[Vương Triều Kim Ngọc] - Quyển 3 - Thôi Xán

Chương 12:




Chơi mạt chược cả đêm qua, lúc này, Tuyên Hoài Phong nằm trong lòng Bạch Tuyết Lam, ngủ đến ngọt ngào.
Vốn muốn bất kể thế nào cũng ngủ tới chín mười giờ, đem tất cả tinh lực hao phí kéo trở lại, không ngờ trời mới tờ mờ sáng đã có người đứng ngoài cửa gõ hai tiếng.
Trong lúc mơ màng, chỉ nghe thấy Bạch Tuyết Lam ôm y nhỏm nửa người dậy, mất hứng hỏi: “Ai? Mới sáng sớm làm ồn cái gì?”
Lại cúi xuống hôn lên trán y, nói: “Em cứ ngủ đi.”
Quản gia bên ngoài nói vọng qua cánh cửa: “Tổng trưởng, có một vị tiên sinh họ Trương nhất định muốn gặp Tuyên phó quan. Tôi nói đi nói lại với hắn là Tuyên phó quan còn chưa thức dậy, nhưng hắn gấp đến độ xanh cả mặt. Tôi chỉ sợ thật sự có chuyện gì xảy ra, thế nên không dám không tới đây.”
Tuyên Hoài Phong nghe thấy có người tìm mình, cảm thấy kỳ quái, miễn cưỡng trở mình ngồi dậy, nói: “Vị Trương tiên sinh nào vậy? Chuyện gì vội vã đến thế?”
Quản gia nói: “Là một người bạn của ngài lần trước đã tham dự tiệc ngắm sen. Hắn không nói có chuyện gì, chỉ thúc giục ngài mau qua đó.”
Tuyên Hoài Phong suy nghĩ một lúc, nhớ ra, nói: “Nhất định là Thái Bình.”
Bạch Tuyết Lam nói: “Tên này không có mắt, mới có mấy giờ, sáng sớm đã đến nhà người khác làm ồn.”
Tuyên Hoài Phong nghiêm mặt: “Cậu ấy không phải người làm việc hấp tấp, nếu đã làm như vậy, đương nhiên phải có việc gấp. Em phải nhanh ra xem sao.”
Bạch Tuyết Lam nói: “Anh ra với em.”
Tuyên Hoài Phong: “Anh cứ ngủ đi. Cần đến anh, đương nhiên sẽ tới tìm anh.”
Ấn Bạch Tuyết Lam trở lại giường, lại tự tay lấy gối lót sau đầu hắn, đắp chiếc chăn mỏng lên cho hắn.
Bạch Tuyết Lam ngửa mặt nằm xuống, nhìn phong thái xinh đẹp, đôi mày mang theo vẻ cao quý khó nói nên lời của y, được săn sóc dịu dàng đến vậy, tính cách cứng tựa kim cương cũng hóa thành một ao nước mát, khóe môi khẽ nhếch, cười thỏa mãn.
Tuyên hoài Phong cũng mỉm cười với hắn, đến lúc định rời đi lại cảm thấy dường như có việc gì đó chưa làm, đột nhiên không kìm lòng nổi, học theo động tác của Bạch Tuyết Lam, nhẹ nhàng đặt môi lên trán hắn.
Vô cùng ngượng ngùng khiến đôi má đỏ lên.
Bạch Tuyết Lam nhịn không được bèn vương tay kéo y, thế nhưng y đã sớm lách người né ra.
Tùy ý mặc một bộ quần áo, vội vàng đi gặp Thái Bình.
Thái Bình đang đi qua đi lại ở tiền đình, vừa ngẩng đầu thấy Tuyên Hoài Phong liền nhanh chóng chạy tới trước mặt y, dậm chân nói: “Sao bây giờ mới ra? Muốn làm người ta nóng ruột chết hay sao?”
Tuyên hoài Phong thấy sắc xanh trên mặt hắn, trên trán lại ứa ra một tầng mồ hồi, y vô cùng kinh ngạc, hỏi: “Làm sao vậy?”
Thái Bình nói: “Cậu biết chưa, Vạn Sơn bị bắt rồi.”
Tuyên Hoài Phong giật mình, “Cái gì? Tại sao bị bắt?”
Thái Bình nói: “Hôm qua chúng ta hẹn cùng nhau tới trường tiểu học Tân Sinh, chẳng phải hắn không tới sao? Còn tưởng rằng hắn chạy đi săn tin, không ngờ mọi chuyện lại không như chúng ta tưởng. Nửa đêm hôm qua, em gái của hắn tới nhà tìm tôi, bộ dạng nôn nóng vô cùng, nói hình như anh trai của cô ấy bị người ta bắt, lúc ấy tôi còn tưởng cô ấy trẻ con nói sảng. Sau đó đi nghe ngóng tin tức, đúng là có việc như vậy. Hắn từ tòa soạn đi ra, ở trên đường đi bị người của cục cảnh sát đưa đi, bây giờ đang bị nhốt ở nhà giam số ba tại thành Nam.”
Tuyên Hoài Phong nhíu mày hỏi: “Tội danh là gì?”
Thái Bình nói: “Tính tình của Vạn Sơn thế nào cậu lại chẳng hiểu? Suốt ngày viết tin tức xã hội, cái gì cũng bị chọc phá dưới ngòi bút của hắn. Lần trước cùng đi ăn cơm, hắn còn nói muốn viết về vấn đề cục cảnh sát vì tình riêng mà làm việc bất hợp pháp, làm rối kỷ cương, nói cái gì mà cục cảnh sát đem nhà cửa ra cho thuê, buộc con gái nhà người ta dùng thân thể thay cho tiền bạc, tất cả đều không phải hắn nói sao? Chỉ sợ việc này đã bị truyền lên bên trên.”
Còn nói: “Gia đình hắn đều ở quê, người duy nhất thân thuộc trong thành là em gái hắn, hiện giờ chuyện lớn thế này, chúng ta là bạn bè, cần phải giúp hắn chu toàn một chút. Nhưng giao tiếp với cảnh sát, không tiền là không thông, tôi cũng là tên nghèo kiết, đành phải tới tìm cậu.”
Tuyên Hoài Phong nói: “Cậu đến là đúng, nếu không đến thì khác gì không coi tôi là bạn bè. Trước tiên chúng ta đến nhà giam thành Nam một chuyến, gặp Vạn Sơn rồi nói sau.”
Nói xong, gọi Tống Nhâm đến, lại căn dặn chuẩn bị xe, sau đó sai một người hầu tới trướng phòng mượn hai ngàn đồng.
Tống Nhâm hỏi: “Có cần nói với tổng trưởng một tiếng không?”
Tuyên Hoài Phong nói: “Hắn đang ngủ, đừng làm phiền hắn. Làm phiền cậu vất vả theo tôi một chuyến.”
Nhét hai ngàn đồng vào tay Thái Bình, kéo hắn lên xe hơi, thẳng hướng tới nhà giam số ba tại thành Nam.
Hiện tại mới là năm hay sáu giờ sáng, những ngôi sao phía tây còn chưa lặn hết, mặt trời phía đông đã hiện lên cùng chút ánh tím nhu hòa, ôtô phi như bay dưới bầu trời dần xuất hiện ánh vàng hoàng kim, đến cổng chính nhà giam số ba thành Nam.
Nhà giam số ba thành Nam này là nơi trước nay cục cảnh sát chưa bao giờ hành quyết phạm nhân, tất cả đều là những người chưa bị phán tội, thân nhân của họ lúc nào cũng tha thiết mong chờ, ôm ấp rất nhiều suy nghĩ tốt đẹp, trong nhà có một ít tiền thì tiêu phí vào việc đi lại trước khi hành quyết, trong nhà khốn khó thì cũng thường ở ngoài bức tường ngăn kia mà khóc lóc kể oan.
Bởi vậy, người nhà hay người liên quan tới phạm nhân thường ăn ngủ la liệt ngoài cổng chính của nhà giam này.
Nhìn qua thì chẳng khác gì dân chạy nạn.
Tuyên Hoài Phong chờ ngoài cửa, Tống Nhâm đi qua, đưa danh thiếp cho bảo vệ ở cửa.
Bảo vệ nhìn khí thế của bọn họ, vừa có ôtô Lincoln, lại có hộ vệ lưng đeo súng trường, không dám khinh thường, nhanh chóng tỉnh táo mà đưa lên cho cấp trên.
Ngục trưởng nhà giam số ba thành Nam nhìn danh thiếp, thì ra là phó quan của hải quan tổng trưởng. Từ trước tới nay, mỗi khi phó quan xuất hiện là luôn đại biểu cho thủ trưởng, vậy đương nhiên lúc này là thay mặt cho hải quan tổng trưởng, bàn tới cấp bậc của ngục trưởng thì còn thấp hơn cả xử trưởng, đương nhiên không dám không nể mặt tổng trưởng người ta, vội vàng bật dậy khỏi giường, ăn mặc cẩn thận đi ra nghênh đón.
Mời nhóm người Tuyên Hoài Phong đến tiền thính chiêu đãi, còn muốn gọi người pha trà.
Tuyên Hoài Phong nào có thời gian rảnh rỗi như vậy, nói thẳng: “Không cần khách khí. Lần này chúng tôi đến là vì nghe nói có một người bạn bị bắt, không biết cậu ta đã phạm tội gì mà bị giam ở chỗ này.”
Những người làm quan tới nơi này “đỡ” cho bạn bè là chuyện thường tình, ngục trưởng cũng không quan tâm.
Chẳng qua, mới sáng sớm đã chạy đến thế này, người bạn kia hình như vô cùng thân thiết thì phải.
Ngục trưởng họ Hình kia thở dài một tiếng, nói: “Vậy cũng hơi đường đột.”
Lại hỏi: “Không biết là bạn của Bạch tổng trưởng hay của Tuyên phó quan?”
Tuyên Hoài Phong còn đang muốn nói là bạn mình, Thái Bình đứng bên cạnh lặng lẽ dùng khuỷu tay huých y một cái, tiếp lời: “Trừ Bạch tổng trưởng ra, còn ai có thể mới sáng sớm đã sai Tuyên phó quan tới cửa đòi người?”
Hình ngục trưởng hỏi: “Tên là gì? Địa chỉ trong thành? Công việc thế nào?”
Thái Bình trả lời từng câu rành mạch.
Hình ngục trưởng lập tức sai người lấy danh sách đến, mở ra, tra sổ ghi chép từ sau trở về trước.
Chỉ lát sau, quả nhiên thấy được tên của Hoàng Vạn Sơn.
Hình ngục trưởng nói: “Quả thật có người này, hôm qua mới được đưa tới đây. Đây là người do phân cục số hai của cục cảnh sát trong thành bắt giữ, gần đây đang diễn ra cuộc tuyển cử nhiệm kỳ mới của tòa án, công việc nhiều không hoàn thành nổi, hồ sơ trong tòa án chồng chất như núi, án của bạn ngài chỉ sợ phải giam một thời gian mới đến lượt.”
Tuyên Hoài Phong hỏi: “Tội danh là gì?”
Hình ngục trưởng đeo kính vào, lại lấy một cuốn ghi chép dày ra, cẩn thận dở một lượt, nói: “Có hai tội, một là bịa đặt phỉ báng nhân viên công vụ, hai là phóng đãng, chơi gái ở nơi công cộng, làm bại hoại thuần phong mỹ tục.”
Tuyên Hoài Phong cùng Thái Bình liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều nhận ra sự phẫn nộ trong đáy mắt đối phương.
Theo tính cách của Hoàng Vạn Sơn, tội danh thứ nhất còn có chút đúng, nhưng tội thứ hai này thì tuyệt đối không thể, chắc chắn là bị vu khống.
Vấn đề là, cõng trên lưng cái tội hủy hoại thuần phong mỹ tục, sau này đi ra ngoài sẽ bị người ta để ý, chỉ sợ tòa soạn nơi Hoàng Vạn Sơn làm việc sẽ không lưu lại nhân viên mang tiếng xấu như thế.
Tuyên Hoài Phong hỏi: “Người kia là phóng viên của tòa soạn, thường viết tin tức xã hội công bố cho đại chúng, tội danh bịa đặt phỉ báng này chỉ là nói quá lên. Nhưng điều thứ hai, chứng cớ đâu?”
Hình ngục trưởng lại cúi đầu nhìn, nói: “Có một kỹ nữ làm chứng, ngài tự tới xem đi.”
Dùng hai tay đưa bản ghi tên qua cho hai người.
Tuyên Hoài Phong nhìn thoáng qua, trên mặt giấy viết ngoáy một hàng chữ theo lối chữ thảo, là một kỹ nữ nào đó ở Thư Yến Các, tự nguyện cung cấp bằng chứng hay đại loại gì đó, quá trình cụ thể viết không rõ ràng, nói qua loa về việc Hoàng Vạn Sơn hành động phóng đãng trên đường, làm ra loại hành động không văn minh.
Tuyên Hoài Phong nhíu chặt mày.
Thái Bình nói: “Việc này quá buồn cười, tôi quen biết Vạn Sơn mấy năm nay, tuy rằng mồm mép hắn ba hoa, lại không biết dừng đúng lúc, nhưng việc phiêu kỹ là tuyệt đối không bao giờ có.”
Hình ngục trưởng nhìn quần áo hắn mặc trên người, biết hắn là người chẳng quyền thế gì nên cũng không đáp lời, chỉ cười cười chăm chú nhìn Tuyên Hoài Phong.
Tuyên Hoài Phong nói: “Không biết đến lúc nào tòa án mới xét xử, người thì không thể cứ giam giữ như thế được.”
Hình ngục trưởng nói: “Ngài muốn nộp tiền bảo lãnh hắn sao?”
Tuyên Hoài Phong gật đầu.
Hình ngục trưởng nói: “Đấy là thủ tục công vụ, tôi cần phải thực hiện nghiêm túc, mời ngài ngồi chờ một lát.”
Tuyên Hoài Phong hỏi: “Ngài cứ lo công việc đi, chỉ là, không biết chúng tôi có thể gặp mặt cậu ấy trước không? Vậy cũng an tâm một chút.”
Hình ngục trưởng nói: “Đương nhiên là được.”
Gọi một ngục cảnh qua, dẫn bọn tới phòng giam Hoàng Vạn Sơn.
(Ngục cảnh: cảnh sát coi ngục)
Bọn họ đi theo sau ngục cảnh, cánh cửa sắt thứ nhất mở ra, đi qua con đường hai bên đều là hàng rào lưới thép lại thêm một cánh cửa sắt khác, liên tục đi qua mấy cánh cửa là không gian khó thấy được ánh mặt trời, trần nhà hơi thấp, trên đầu tường treo một chiếc đèn điện ánh vàng, mùi vị dần trở nên khó ngửi, mùi nước tiểu hôi thối hòa chung với mùi mồ hôi khiến người ta muốn nôn mửa.
Thái Bình che mũi, nhíu mày nói: “Chỗ này bẩn chết đi được.”
Tuyên Hoài Phong cười nói: “Bẩn một chút mới tốt.”
Thái Bình nói: “Đạo lý gì vậy chứ?”
Tuyên Hoài Phong nói: “Trước kia tôi theo cha mình đi thị sát cũng gặp qua chút chuyện. Ngục giam thế này là giam giữ phạm nhân không quan trọng, chỉ có vệ sinh hơi kém chút, nhưng ngược lại, muốn đi ra ngoài cũng dễ hơn. Nếu là ở nơi sạch sẽ, trông coi lại sâm nghiêm, vậy đó là nơi giam giữ những nhân vật quan trọng, muốn đi ra ngoài rất khó. Những nơi như thế vô cùng nguy hiểm.”
Thái Bình táp lưỡi: “Thì ra bẩn một tí vẫn hơn.”
Đến trước một phòng giam, ngục cảnh dẫn đường dừng lại, trước tiên dùng dùi cui gõ mạnh lên lưới sắt hai cái, quát: “Cút hết sang một bên, đừng có làm vướng cửa. Hoàng Vạn Sơn, có người tới thăm này, ra đi.”
Hắn lấy một chuỗi chìa khóa dài ra, nhìn dãy số phía trên, rút một cái, mở cửa.
Bên trong phòng giam là không gian chưa đủ mười nước chân, sáu bảy người bị nhốt chung, tóc tai rối bù, tốp năm tốp ba túm tụm lại một góc, nhìn chằm chằm mấy người đứng ngoài cửa.
Thái Bình cùng Tuyên Hoài Phong vội vàng nhoài người vào thăm dò.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
Hoàng Vạn Sơn mới bị bắt vào đây tối hôm qua, so với đám người này thì hắn vẫn là người sạch sẽ nhất, đang dựa vào tường thiêm thiếp ngủ, đột nhiên nghe thấy cảnh ngục kêu tên mình, hắn từ từ chớp mắt mới nhìn rõ bọn họ, giọng khàn khàn thốt lên: “Tôi ở đây.”
Âm thanh không lớn, có chút yếu ớt.
Thái Bình nhanh chóng vọt tới, nửa quỳ trên mặt đất nhìn hắn, nói: “Vạn Sơn, cậu thế nào? Hoài Phong nói với ngục trưởng rồi, phải làm thủ tục bảo lãnh cậu ra ngoài. Tôi dìu cậu đứng lên.”
Vươn tay vòng qua nách Hoàng Vạn Sơn, định dìu hắn đứng dậy.
Hoàng Vạn Sơn đột nhiên kêu lên thảm thiết: “Đừng đừng… đừng cử động! Trên đùi đau lắm!”
Thái Bình cùng Tuyên Hoài Phong nhanh chóng vén ống quần hắn lên nhìn, vừa nhìn đã kinh hãi.
Bắp chân bên trái có một lỗ thủng, tuy không quá sâu, máu đã ngừng chảy, dính bùn đất, nhưng bộ dạng vặn vẹo của cái chân kia nhìn qua thật quá đáng sợ.
Vừa sờ một cái, Hoàng Vạn Sơn đã lớn tiếng la đau, mồ hôi lạnh đua nhau chảy xuống.
Tim Thái Bình đập liên hồi, nói: “Các người có cáng không? Mau mang tới đây.”
Cảnh ngục nói: “Không có cáng. Cho dù có thì các người cũng không thể cứ như thế mà mang người đi. Hắn là phạm nhân bị giam giữ, ngục trưởng bảo tôi đưa các người tới gặp, chưa nói thả người.”
Thái Bình cả giận, “Người đang bình thường lại trở thành như vậy, chúng tôi không truy cứu trách nhiệm các người thì thôi, đến việc đưa hắn đi gặp bác sĩ cũng không được chắc? Tại sao chân hắn lại gãy? Các người làm gì hắn?”
Cảnh ngục không biết lai lịch bọn họ, người giàu có tới nhà giam thăm phạm nhân cũng là việc thường xuyên, mặc kệ bên ngoài kiêu ngạo thế nào, đến nơi này cũng phải hiểu chút quy củ, nhét một ít tiền. Chỉ có đám người Tuyên Hoài Phong đến một chút gọi là cũng chả có, trong lòng hắn vốn đã không thoải mái.
Vậy mà thái độ Thái Bình lại không chút hòa nhã, mấy câu nói kia khiến cảnh ngục không khỏi bực bội, tức giận nói: “Không phải việc của các người, phân cục đưa người sống vào, chúng tôi chỉ cần để ý lúc đưa ra ngoài mà người còn sống là được, trong ngục giam đều là những kẻ hung hãn tàn bạo, ai lại không đánh nhau? Chẳng lẽ cánh tay hay cẳng chân hắn bị chặt đi cũng bắt những người cũng ăn cơm, cũng nộp thuế như chúng tôi chịu trách nhiệm? Thả người cũng được, các người lấy công văn thả người tới đây, tôi sẽ giải quyết công vụ cho.”
Cứ cứng rắn đứng đó.
Bên này, Hình ngục trưởng không dám rề rà, niềm nở giải quyết công vụ.
Kỳ thực, việc nộp tiền bảo lãnh này là cơ hội tốt cho nhà giam kiếm khoản tiền lớn, nếu đổi là người khác tới cửa, Hình ngục trưởng đã không khách khí mở miệng, nhiều thì một vạn, ít thì cũng phải năm ba ngàn, cứ nhìn xuất thân gia đình họ mà quyết. Nhưng sau lưng đám người kia có chỗ dựa vững chắc là hải quan tổng trưởng, nước ở đầm này không trong, không nên dấn chân quá sâu, Hình ngục trưởng làm quan nhiều năm, đương nhiên biết phải cẩn thận.
Suy đi tính lại, cuối cùng vẫn gọi điện xin chỉ thị cấp trên.
Hình ngục trưởng nghĩ xong, nhanh chóng gọi một cú điện thoại, nghiêm túc báo sự việc cho cục trưởng cục cảnh sát thành Nam.
Cục trưởng thấy hắn nghiêm túc như thế, lại đề cập tới một vị tổng trưởng, đây không phải việc nhỏ, suy nghĩ trước sau, lại càng thêm thận trọng, đánh điện thoại tới trụ sở cục cảnh sát xin chỉ thị.
Chu thính trưởng bị người ta đánh thức, lôi từ ổ chăn ra, vừa nghe tới vài từ Bạch Tuyết Lam, trong đầu lập tức nhớ tới lỗ thủng đỏ tươi trên trán Chu Hỏa, rùng mình một cái liền hoàn toàn tỉnh táo, rống giận với cấp dưới trong điện thoại: “Chuyện ngu ngốc gì thế này, ông là trưởng cục cảnh sát, ngay cả một việc nhỏ cũng không biết đường mở mắt ra mà làm việc hả? Thả ngay!”
Trưởng cục cảnh sát bị mắng đến ba hồn không thấy bảy phách, ầm thầm chửi mấy tên có mắt như mù kia lại đi bắt bạn của hải quan tổng trưởng, chờ đến khi ông đi làm, không xử lý bọn họ là không được, đang muốn quay số gọi thả người, chuông điện thoại lại vang lên.
Nhấc lên, nghe thấy Chu thính trưởng đầu dây bên kia nói: “Thả người cũng được, bảo bọn họ viết một tờ chừng từ, coi như nộp tiền bảo lãnh.”
Bụp một tiếng, lại cúp máy.
Trưởng cục cảnh sát trực tiếp truyền chỉ thị xuống, Hình ngục trưởng nhanh chóng làm theo.
Trở lại phòng tiếp khách mới nhớ ra Tuyên Hoài Phong đã tới phòng giam thăm phạm nhân, hắn cũng nhanh chóng tới phòng giam, thấy Tuyên Hoài Phong, nói: “Thủ tục đã làm ổn thỏa, nếu là bạn bè của Bạch tổng trưởng, tiền bảo lãnh không cần thiết phải nộp, chỉ là phải mời Bạch tổng trưởng tự viết một tờ chứng từ để chúng tôi nộp lên trên. Bằng không, trên danh sách thiếu một người, bên trên mà tra nhân số thì chúng tôi khó lòng giải thích.”
Tuyên Hoài Phong đang gấp rút muốn đưa Hoàng Vạn Sơn tới bệnh viện, nhíu mày nói: “Hiện tại tổng trưởng không có ở đây, trước hết cứ để tôi đưa người đi, buổi chiều sẽ đưa giấy tờ tới. Với thân phận của tôi, chắc ông không đến mức không tin tưởng nhỉ.”
Hình ngục trưởng vô cùng khó xử, nói: “Không phải không tin ngài, nhưng quy củ này thực sự không thể phá. Tôi quản cả một ngục giam lớn như thế này, luôn có những người là bạn bè của ai đó đến đây, nếu ai cũng giống như ngài mà mang người đi trước, không cần nói tới sau này, chẳng phải bây giờ cũng đủ loạn hết cả lên sao?”
Thái Bình chen vào nói: “Chẳng phải tình huống lúc này khác hẳn sao? Ông nhìn bạn của tôi xem, cả người đều bị thương, chân bị gãy, nếu không nhanh chóng đưa đi khám, xảy ra chuyện lớn liên quan tới mạng người, nhà giam có phụ trách không? Hay là phủi trách nhiệm?”
Hình ngục trưởng nghe xong, sắc mặt có chút lúng túng.
Vì vết thương của Hoàng Vạn Sơn, Tuyên Hoài Phong không muốn để việc đấu khẩu mà trì hoãn thời gian, liền nói: “Như vậy đi, tuy rằng tổng trưởng không ở đây, nhưng tôi là quan viên ở hải quan tổng thự, chắc cũng có chút uy tín. Trước tiên tôi sẽ viết một tờ giấy để ở đây, người thì tôi phải mang đi ngay.”
Trong lòng Hình ngục trưởng, phó quan của hải quan tổng trưởng cũng đại diện cho hải quan tổng trưởng, giấy do Tuyên Hoài Phong viết so với giấy Bạch Tuyết Lam tự mình viết cũng chẳng có gì khác biệt, dù sao Hoàng Vạn Sơn cũng không phải người mắc tội gì lớn, chứng cứ mơ hồ, ở giữa ranh giới hoặc giam hoặc thả.
Hình ngục trưởng nói: “Vậy cũng tốt, cứ làm như vậy đi.”
Tuyên Hoài Phong không chút do dự viết một tờ giấy, nói rõ ràng phạm nhân Hoàng Vạn Sơn đang bị giam giữ là do chính y bảo lãnh, bởi vì bị thương nên đưa tới bệnh viện, vân vân.
Lúc này Hoàng Vạn Sơn mới được tự do.
Vết thương ở chân Hoàng Vạn Sơn rất nghiêm trọng, ngay cả đứng cũng chẳng vững, Tống Nhâm cởi súng trường xuống đưa cho hộ binh khác, ngồi xổm xuống, cõng Hoàng Vạn Sơn lên, Thái Bình ở bên cạnh cũng nâng đỡ hộ.
Đoàn người vội vàng ra cửa lớn của nhà giam, vừa lên xe đã kêu tài xế đi về phía bệnh viện Đức.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.