.
Mấy ngày nay đã quen ôm thân thể non tơ mềm mại của Lục Phu Dung đi ngủ, đột nhiên một mình gối chiếc, Niên Lượng Phú phá lệ cô đơn, nhớ tới cô nàng trẻ tuổi xinh đẹp kia, cảm thấy cô nàng tốt hơn vị phu nhân nhà mình không biết bao nhiêu lần.
Càng nghĩ, tim càng đau, càng khó chịu.
Đến nửa đêm, nhịn không được bèn ngồi dậy, do dự trong bóng tối một hồi lâu, nghiến răng thật mạnh, xuống giường thay quần áo, ngay cả việc chuẩn bị ô tô cũng chẳng kiên nhẫn nổi, lặng lẽ sai người hầu tên Niên Quý đi gọi một chiếc xe kéo tới, giá trả gấp đôi, kéo tới cửa nhà Lục Phu Dung trong hẻm Lạc Hoa.
Niên Lượng Phú xuống xe kéo, bước lên bậc cửa, gõ vài nhịp lên cánh cửa.
Chỉ chốc lát liền thấy cửa mở, ngó ra ngoài là gương mặt trắng bệch của một người phụ nữ, hóa ra là mẹ của Lục Phù Dung.
Lục Phù Dung là nghệ danh, vốn họ Mạt, người khác bèn gọi mẹ cô là Mạt đại nương.
Mạt đại nương nhận ra Niên Lượng Phú, nhất thời hít sâu một hơi, nói: “Đại lão gia, ngài đã tới, nhà tôi chờ đến sốt ruột rồi.” Sau đó mở cửa để Niên Lượng Phú tiến vào.
Niên Lượng Phú vừa nghiêng người vào cửa vừa hỏi: “Làm sao vậy?”
Mạt đại nương xoa xoa hai tay, vẻ mặt cầu xin: “Ngài hỏi tôi làm sao, tôi cũng đang muốn hỏi xem ngài làm sao vậy. Con gái nhà tôi hôm nay ra ngoài với ngài, sao mà sau đó lại một mình trở về? Cơm chiều không ăn, ở trong phòng khóc cả buổi tối, khóc đến khàn cả cổ. Ngài bảo thế này thì lên đài làm sao được?”
Niên Lượng Phú nghe vậy cũng nóng ruột, không dài dòng với bà nữa, vội vàng chạy vào trong.
Đến buồng ngủ, lại thấy đêm hôm khuya khoắt mà Lục Phù Dung không mặc đồ ngủ, chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng màu trắng bó sát người, bộ dạng như muốn đi ra ngoài.
Thấy Niên Lượng Phú đứng ở bậc cửa, tức giận liếc hắn một cái, uốn éo cơ thể ngồi trên giường, quay lưng phô đường cong lả lướt về phía Niên Lượng Phú.
Chỉ một hồi tức giận, uốn éo, ngồi xuống cũng lưu loát uyển chuyển như trên đài diễn, phong tư trác tuyệt, xinh đẹp không thốt nên lời, khiến Niên Lượng Phú nhìn đăm đăm, tâm trí như nhũn ra.
Niên Lượng Phú đi đến bên giường, ha hả cười nói: “Lại tức ai vậy? Hơn hai giờ rồi, anh cố ý tới thăm em, vậy mà em lại đưa lưng cho anh nhìn.”
Ngồi xuống bên cạnh Lục Phù Dung, mò mẫn eo Lục Phù Dung.
Lục Phù Dung phẩy mạnh tay hắn ra, đột nhiên quay đầu lại, nghiến hàm răng trắng đều tăm tắp, nói: “Đây chẳng phải là Niên xử trưởng sao? Ngài là người bận rộn, trong nhà lại có vị phu nhân là thiên kim của tư lệnh, lại có tiểu cữu tử làm phó quan cho tổng trưởng cục hải quan, một nhà đều là quý nhân nha. Nửa đêm, ngài không ở cùng đám quý nhân trong nhà, đến chỗ con hát như tôi làm gì? Cẩn thận ô uế gót giày của ngài.”
Niên Lượng Phú cười khổ, “Cục cưng, ai trêu chọc em?”
Lục Phù Dung ngoảnh đi, cổ họng the thé một câu: “Là anh trêu chọc tôi!”
Đột nhiên tức giận đến thế rồi lại lập tức im lặng, lồng ngực phập phồng theo hơi thở.
Đối với cơn giận của phụ nữ, Niên Lượng Phú là chuyên gia, vào thời điểm này tuyệt không nên cãi lại, càng cãi càng cứng, vậy nên hắn chỉ nhếch môi, làm bộ khoan hồng độ lượng không thèm chấp nhặt, thong thả đi qua một bên, cầm tờ báo lên, chậm rãi lật đọc.
Lục Phù Dung nhìn bộ dạng thư thái của hắn, khóe miệng nhếch lên, cười lạnh, cũng im lặng, bước tới mở hai cánh cửa tủ quần áo, đem tất cả quần áo bên trong ném lên giường.
Ban đầu Niên Lượng Phú còn chưa để ý, sau nhìn thấy cô mở nắp một chiếc hòm trúc to, nhét lung tung quần áo vào, lúc này hắn mới hoảng, đi tới hỏi: “Em làm gì vậy?”
“Thu dọn đồ đạc, tôi chuyển về Thiên Tân.”
Niên Lượng Phú vội cười nói: “Đừng giở thói trẻ con, em mới ký hợp đồng với Thiên Âm Viên, trở về Thiên Tân làm gì?” Luống cuống lấy đồ đạc trong hòm ra.
Lục Phù Dung đoạt lại đồ trên tay hắn, đoạt lấy một chiếc sườn xám màu lục đính trân châu, hung hăng ném vào trong hòm, ngẩng đầu nói: “Tôi thích đi đâu thì đi, anh là gì của tôi nào? Không mượn anh xía vào!”
Niên Lượng Phú nói: “Quan hệ giữa anh và em thế nào, còn cần phải nháo nhào như người xa lạ thế này sao?”
Hắn vừa nói vậy, Lục Phù Dung càng kích động, khóc ré lên: “Anh thì có thể diện rồi, tôi thì xấu hổ chết mất, ở dưới thái dương lại không chạm được ánh nắng, bị tiểu cữu tử nhà anh bắt gặp, ngay cả rắm cũng chẳng dám đánh một cái, bỏ tôi ở lại công viên, lắc lư đuôi về nhà dỗ dành vợ. Sớm biết như vậy, tôi cần gì phải giao tấm thân trong trắng cho anh? Tùy tiện tìm một thằng xe kéo cũng còn khỏe hơn anh!”
Niên Lượng Phú bị chọc trúng chỗ đau, biến săc, gầm nhẹ: “Cô câm miệng! Còn dám nói bậy, tôi…” Tay đột nhiên giương lên.
Lục Phù Dung ngẩng gương mặt xinh đẹp lên, tiến tới trước mặt hắn, “Anh đánh đi, đánh đi xem nào! Dù sao cái thân tôi cũng chẳng sạch sẽ, anh chơi cũng ngán rồi, đánh chết tôi rồi anh đi tìm người mới đi!”
Thừa dịp Niên Lượng Phú không hạ thủ được liền khóc oa lên, nhào vào lòng Niên Lượng Phú, dùng trán day day lên ngực hắn, đem toàn bộ nước mắt lau lên vạt áo hắn, miệng tủi thân nói: “Thân thể tôi đã cho anh, mạng cũng cho anh, anh là đồ lòng lang dạ sói, là đồ oan gia kiếp trước tôi nợ ngàn đao vạn đao mà. Tôi không phải loại đàn bà không biết xấu hổ, tôi sẽ không bám dính lấy anh. Nếu anh không cần tôi, tôi đi, đỡ phải bị anh đuổi…”
Không bao lâu, tiếng khóc ầm ĩ chuyển thành khóc nức nở, nghe ra lại có vài phần thê lương.
Một màn khóc nháo hoa lê đái vũ như thế, điềm đạm đáng yêu như thế, Niên Lượng Phú nhìn cảnh thiếu nữ yêu kiều bậc này, tâm can còn mềm hơn xưa đến vạn lần, vừa khuyên vừa dỗ, vất vả lắm mới khiến Lục Phù Dung ngừng khóc, chỉ tay lên trời mà thề: “Tôi, Niên Lượng Phú, cả đời này trong lòng chỉ có em, nếu vi phạm lời thề, thiên lôi đánh chết.”
Lục Phù Dung trong lòng hắn ngẩng đầu lên, đôi mắt như hai viên bảo thạch đen bóng được mưa rửa sạch, yếu đuối nhìn hắn lúc lâu, thở dài một hơi.
Niên Lượng Phú hỏi: “Lại thở dài tức tối cái gì?”
Lục Phù Dung từ từ ngồi thẳng người, trầm mặc lúc lâu, nói nhỏ: “Trong lòng anh… thật sự chỉ có em sao?”
Niên Lượng Phú nói: “Đương nhiên.”
Lục Phù Dung nói: “Vậy thì em càng phải về Thiên Tân.”
Lục Phù Dung muốn nói lại thôi, hàng mi đẫm lệ nhẹ nhàng chớp vài cái, lại thở dài một tiếng.
Niêng Lượng Phú nói: “Bà cô ơi, em đừng tạo áp lực cho anh như vậy, có gì không vừa lòng thì em cứ nói với anh.”
Lúc này Lục Phù Dùng mới nhỏ giọng nói chầm chậm: “Anh đừng tưởng em tuổi nhỏ nông cạn không hiểu chuyện, thật ra trong lòng em cũng có suy tính. Người ta nói con hát vô tình, đâu có biết con hát cũng là người, đương nhiên cũng có tình, chỉ là không thể nói với người ngoài mà thôi. Trong trắng của em đã trao cho anh, mặc người khác nói thế nào, em chỉ chấp nhận anh là người đàn ông duy nhất của mình. Hiện tại, trong lòng anh chỉ có em, trong lòng em cũng chỉ có anh…”
Niên Lượng Phú nói: “Được rồi, hai bên đều có tình là điều khó kiếm. Tại sao em lại lừa anh, nói là muốn rời đi?”
Lục Phù Dung liếc hắn một cái, dịu dàng như nước nói: “Người ta mới nói một nửa mà, anh đừng ngắt lời em.”
Lời nói mềm mại như vậy, tiếng quở mắng lại kèm theo nụ cười như vậy, cho dù là thời điểm Tuyên Đại Vân xinh đẹp nhất, là thời điểm cùng Niên Lượng Phú ngọt ngào ân ái nhất, hắn cũng chưa từng thấy qua.
Niên Lượng Phú cười nói: “Được, em nói đi, anh sẽ ngậm chặt miệng lắng nghe.”
Cố ý mím chặt môi lại, hơi chu lên.
Trêu chọc cho Lục Phù Dung nhếch môi cười, lúm đồng tiền vẫn dính chút nước mắt, vô cùng động lòng người.
Lục Phù Dung nói: “Em đi Thiên Tân là muốn tốt cho anh.”
Niên Lượng Phú nhịn không được, hỏi: “Tốt cho anh là thế nào?”
Lục Phù Dung nâng bàn tay trắng như phấn mài lên, đấm nhẹ lên vai hắn hai cái, xoay người nũng nịu, “Đã nói là ngậm chặt miệng, lại lừa người ta.”
Niên Lượng Phu giơ tay đầu hàng, nói: “Được được, lần này anh không xen vào nữa.”
Lúc này, Lục Phù Dung mới nghiêm túc nói: “Em nói vài câu thật lòng, anh đừng bực mình. Em biết, chức xử trưởng này của anh là nhờ tiểu cữu tử làm phó quan cho tổng trưởng cục hải quan mà có… Anh xem… anh xem, em nói anh đừng giận, bây giờ giận thật này.”
Lục Phù Dung dùng đầu ngón tay trắng như ngọc xoa lên mi tâm nhíu chặt của Niên Lượng Phú, bộ dạng ngoan ngoãn, lời nói uyển chuyển: “Chúng ta thật tâm yêu nhau, đương nhiên em tình nguyện ở bên anh lâu dài. Chuyện chúng ta ở bên nhau thế này, vị phu nhân trong nhà anh thật sự có thể chấp nhận? Muốn vì em mà chọc cho phu nhân mất hứng, chỉ sợ tiểu cữu tử của anh sẽ gây khó dễ cho anh. Nghĩ đến việc anh chịu đựng tính tình bọn họ, lòng em đau như dao cắt vậy. Bây giờ, thà rằng em trở về Thiên Tân, lẻ loi hiu quạnh nhớ nhung anh, chứ em không muốn vì em mà anh xa lánh phu nhân với tiểu cữu tử nhà mình, làm lỡ tiền đồ của anh.”
Vài năm nay, Niên Lượng Phú nuôi không ít con hát xinh đẹp, cũng coi như tay già đời trong việc mua vui, hiện tại, nghe những lời Lục Phù Dung nói, không thể tưởng được cô lại vì hắn mà chịu tủi nhục, hiểu được tình cảnh của hắn, trong lòng chợt kích động, tâm can nóng rực, nhiệt huyết thiếu niên mười bảy bỗng rực cháy.
Hắn lập tức nắm tay Lục Phù Dung, thương yêu nói: “Trên đời này, thì ra chỉ có em mới hiểu được anh, đáng tiếc không gặp được em sớm hơn vài năm, bằng không anh cũng chẳng uất ức đến nông nỗi này. Cái con cọp mẹ ở nhà anh, mỗi lời nói cử chỉ đều muốn khiến anh xấu hổ đến tột cùng mới thấy cam tâm, chính bản thân cô ta lại nuôi một con hát làm vui, anh còn phải làm bộ như không biết, phải trưng khuôn mặt tươi cười. Em không biết mùi vị đó cay đắng thế nào đâu. Em đừng về Thiên Tân, nếu ngay cả em cũng rời xa anh, trái tim anh sẽ tan nát.”
Lục Phù Dung nắm chặt đôi tay hắn, hai người nhìn nhau, ánh mắt không khỏi có chút ướt át.
Một lúc lâu, Lục Phù Dung nói: “Đương nhiên em không nỡ rời xa anh. Chỉ là… em ở đây, không phải anh sẽ khó làm người?”
Niên Lượng Phú nói: “Cho dù có khó thế nào đi chăng nữa thì anh cũng không để em đi. Bọn họ để anh chịu đựng như thế còn chưa đủ sao? Chẳng lẽ còn muốn cắt tim của anh ra nữa? Con thỏ nóng nảy cũng biết cắn người. Về phía bọn họ, đi bước nào tính bước ấy.”
Lục Phù Dung nói: “Lúc đầu nghe còn được, câu cuối cùng này thật chả có tí chí khí nào. Chẳng lẽ anh định cả đời này chịu sự khống chế của bọn họ?”
Niên Lượng Phú nói: “Cũng không thể từ chức xử trưởng này được.”
Lục Phù Dung nói: “Chính anh đã nói, con thỏ nóng nảy cũng cắn người, huống chi anh là đàn ông, bị lão bà với tiểu cữu tử nắn tròn nắn vuông như nhào bột mỳ, vậy mà anh cũng chẳng biết phản kháng.”
Niên Lượng Phú nói: “Em nói xem, phản kháng thế nào?”
Lục Phù Dung nói: “Trong khúc hí cũng có nói, bắt người trước hết phải bắt ngựa, bắt giặc phải bắt tướng trước. Tiểu cữu tử của anh dựa vào cái gì để chèn ép anh, không phải vì hắn có một gã thủ trưởng mạnh? Nghe nói tổng trưởng cục hải quan cũng chẳng phải người đứng đắn, báo chí bên ngoài thường mắng chửi hắn. Nếu hắn xuống đài, đương nhiên tiểu cữu tử của anh cũng không thể ương bướng được nữa.”
Niên Lượng Phú thoáng giật mình, lắc đầu nói: “Ngàn vạn lần đừng có suy nghĩ này. Tuy rằng Tuyên Hoài Phong không ra gì, nhưng cái chức xử trưởng này cũng là do cậu ta giúp anh đạt được. Vua nào thần nấy, nếu Bạch tổng trưởng rớt đài, anh còn có thể ở vị trí này chắc?”
Lục Phù Dung nhấn ngón tay lên chán hắn, nói: “Tự coi thường bản thân, toàn nói những lời bàn lùi. Anh làm công vụ mấy năm nay, năng lực rõ như ban ngày, ai nói không có gã Bạch tổng trưởng kia thì anh không thể làm xử trưởng nữa? Nếu tổng trưởng mới càng coi trọng anh thì sao?”
Niên Lượng Phú mỉm cười đáp: “Đúng là suy nghĩ của phụ nữ, em không hiểu việc trên quan trường đâu. Tổng trưởng cũ tổng trưởng mới cái gì, mấy lời không biết nặng nhẹ này là ai nói với em?”
Lục Phù Dung nói: “Em nghe tiểu cữu tử còn lại của anh nói thầm thì với họ Lâm kia.”
Nói xong liền ngáp một cái thật to.
Sau đó đưa mắt tình tứ nhìn qua.
Niên Lượng Phú nói: “Lại lên cơn nghiện? Em mới tí tuổi đầu mà mức độ nghiện còn kinh hơn những người bốn mươi, năm mươi tuổi. Em không cần động tay, để anh hầu hạ em vậy.”
Qua một hồi thổ lộ tình cảm, đối với Lục Phù Dung, hắn càng tận tâm mười phần, vừa nói vừa đứng lên, mở ngăn kéo bàn trang điểm, lấy bao lụa to bằng nắm tay trở về.
Thường ngày thấy Lục Phù Dung lấy, hắn cũng biết là đặt ở nơi nào.
Cởi khăn tay, tờ giấy hoa ngoại quốc thơm nức mũi bên trong lộ ra, mở tờ giấy hoa ra, bên trong lại là một tầng giấy trắng tinh như tuyết, mở gói giấy nhỏ mới nhìn thấy một ít bột trắng được gói bên trong, thứ này gọi là bạch phiến, thuốc giảm đau mà Bạch Tuyết Lam và Tuyên Hoài Phong đã từng nhắc tới.
Niên Lượng Phú lắc đầu, nói: “Cũng chẳng phải thứ gì tốt, ba tầng bốn tầng, gói như gói đồ gia truyền không bằng.”
Đưa bọc giấy tới trước mặt Lục Phù Dung, Lục Phù Dung vội vàng dùng đầu ngón tay trắng như bạch ngọc nhón một ít, day vào lỗ mũi.
Niên Lượng Phú nói: “Nếu đổi lại là người khác, anh sẽ không khuyên nhủ, dù sao cũng chẳng liên can đến anh. Nhưng đó lại là em, tuổi trẻ xinh đẹp, bao nhiêu thứ mới mẻ, em cứ tùy ý chơi đến chán thì thôi, tội gì lại dính vào thứ này? Nếu nhất định muốn hút thì cứ hút nha phiến.”
Lục Phù Dung nói: “Hút nha phiến rất phiền, vừa phải đốt, vừa phải có đồ để hút. Thứ này tiện hơn nhiều, nghe nói có người còn dùng kim châm lên tay nữa, càng đã nghiền.”
Lục Phù Dung hút một lúc lâu, vô cùng thoải mái, vẫy vẫy tay, muốn Niên Lượng Phú cùng nằm lên giường, bản thân thì nghiêng người nằm lên lồng ngực hắn, hưởng thụ cảm giác bồng bềnh như trên mây, hai cánh môi mỏng mọng đỏ dán lên cổ Niên Lượng Phú, hôn hít như đang làm nũng.
Niên Lượng Phú yêu nhất là điệu này, biết cô nàng sau khi đã cơn nghiện sẽ phá lệ nhiệt tình, lập tức chẳng khách khí, cởi bỏ quần áo hai người, điên loan đảo phượng, phiên vân phúc vũ trên giường một phen.
Làm vài lần, hai người đều hết hưng phấn, ôm nhau thở hổn hển, mồ hôi hòa quyện, vuốt ve nhuyễn ngọc ôn hương trong lòng, bỗng nhiên lại thêm vài phần tình cảm khác hẳn với cảm xúc nhục dục thường ngày.
Lục Phù Dung cọ đầu trước ngực hắn, ngước nhìn, hai mắt mông lung sóng nước, đầu ngón tay vẽ vòng tròn trên vai hắn, thấp giọng hỏi: “Mùi vị này đến làm thần tiên cũng chẳng sánh bằng, anh có muốn thử một chút không?”
Niên Lượng Phú nói: “Em quên anh làm gì rồi sao? Anh có thể hút cái thứ này?”
Lục Phù Dung lập tức thay đổi sắc mặt, đột nhiên ngồi dậy nói: “Em biết ngay là anh không để em vào mắt!”
Xuống giường, kéo chiếc hòm trúc trên mặt đất.
Niên Lượng Phú không ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy, ngay cả quần áo cũng không kịp mặc, trần truồng chạy qua, kéo tay cô nói: “Chuyện gì thế này? Anh không hút, nhưng đâu có cấm em hút.”
Lục Phù Dung nói: “Em biết. Em là con hát, lại hút bạch phiến, trong lòng anh có thể thực sự thích em sao? Mẹ em nói đúng, đàn ông, chẳng ai đáng tin hết, cho dù em có trung tình cũng chẳng tốt lành.”
Xoay người đi thu dọn đồ trên bàn trang điểm, đem nước hoa, kem bảo vệ da, tất cả thu đều ném vào hòm.
Niên Lượng Phú vừa bực mình vừa buồn cười, sợ cô thực sự tức giận quá mức, thật sự thu dọn đồ đạc đòi đi, vậy sẽ không dễ giải quyết. Hắn vừa kéo hòm trong tay cô vừa nhẹ nhàng dỗ: “Muốn anh thề bao nhiêu lần đây? Anh còn chỗ nào không nghe em nữa? Em muốn bao nhiêu tiền, anh sẽ tận lực cho em tiêu, nếu em muốn đi chơi, vậy anh sẽ cùng em tới Thiên Tân chơi. Chẳng lẽ cứ bắt anh phải hút bạch phiến, dính nghiện, như vậy mới là thật lòng yêu em? Đây chẳng phải là lý luận quá hồ đồ sao?”
Mặt Lục Phù Dung trầm xuống, nói: “Họ Niên, anh đừng có nghĩ người ta tồi tệ như thế. Chẳng lẽ em trông ngóng anh dính phải nghiện ngập sao? Em chỉ muốn biết lòng của anh. Anh tránh mấy thứ này như tránh rắn rết, chẳng lẽ em không biết anh ghét em đụng đến nó sao? Anh ghét em thì cứ nói thẳng ra.”
Niên Lượng Phú thở dài: “Em đừng cố tình gây sự được không?”
Lục Phù Dung nói: “Được lắm, mới làm một trận, quần áo còn chưa mặc vào đã trở mặt. Tôi cố tình gây sự đấy, anh cứ để tôi đi chết luôn cho xong.”
Nói xong bèn cúi đầu, gạt hết đồ trên bàn trang điểm xuống.
Niên Lượng Phú vội càng ngăn cản cô, dậm chân nói: “Bà nội ơi, tổ tông ơi, em muốn giết chết anh sao? Làm thế nào em mới vừa lòng đây?”
Lục Phù Dung nói: “Em cuốn một điếu, anh hút, em sẽ không tính toán. Bằng không, em muốn trở về Thiên Tân, hoặc đâm đầu chết ngay ở đây.”
Niên Lượng Phú vô cùng khó xử, “Em đang buộc anh hút bạch phiến sao?”
Lục Phù Dung nói: “Em không phải con ngốc, bạch phiến này tốn bao nhiêu tiền mới mua được một ít, tại sao phải buộc anh hút. Nhưng em thật sự muốn xem, vì em, anh có thể mạo hiểm một chút hay không. Nếu anh không chịu, vậy em cũng đủ hiểu.”
Niên Lượng Phú vẫn đang do dự.
Lục Phù Dung nói tiếp: “Nói trắng ra là, nha phiến cũng được mà bạch phiến cũng tốt, vốn là thuốc do bác sĩ sử dụng, không gây hại cho người, chỉ là không nên hút nhiều. Anh là người của hải quan, chắc chắn phải biết không phải hút một hai lần là có thể nghiện. Lần này hút, lần sau không đụng nữa, cần gì phải lo. Vốn là việc nhỏ chẳng quan trọng, nhưng anh đề phòng em như vậy, hoài nghi em như vậy, thật đúng là khiến em không chịu nổi. Em vốn đang muốn vì anh mà bỏ thói xấu này đi, không ngờ anh chẳng một lòng với em. Kể cả khi em có cai thì cũng là người đã từng hút thuốc, cho tới bây giờ anh vẫn chưa từng đụng vào, cả đời này, chúng ta không thể làm đôi tình nhân ngang hàng được.”
Đặt mông ngồi xuống ghế, nhoài người lên bàn trang điểm, thất thanh khóc rống lên.
Niên Lượng Phú mới hưởng cá nước thân mật, đang là lúc tình nồng ý mật, thấy Lục Phù Dung khóc thương tâm, bả vai run rẩy như cánh sen đung đưa trước gió, sống lưng phập phồng như núi xanh, không một tí ti tì vết, thật không thể tiếp tục cứng rắn được nữa.
Nghĩ rằng Lục Phù Dung nói cũng có lý, những thứ độc phẩm này, chưa từng có người hút một lần là nghiện, hắn đương nhiên hiểu được tác hại của thứ này, chỉ cần quyết tâm, sau này không đụng phải sẽ chẳng có việc gì hết.
Nghĩ thỏa đáng, Niên Lượng Phú hơi mỉm cười, vỗ về bả vai Lục Phù Dung, dịu dàng dỗ dành: “Đừng khóc, có phải chỉ cần anh hút một lần là từ nay về sau em sẽ không nháo nhào việc thế này với anh nữa? Aiz, thật ra          trong lòng anh chưa từng xem thường người hút bạch phiến bao giờ, chỉ sợ rằng em hút nhiều quá lại ảnh hưởng xấu tới sức khỏe. Nhìn em xem, mấy ngày nay hình như gầy đi một chút.”
Lục Phù Dung là toàn tâm toàn ý muốn đẩy hắn xuống vực sâu vạn trượng, hiện tại nghe hắn nói dịu dàng như vậy, trong lòng ngược lại còn có chút khó chịu, ngẩng đầu lên, đôi mắt mờ mịt nhìn hắn, thái độ ngoan ngoãn hẳn, nói: “Em khổ tâm, đó là việc của em. Nếu anh thật sự không tình nguyện thì không cần miễn cưỡng. Dù sao, chuyện của chúng ta cũng chỉ có thể nhìn xem ông trời có cho nên duyên không.”
Nói ra cũng thật kỳ lạ.
Cô rút lui như vậy, Niên Lượng Phú càng thêm kiên định, nói: “Không thể được, anh quyết tâm cùng em có phúc cùng hưởng có họa cùng chia. Nếu em muốn cai nghiện, đó là việc tốt. Vì em, anh cũng muốn nếm thử, để xem thứ bạch phiến này quấn lấy người ta như thế nào. Sau này em cai nghiện, vậy anh cũng có thể hiểu được đôi chút.”
Gương mặt Lục Phù Dung lúc đỏ lúc xanh, một lúc lâu mới do dự lắc đầu.
Niên Lượng Phú nói: “Thế nào? Em cảm thấy anh là loại người tâm trí không kiên định, là người có thể chìm đắm trong nghiện ngập? Em quá coi thường anh rồi. Anh chỉ hút một lần xem thử nó ra sao thôi. Em đem thứ đó đến đây đi.”
Đẩy đẩy bả vai Lục Phù Dung.
Lục Phù Dung ngượng ngùng đi qua, lấy bọc nhỏ kia lại, quay đầu hỏi hắn: “Anh thật sự muốn nếm sao?”
Niên Lượng Phú nói: “Đừng nói nhảm.”
Trên vai Lục Phù Dung khoác một chiếc áo ngắn, lấy hai gói thuốc trong ngăn kéo, và một gói thuốc lá.
Trước tiên, vẩy ít bột phấn màu trắng lên điếu thuốc, cho thêm ít lá thuốc, chậm rãi cuốn lại.
Chỉ chốc lát đã cuốn được hai điếu thuốc.
Lấy một điếu đặt bên miệng Niên Lượng Phú, cầm diêm, đốt lửa cho điếu thuốc, tay hơi run rẩy, một hồi lâu vẫn không đốt được điếu thuốc. ngôn tình tổng tài
Niên Lượng Phú không khỏi cười, “Vừa rồi sống chết buộc anh hút, bây giờ anh muốn hút còn em ngược lại lại run như cầy sấy.”
Lục Phù Dung u oán liếc hắn một cái, nói: “Anh còn không hiểu em? Thường xuyên cáu kỉnh. Bình thường anh cũng chẳng chịu, sao hôm nay đột nhiên lại đồng ý? Đừng hút thì tốt hơn.”
Vươn tay muốn rút điếu thuốc trên miệng hắn về.
Niên Lượng Phú nghiêng đầu tránh, cười nói: “May là anh đồng ý, bằng không đúng là không nhìn ra được tâm ý của em. Hiện giờ em thế này, anh càng hiểu là em thật lòng đối đãi với anh. Điếu thuốc này là tình yêu mới nảy nở của chúng ta, anh nhất định phải nếm một chút.”
Nói xong, tự mình cầm diêm châm thuốc, nằm ở đầu giường phun khói.
Lục Phù Dung nằm bên tay hắn như con mèo nhỏ, thỏ thẻ nói: “Thế nào?”
Niên Lượng Phú hừ nói: “Trừ bỏ có chút hăng hắc khiến người ta sặc, còn lại thì cũng chẳng khác thuốc lá bình thường. Mấy người không có nó cứ như mất hồn, thật ra đây cũng chẳng phải thứ gì lợi hại hết.”
Chầm chậm nói vài câu, giọng nói dần trở nên như có như không, ánh mắt mất tiêu điểm, bắp chân cọ tới cọ lui trên cánh tay nhỏ nhắn non mịn của Lục Phù Dung.
Lục Phù Dung không lên tiếng, thân thể mềm mại bò qua, hai người liền quấn quýt lăn lộn trên giường.
Niên Lượng Phú vừa mới tiết vài lần, hiện tại lại tinh thần hứng khởi như rồng như hổ, biểu hiện cuồng nhiệt, thân thể cao lớn đè nặng lên Lục Phù Dung như rơi vào chốn thần tiên, trong tâm trí là đủ loại màu sắc rực rỡ, kỳ quái.
Toàn bộ lỗ chân lông trên người như nở rộng.
Cuộc đời này, kiếp sống này, thật sự chưa bao giờ thoải mái sung sướng đến thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.