“Chị Ôn Uyển, làm sao bây giờ? Em, em để quên dây chuyền Hồ Điệp trên xe rồi!” Trợ lý trẻ tuổi mặt như đưa đám vọt tới cầu cứu Ôn Uyển.
“Không sao, còn tới 20 phút, em mau đi lấy đi. Trước khi xuống xe, cẩn thận kiểm tra lại một lần nữa.” Ôn Uyển không tức giận, nhỏ nhẹ nói.
“Dạ, em biết.” Có được chỉ thị, trợ lý lập tức vọt ra ngoài.
Chẳng qua là mới đi một người thì một người khác lại tới.
“Chị Ôn Uyển, bộ đầm màu tím này nên phối với dây chuyền nào đây? Sợi này hay sợi này?”
“Đều không phải, em mở hộp trang sức ra, tìm một sợi có hoa văn thủy tinh, dây màu đen.” Ôn Uyển vẫn nhẹ nhàng chỉ bảo.
“Chị, bộ vét màu trắng ở đâu rồi?”
“Bên tay trái của em đó.” Cô thuận miệng nhắc nhở: “Đừng quên mang theo sợi dây chuyền Lace.”
“Dạ.”
Xà Thiên Âm thấy trợ lý đã đi hết mới thở dài với bạn tốt: “Cậu đi làm rồi thật là tốt.”
Ôn Uyển quay đầu lại: “Tại sao lại nói như vậy?”
“Cậu cũng thấy rồi đấy.” Cô nhìn trợ lý tay chân đang luống cuống nói: “Đây chính là cuộc sống mấy ngày nay của tớ, chỉ mới mười ngày mà tớ cứ ngỡ như mười năm.”
Cô vốn không phải là người nhẫn nại nên mọi chuyện đều lệ thuộc vào Ôn Uyển. Kết quả mấy ngày nay không có cô ấy ở đây, thế giới của cô như có động đất.
Ôn Uyển nhịn không được cười lên.
“Các cô ấy chẳng qua là thiếu kinh nghiệm, chỉ cần có cơ hội là sẽ tốt lên.” Cô an ủi.
“Chỉ hy vọng như thế.” Xà Thiên Âm không nhịn được lầu bầu, sau đó chợt thay đổi đề tài.”Đúng rồi, nghe nói cậu quyết định qua lại với A Trạm?”
Đôi tay bé nhỏ đột nhiên ngừng lại, mặt Ôn Uyển đỏ lên. Ngôn Tình Hay
“Tớ với anh ấy... Không phải đang qua lại.” Cô nhỏ giọng giải thích.
Xà Thiên Âm nhíu lông mày nhỏ nhắn.
“Không phải sao?” Quái, A Trạm không nói với cô như vậy.
“Tớ với anh ấy chẳng qua là tình nhân “tạm thời”.” Cô nhỏ giọng nói chỉ sợ người khác nghe được. Anh là một người nổi tiếng, nếu tin tức anh và cô bị truyền ra ngoài thì nhất định sẽ gây phiền phức cho anh.
“Cái gì gọi là tạm thời?” Xà Thiên Âm không hiểu: “Cậu có thể giải thích rõ hơn không?”
“Chính là lúc anh ấy không cần tớ nữa thì chúng tớ sẽ kết thúc.” Ôn Uyển giải thích đơn giản.
Lúc Quyền Thiên Trạm đưa ra yêu cầu muốn cô làm người yêu của anh thì cô rất do dự. Cô hoàn toàn không biết có nên đồng ý hay không
Anh thuận miệng nói mấy câu: “Khi làm người yêu của anh thì cô có thể thoát khỏi sự dây dưa của Quách Tuyển đồng thời anh cũng có thể tránh khỏi việc bị ba mẹ bức hôn.” Vì vậy cô liền đồng ý.
Chẳng qua là trên có chính sách, dưới có đối sách. Sau đó cô cũng đưa ra điều kiện, đây chỉ là tam thời. Cô biết mình rất hoang đường nhưng vì vết thương trước, cô chỉ có thể xây phòng tuyến bảo vệ mình.
Nếu không xứng với anh, cô tình nguyện xem mọi thứ chỉ là mộng đẹp.
Trước khi anh hối hận thì lòng của cô đã thuộc về anh
Trước khi mộng đẹp kết thúc thì thân thể cô cũng thuộc về anh.
Nhưng khi anh hối hận thì khi tỉnh mộng, bọn họ sẽ chẳng là gì của nhau.
Xà Thiên Âm hoài nghi lỗi tai mình có vấn đề mới có thể nghe thấy cái lý luận hoang đường như thế này.
“A Trạm biết không?” Cô vội vàng hỏi lại.
“Tớ có nói với anh ấy rồi.” Ôn Uyển gật đầu.
Xà Thiên Âm mở to mắt: “Vậy cậu ấy nói thế nào? Cậu ấy đã đáp ứng?”
Ôn Uyển nghiêng đầu, thử hồi tưởng tình huống lúc đó.
“Anh ấy nói biết.” Không sai, anh nói câu này.
“Cứ như vậy?”
“Đúng.”
“Hô! Vậy thì tốt.” Xà Thiên Âm thở phào nhẹ nhỏm.
“Cái gì tốt?” Ôn Uyển ngu ngơ nháy mắt.
Xà Thiên Âm buột miệng cười, trong mắt thoáng qua tia thần bí: “Dĩ nhiên chính là không thành vấn đề.”
Ôn Uyển càng ngu ngơ hơn, đang lúc cô đang tính hỏi rõ thì trợ lý lại khẩn trương cầm điện thoại chạy tới, nói là trang phục có vấn đề muốn cô tới xác nhận lại một lần nữa. Cô bất đắc dĩ phải đi xử lý mọi việc.
Xà Thiên Âm ở một bên không nhịn được đưa tay ngắt gương mặt non mịn của trợ lý.
“Thật ra thì có một trợ lý ngu ngơ cũng không tồi.” Cô nói.
“A?” Cô trợ lý chỉ có thể ngơ ngác để Xà Thiên Âm nhéo mặt mình.
“Không có sao không có sao.” Xà Thiên Âm cười trộm.
***
Cô bị lừa!
Đúng lúc cô thấy Quyền Thiên Sóc và Quyền Thiên Kỳ xuất hiện ở cửa lớn biệt thự nhà họ Quyền thì cô liền nghĩ tới điều này.
Cô thừa lúc Mã Hạ Lan và Quyền Phương Trí nói chuyện cùng người khác thì nói nhỏ bên tai anh: “Tại sao anh không nói với em đây là cuộc họp mặt gia đình?” Cô vẫn cho là chỉ có cha mẹ anh.
Quyền Thiên Trạm nhìn gương mặt khẩn trương của cô thì biết giờ phút này cô đang rất thấp thỏm. Anh cũng biết cô đã lấy hết dũng khí mới có thể vào nhà cùng anh.
“Bởi vì anh không muốn làm em lo lắng.” Anh thấp giọng nói, nắm lấy bàn tay lạnh như băng của cô.
“Nhưng mà em không chuẩn bị tâm lý...” Ôn Uyển khẩn trương dừng bước lại, làm thế nào cũng không thể bước thêm một bước nữa.
Cô biết cô không xứng với anh, cũng biết cha mẹ anh nhất định sẽ không tiếp nhận cô nhưng cô vẫn nguyện ý tới đây gặp cha mẹ anh.
Từ nửa tháng trước cô đã sớm chuẩn bị tâm lý nhưng không ngờ hai an hem của anh cũng dẫn theo bạn bè tới đây.
Nếu như cha mẹ anh tức giận, nếu như cha mẹ anh phản đối, vậy hai an hem của anh sẽ phản ứng như thế nào? Anh sẽ phản ứng rasao?
“Cha mẹ anh là người rất tốt.” Quyền Thiên Trạm lên tiếng cắt đứt dòng suy nghĩ lung tung của cô.
Chân Ôn Uyển hoàn toàn không biết làm sao, cô chỉ có thể không ngừng hít sâu.
Cô nhìn căn biệt thự xa hoa trước mặt, sau đó nhìn về phía cặp vợ chồng phú quý kia. Cô đôt nhiên cảm thấy mình muốn biến mất nhưng nguyện vọng của cô lại không thành sự thật. Hơn nữa, điều khủng hoảng hơn là cha mẹ anh lại đang bước nhanh về phía cô.
Quyền Thiên Trạm nắm chặt bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của cô, gật đầu với cha mẹ mình.
“Cha, mẹ.”
Mã Hạ Lan và Quyền Phương Trí cũng không để ý đến anh, họ chỉ nhìn chằm chằm vào gương mặt xinh dẹp của Ôn Uyển.
“Thật là cô gái xinh đẹp!” Hai vợ chồng không nhịn được mở miệng than thở.
Ôn Uyển sửng sốt, cho là mình nghe lầm.
Cô khẩn trương cầm ngược lại tay Quyền Thiên Trạm, dùng hết sức mới có thể bật ra được câu nói.
“Bác trai Quyền, bác gái Quyền, con chào hai bác ạ.” Cô mỉm cười gật đầu, cố gắng hết sức để không bỏ chạy.
Bác trai Quyền?
Bác gái Quyền?
Hai vợ chồng nhìn nhau, sau đó lấy tốc độ sét đánh kéo Quyền Thiên Trạm qua một bên.
“Làm cái gì vậy, con còn chưa giải quyết xong?” Mã Hạ Lan thấp giọng kêu la, hoàn toàn không thể tin được những lời khách sáo mình vừa nghe. Đã một tháng rồi, vậy mà không thu được người vào tay.
“Con đang cố gắng.” Quyền Thiên Trạm nói.
Mã Hạ Lan rất muốn đập bẹp anh.
“Con cố gắng cái rắm! Đã một tháng rồi, con làm cái gì thế hả? Vừa rồi con có nghe con bé nói gì không? Bác gái Quyền, con bé gọi mẹ là bác gái đấy, thật là đau lòng mà. Anh con cũng đã đem người ta lên giường rồi, sao con không học hỏi một chút?”