duyên phận nếu đãi thiên niên tục, tóc đen nếu đoạn nan tái duyên
duyên phận chờ ngàn năm cũng có thể tiếp tục, tóc đen ví như đứt đoạn nào có thể nối liền lại
(ngày nay có mốt nối tóc đó anh Long ơi)
Lời Ứng Long nói ra khiến Ngao Mang kinh ngạc không thôi. Tội phản nghịch mệnh trời là tội định nặng nhất trong các tội, không khác gì đập nồi dìm thuyền. Nếu không phải vì bảo tọa chí tôn (ngai vàng cao quý) đứng trên đầu bách tiên, cần gì phải tốn tâm hao lực như vậy. Huống chi Ứng Long vốn có thân phận tôn quý, chỉ ở dưới Thiên Quân, hắn thực sự nghĩ không ra ngoại trừ chuyện đoạt vị, còn có lý do gì khác, khiến cho vị long đế thượng cổ này hai nghìn năm trước dấy binh nghịch thiên?
Nhưng mà đối phương cũng không có dự định nói thêm về đề tài này, khoát tay chặn lại, cười hỏi: “Nhớ lúc đầu, tứ hải long tộc vì để tránh gây chuyện không đáng có, còn cùng bản tọa phân rõ giới tuyến, thế nhưng lại không biết vì cớ gì hôm nay lại đến với ý kết minh, là long vương Nam Hải bày mưu đặt kế, hay do đại thái tử tự mình chủ trương?”
Ngao Mang nghe được lời ấy, thái độ kiêu căng lui đi để chỗ cho thần sắc khốn quẫn vô cùng.
“Bản tọa với Ngao Khâm quen biết nhiều năm. Ngao Khâm hành sự xưa nay có trước có sau, mỗi một chuyện luôn suy tính chu đáo chặt chẽ, mà từng câu từng chữ mới nãy đại thái tử nói ra, thật sự không phải tác phong làm việc thường ngày của Nam Hải long vương.” Ứng Long cười nhẹ, ngón tay gõ gõ trán, “Nghe nói Nam Hải long tộc sông rộng suối dày, con nối dòng đông đảo… Long vương chưa già, đại thái tử cần gì phải sốt ruột như vậy?”
Ngao Mang trong lòng âm thầm giật mình, Nam Hải long vương vốn tên Ngao Khâm, Ứng Long gọi thẳng tên nhất định trước kia hai người quen thân, huống chi lời hắn nói một điểm cũng không sai. Nam Hải long vương quốc khố trừ khi bị ăn mòn, tộc dân gặp phải nạn sâu lúa bỏ xứ mà đi, nếu không xưa nay dân cư vẫn đông đúc, bách tính hưởng phúc dài lâu, ông trời phù hộ, bởi vậy Nam Hải long tộc con nối dòng đông đảo.
Cái gọi cha mẹ sinh con trời sinh tính, chính trường hợp của số chín.
Chín là số lượng ước chừng, cũng là số trời, ở đây dùng để miêu tả long quý tử.
Mà Nam Hải long vương có sáu vị long thái tử, mười ba vị long công chúa.
Long tộc thọ nguyên(tuổi thọ) rất dài, huống chi long vương trong biển? Nam Hải long vương vẫn chưa lập thái tử. Xưa kia có tập tục, lập con trưởng, nhưng trong long tộc xưa nay cách làm này dựa vào tài đức hoặc là vị thế yêu thương, vị đại thái tử này tuy là trưởng tử, nhưng không nhất định có khả năng trở thành long vương kế nhiệm. Huống chi, sáu vị long tử kia ai cũng có bản lĩnh cao cường, thường ngày biểu hiện ra huynh hữu đệ cung, nhưng ngai vị long vương chỉ có một, khó tránh khỏi có tâm tư khác.
Đại thái tử Ngao Mang tính tình vội vàng nóng vội, khi biết được tin Long đế phương Nam trở về hành cung, trong lúc các thái tử khác còn đang đứng quan sát thì hắn nhịn không được dẫn đầu tới bái phỏng. Vốn tưởng rằng Ứng Long vương mới đến vùng đất phía Nam không lâu, không hiểu lắm tình huống của Nam Hải long cung, hơn nữa bị tỏa yêu tháp vây nhốt hai nghìn năm, tất nhiên trong bụng chứa đầy lửa giận. Chỉ cần gây xích mích, nhất định có thể bành trướng thế lực, nếu có Long đế phương Nam phụ tá, trăm phần trăm nhất định có thể đem vị trí Nam Hải long vương đơn giản đoạt tới tay.
Nhưng mà hiển nhiên hắn đã đánh giá quá thấp năng lực của Ứng Long, giờ này phút này tính toán trong lòng bị một lời nói toạc ra, không khỏi nghẹn lời.
Trong lúc xấu hổ không ngớt, bỗng nhiên ngoài điện truyền đến trọng nói trầm thấp. Đam Mỹ Sắc
“Nam Hải long thái tử Ngao Anh cầu kiến!”
“Nam Hải long thái tử Ngao Tự cầu kiến!”
Ngao Mang nghe thấy sắc mặt đại biến.
Ứng Long cũng nở nụ cười: “Hôm nay ngày gì, long thái tử tới thật không ít!” Phất tay ý bảo giáp vệ, “Mời hết vào.” Nói xong cười hỏi Ngao Mang, “Không biết hai vị này, là thái tử thứ mấy?”
Ngao Mang thần tình có chút cứng ngắc, tựa hồ hai vị long thái tử đang vào không có quan hệ gì với hắn, nhưng Ứng Long vương đã hỏi, hắn tự nhiên không thể không đáp, không thể làm gì khác hơn là nói: “Ngao Anh là Nhị đệ ta, Ngao Tự là Ngũ đệ.”
Lúc này mắt thấy hai vị nam tử bước vào trong điện, một người trang phục nho sinh, một thân trường sam trắng thuần, trong tay cây quạt ngà voi đong đưa qua lại, lại có vẻ nhã nhặn tuấn nhã, phong độ có thêm. Người còn lại vận hoàng sam gọn gàng, người chỉ có một khúc, dáng vẻ thô lỗ, tướng mạo càng không dám khen tặng. Khi hai người thấy Ngao Mang, người hoàng sam mang theo vẻ mặt kinh ngạc, bạch y nhân tuy rằng trong mắt xẹt qua một tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền che giấu kỹ càng, lắc lắc cây quạt trong tay, cười nói: “Thật trùng hợp, nguyên lai đại hoàng huynh cũng qua đây bái phỏng Long đế, nếu sớm biết cùng nhau đi a.”
“Hừ.” Ngao Mang cũng chẳng thèm tính toán, hừ lạnh một tiếng quay mặt đi.
Người mặc hoàng sam (hoàng: vàng) tựa hồ muốn phát tác, bạch y nhân vội ngăn cản hắn, cười nói: “Nhị ca không nên cùng đại ca tranh nháo, nơi này chính là hành cung phương Nam, không thể như Nam Hải long cung.” Nói xong tiến lên hai bước, hướng Ứng Long vương thi lễ: “Ngao Tự bái kiến long đế!”
” Hôm nay hành cung của bản tọa thật đúng là náo nhiệt quá.” Ứng Long từ từ hỏi, “Hai vị long thái tử tới đây, chẳng hay vì nguyên nhân gì?”
Ngao Tự thái độ kính cẩn, từ tốn trả lời: “Long đế thứ lỗi, ta tùy tiện đến đây, cũng không có mưu đồ gì. Chỉ vì thường nghe phụ vương khen phong tư của Long đế, trong lòng khó tránh khỏi cảm thấy ngưỡng mộ, lại nghe Long đế quay về vùng đất phía Nam, ta đặc biệt chuẩn bị chút lễ mọn đến đây thăm hỏi, chỉ mong được gặp mặt Long đế một lần.” Nói xong phía sau lính tôm tướng cua đứng một bên nâng lên hòm trân bảo dưới biển, vừa mở nấp hòm ra, nào trân châu mã não, nào san hô mỹ ngọc, làm cho yêu quái mắt lóa cả lên.
Lễ quả là lễ tốt, lại xác định không có bất luận ý đồ nào, bởi vậy, so với Ngao Mang mới rồi tại trên điện không để ý hậu quả kích động nói như vậy trông có vẻ vô cùng lỗ mãng.
Ngao Mang tất nhiên là không cam lòng: “Buồn cười! Ta thế nào chẳng bao giờ nghe phụ vương nói lên Long đế?!”
“Lúc phụ vương nói chuyện này, đại hoàng huynh trùng hợp không có mặt.” Ngao Tự không chút hoang mang, trả lại từng câu, “Nhưng thật ra chẳng hay đại hoàng huynh có ý đồ gì, thành thử mới vội vội vàng vàng như vậy, cũng không bẩm báo phụ vương một tiếng?”
“Ngươi không cần xen vào!!”
“Ha ha, ta tự nhiên là quản không được đại hoàng huynh, bất quá đại hoàng huynh một mình rời cung việc nếu bị phụ vương biết được, sợ rằng…”
“Ngươi —— ”
Nếu bàn về tài hùng biện, vị đại thái tử này xem ra không phải là đối thủ của ngũ thái tử, chỉ là anh em trong nhà cãi cọ nhau, tiết mục hấp dẫn như vậy làm cho chúng yêu quái ngửi thấy mùi ngon.
Nhưng mà lúc này đường nhìn của Ứng Long cũng không dừng lại ở trên người bọn họ, trái lại hai mắt nhìn vào khoảng không phía xa xa, bỗng nhiên lộ ra dáng tươi cười khiến cho hầu hết các yêu nữ gần đó tim đập gia tốc.
Ngoài điện chỗ khoảng không đột nhiên truyền đến tiếng hót chim thanh loan, tại vùng đất phía Nam hẻo lánh phượng hoàng không tới này, tự nhiên mấy tiểu yêu ở đây chưa từng gặp qua thần điểu phượng tộc. Lúc này mỗi người thăm dò nhìn, nhưng mà chờ bọn hắn thấy rõ lông vũ màu xanh lam bên ngoài điện, cũng bị một cổ sát khí đầy trời đủ cho bách yêu kinh sợ muốn chui vào đất mà trốn!!
So sánh với một thân khí phái của mấy long thái tử kia, vị khách này chưa gặp người, cũng khiến yêu vật bên trong hốt hoảng kinh hoàng không thôi.
Yêu thú lân trùng vật, lúc này cho dù là yêu quái tu được ngàn năm đạo hạnh, trong nháy mắt dường như gặp phải thiên địch cả người đều sởn gai ốc cả lên, xúc động đến độ muốn bỏ chạy.
Bấy giờ Ứng Long không nhanh không chậm, từ trên người hắn thoát ra một cổ yêu khí so với cỗ kia càng dữ dội hơn, cuồn cuộn dựng lên, lan tràn.
Yêu khí bá đạo điên cuồng, chống lại cỗ tiên khí, hai người không ai nhường ai, trong hư không phảng phất như điện quang bắn phá bay tứ tung, tia lửa dội đánh.
Chỉ đáng thương cho đám yêu quái này, giống hệt đệm thịt nằm giữa, thiếu chút nữa bị đè áp tới mức hiện ra nguyên hình, ngay cả mấy vị long thái tử cùng với chúng giáp vệ long tộc cũng hít thở không thông, phảng phất như đang bị nghìn cân đá đè bẹp ở trên người, không thể động đậy.
Mắt thấy bên trong điện không còn lại mấy người có thể giữ hình người, Ứng Long thản nhiên đứng dậy, vỗ vỗ tay, yêu khí tiêu tán không còn một mảnh.
“Con người có câu nói, kiểm nghiệm lại quả thật không sai.” Hắn cười nhìn phương hướng cửa điện, “Có bằng hữu từ phương xa tới, vui chết đi được.”
Dáng người áo xanh lam xuất hiện ở cửa điện, xem ra lực lượng vị tiên nhân này cùng Ứng Long vương đúng là kỳ phùng địch thủ, sàn sàn như nhau!
Người này thân thẳng như tùng, vững vàng như ngọn núi, mặc dù chỉ có bóng không thấy tướng mạo, nhưng mà vừa mới đấu một phen với Ứng Long vương, đã đủ khiến cho kẻ khác khiếp sợ.
Hắn đặt chân vào điện, không đợi hắn đến gần, yêu quái gần cửa hầu như té tháo chạy, yêu quái ngàn năm thì chỉ hiện ra nguyên hình còn những con yếu thậm chí nằm quằn quại dưới đất gắng sức chạy biến đi, trong nháy mắt chung quanh điện một đống hỗn loạn.
Ứng Long đi xuống đế tọa, đón khách lên.
“Tham Lang tinh quân, đã lâu không gặp.”
Nếu như mới vừa rồi chúng yêu trong điện không rõ thân phận người tới, thế nên lúc này vừa nghe thấy tên Tham Lang bên tai, khiến bọn hắn sợ đến hồn phi phách tán, chỉ hận sao không có thể cơ hội lần nữa bọn họ thề sẽ không bén mảng tới hành cung phương Nam này rồi. Dù sao vùng đất phía Nam cũng là nơi cực kỳ hẻo lánh, khéo thế nào mà Tham Lang tinh quân chỉ cần nghe tên cũng đủ khiến cho vô số lục yêu sợ mất mật cũng ghé thăm!
Thiên Xu đối với chúng yêu cả người run rẩy đang né người từ từ dịch thân mình tới cửa lớn cùng mấy vị long thái tử đang né tránh kia làm như không thấy, phảng phất như trong điện rộng lớn này, ngoại trừ Ứng Long không còn ai khác. (dạ, trong mắt anh chỉ có vợ anh <3 yêu tóa) “Từ ngày từ biệt ở Bắc Hải, bất quá cũng chỉ nữa tháng, sao lại nói đã lâu không gặp.” Lời nói ra tuyệt không mang theo bất luận giao tình khách sáo gì, chỉ là nói ra sự thật rành rành cũng không có lưu bất cứ đường sống nào, nếu đổi lại là người khác, chỉ sợ quả thật không thể tiếp nhận nổi. Nhưng mà Ứng Long tựa hồ sớm thành thói quen với cái loại thái độ này cự người ngàn dặm ở ngoài của hắn rồi, chỉ nâng mày cười: “Thế nhưng nửa tháng không thấy mặt, bản tọa không khỏi…” Hắn bỗng nhiên nhẹ nghiêng người dò xét, môi tiến gần bên tai Thiên Xu, giọng nói nhẹ nhàng nỉ non người khác không thể nghe thấy, “Có chút nhớ nhung.” Tựa như tình nhân thì thầm, khó tránh khỏi việc khiến người nghĩ xa xôi. Đáng tiếc, hoàn cảnh này dùng với người này không khác gì đàn gảy tai trâu, đối phương chỉ là chậm rãi quay đi, mắt nhìn chằm chằm Ứng Long: “Nếu thật sự nhớ nhưng, long vương có thể ghé qua tỏa yêu tháp, bản quân nhất định xin đợi.” Bên trong đại điện đèn đuốc sáng trưng, Ứng Long bỗng nhiên nghĩ tựa hồ mình chẳng bao giờ tới gần nhìn chăm chú một đôi mắt trong suốt sáng sủa như vậy, cũng không phải màu đen chết lặng, tựa như màu mực tàu trước án kỷ trong thiên cung Đế Quân hắn đã từng nhìn qua, sắc đen thâm thúy lơ đãng phiếm sắc xanh tím, bên ngoài lạnh lẻo kiên quyết, nhưng lại ẩn dấu mịn nhẵn bên trong. Làm cho kẻ khác nhịn không được muốn lại gần, chỉ bất quá Ứng Long hoàn không đến mức ở trước mặt lũ yêu làm ra thử loại cử động gần như khiêu khích uy nghiêm của Tham Lang, hắn lui người, mỉm cười: “Bản tọa ở trong tỏa yêu tháp đợi hai nghìn năm, lúc này đã chán ngấy, hôm nay ngay cả tiểu yêu để trêu chọc cũng đều đi hết, càng không thú vị.” Yêu quái bị nhốt trong tỏa yêu tháp, nếu không phải thần thú vi phạm thiên quy, thì chính là dị yêu không thể giết chết chỉ có thể giam giữ, yêu quái bên trong tháp vốn là cá lớn nuốt cá bé, không có đạo hạnh vạn năm chỉ sợ khi bước vào bất quá là cá tự mình nộp thịt cho thuồng luồng. Thiên Xu sao lại nghe không ra lời hắn nói không có chút xíu thật tâm, lạnh lùng quan sát Ứng Long: “Xem ra long vương đã đem lời khuyên của bản quân ném sau đầu mất rồi.” “Tinh quân hà cớ gì nói ra lời ấy?” Thiên Xu tầm mắt rùng mình: “Chỉ nửa tháng ngắn ngủi, hai cực tháp trời đã đổ.” Lời này vừa thốt ra, đừng nói là yêu quái bên trong điện rất chi khiếp sợ, ngay cả mấy vị long thái tử, thần sắc không tránh khỏi cũng đại biến. Hai cực Tây, Bắc đổ nát, trên không động tĩnh nghiêng trời như thế, bọn họ lại đang ở vùng đất phía Nam, động tĩnh ấy không phải bọn họ không nghe thấy, đương nhiên cũng không thể ngờ tới cư nhiên lại liên quan tới Ứng Long! Mấy ngày liền có khả năng làm sập mấy góc trời, phá vỡ mấy phần trụ trời, thật không thể tưởng tượng nổi, lấy sức mình so với Ứng Long, nếu có thể trợ giúp một phần lực, đừng nói tới vị trí long vương, khống chế Tứ Hải cũng là chuyện nằm trong tầm tay. Ngao Mang, Ngao Tự trong mắt lộ ra dã tâm bừng bừng. Ứng Long nghe xong, nhưng chỉ lắc đầu cười: “Thế gian vạn sự vạn vật, luôn luôn có giới hạn. Từ xa xưa đến giờ, năng lượng Bàn Cổ quá mức rồi, thiên mệnh đã tận. Bốn trụ chung quanh chống đỡ thiên mệnh mấy vạn … năm, từ lâu đã mục nát, không cần bản tọa ra tay, cũng tự nhiên bị vỡ.” “Nhưng cũng không phải hiện tại.” Thiên Xu nâng tay, ống tay áo vung lên, chỉ thấy một quyển trục bạch vàng óng ánh hiện ra, lơ lửng trong không trung chậm rãi bày ra, trong lúc nhất thời bốn phía cung điện, phảng phất như có thiên âm quấn lấy, bản thân đang đứng bên trong thiên vực. Nhưng mà song song từ bên trong cuộn lụa, có giọng nói vang lên, nhất thời như lưỡi mác rơi xuống xuyên qua tường vây, kỵ binh lẹp xẹt, khí thế sát phạt ùn ùn kéo đến! “Nghịch thiên không tha, giết.” Bấy ngờ đôi đồng tử Ứng Long hiện ra hình thú. “Ông ——” “Ông ——” hai đường sáng phá không xuất hiện, hóa thành hai hình cung uốn lượn vòng quanh, khí thế sắc bén dồn hết vào đánh tới người Thiên Xu. Huyền hoàng Càn Khôn việt! Thượng cổ thần binh hiện hình, cấp tốc xoay tròn kéo theo tiếng nổ lớn, đâm vào hai hai lũ yêu, như trống bổ. Thiên Xu vẫn trước sau nhất mực lạnh lùng, một cổ phong mang vô hình mang theo nhuệ khí trong nháy mắt như nước cuộn trào ra, cuồng phong từ dưới đất dựng lên, như dải sóng quất ra phía ngoài, trong nháy mắt bàn ghế đều nhất nhất đổ ngã. Những yêu quái thông minh thấy tình thế đã sớm ôm đầu né tránh, tiểu yêu không kịp chạy trốn hệt như số phận của cái bàn đang bị ném đi, trở thành một đống bàn người hỗn độn trong. Nhưng mà thượng cổ thần khí đâu phải như binh khí chỉ có danh, lưỡi dao sắc bén ở không trung lượn vòng phát sinh âm thanh chói tai, bay tới chỗ nơi đó trở thành một đống bùn nát, lưu lại vết đao sâu hoắc. Bỗng nhiên bên trong hư không một dải sóng phá tường ra, phảng phất một đường sáng xoẹt sát qua sườn mặt bên của Thiên Xu. Không tiếng động tách rời, lơ lửng hạ xuống. Lúc này đây, mắt thấy dải song trong một giây triệt để bổ đôi thương y thân ảnh, đầu người nọ sẽ lìa khỏi cổ! Một giọng nói chợt vang. “Bích Phệ! Lam Khánh!” Đôi bàn tay mở to, che ở bên cạnh. “Ong ong ——” Càn Khôn việt quàng quạc đứng ở giữa không trung, chỉ kém nửa tấc chắc chắn đã cắt vỡ bức tường thịt cản trở. “Tí tách —— tí tách ——” Thanh âm tí tách liên tiếp đều đều đọng lại trong điện, máu tươi từng giọt từng giọt rơi nghe rõ ràng như vậy. Trên bàn tay, hiển nhiên lộ ra hai vết cắt hình lưỡi liềm uốn lượn, gần miệng máu trên da nổi lên lớp vảy màu mực. Càn Khôn việt vốn là thần binh do đại thủy thần thuở hỗn độn biến thành, tự nhiên có linh tính bẩm sinh, thế nhưng dù là binh khí hay thần khí, hung tính khó thuần hóa. Năm đó, Đông Hải long vương phải hi sinh một con mắt mới có thể áp chế được ngàn năm. Song cũng chính hôm nay hung tính nổi dậy, thần binh cắn chủ. “Làm càn!” Nhưng mà chủ của chúng nó, cũng có phải hạng người tốt lành gì cho cam? Yêu khí cuồng quyến, bóng mờ đen như bách long uốn lượn mình bay lên không, Càn Khôn việt xoắn bện, lưỡi sâu hình trăng rằm lượn vòng mũi dao sắc bén bị ảnh đen đột kích khó lòng rục rịch, phảng phất trên dưới bị tòa núi đồ sộ từ trên cao đè áp, mắt thấy sắp sửa bị nứt ra, lúc này đành phải mất mặt gào thét. Ứng Long hừ lạnh một tiếng, thu hồi pháp thuật, hai lưỡi dao sắc bén ‘đinh’ một tiếng rơi xuống thẳng xuống đất, bên trên không còn ánh sáng, tựa như đống tro tàn. “Trở về. Ngày sau còn dám không nghe lệnh bản tọa, liền trực tiếp tự nhảy vào lò luyện của Nữ Oa đi.” Song việt mang theo tiếng ‘khàn khàn’ có ảo giác như đang dập đầu nhận lỗi cộng hưởng, rồi tức thì lủi vào hư không. Ứng Long lúc này mới nhìn về phía Thiên Xu: “Bản tọa quản không nghiêm, mong rằng tinh quân thứ lỗi.” “Không sao.” Mặc dù suýt nữa chết dưới lưỡi dao sắc bén Càn Khôn việt, Thiên Xu thế nhưng vẫn thẳng lưng đứng tại chỗ, không có một chút phiền lòng, trái lại khi nhìn tới vết máu nơi bàn tay Ứng Long thì ở chỗ sâu trong đáy mắt lộ ra nhẹ nhẹ tia lo âu. Bàn Cổ tạc trong tay hắn cũng là thần binh thượng cổ, binh khí này dĩ nhiên không tầm thường, một khi bị nó đả thương, vô luận là tiên hay yêu, mặc dù có thể dùng linh dược nhưng cũng rất khó khỏi hẳn. Nhưng mà Ứng Long vẫn đứng đó mặc cho máu chỗ vết thương không ngừng chảy, trái lại nhìn chăm chú vào tóc mai bị đoạn ở bên sườn mặt của Thiên Xu, ngón tay lướt nhẹ qua chỗ tóc thế nhưng lại thấy trong tay nhiễm máu tươi, tay ngừng lại không đụng vào. Sắc vàng trong ánh mắt, toát ra tiếc hận ý: “Ngay cả pháp thuật thần thông như bản tọa, cũng không thể nối tóc liền lại a…”