Trên đời này chuyện khiến người ta đau khổ nhất, khó chấp nhận nhất là người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh. Vạn thái hậu và Ngu phu nhân đau khổ ngồi trong góc phòng. Tại linh đường, các tăng nhân vây quanh quan tài, tay cầm cờ, miệng đọc kinh siêu độ; thái giám, cung nữ quỳ phía dưới khóc khàn cả giọng. Mãn Ngọc không biết từ đâu chạy tới, ôm lấy quan tài, vật vã khóc lóc, so ra thì nước mũi còn nhiều hơn nước mắt.
Vạn thái hậu khóc cạn cả nước mắt, bà run rẩy nắm lấy tay Ngu phu nhân, “Khi Mạn Lăng còn nhỏ, có lần ai gia ghé thắm Ngu phủ, nhìn thấy bà búi tóc cho con bé, trên tóc còn cài một đóa mẫu đơn, tư dung vô cùng xinh đẹp, ai gia... nhìn thấy con bé như nhìn thấy mình ngày nhỏ, trong lòng vô cùng yêu mến. Thế nhưng, ai gia lại không thể chăm sóc tốt cho Mạn Lăng, tuổi còn trẻ, con cái chưa có, vậy mà đã cô đơn vùi mình dưới ba tấc cỏ... Ai gia thật có lỗi với Mạn Lăng... Sao con bé có thể nhẫn tâm bỏ ai gia mà đi thế chứ?”
“Thái hậu, xin người đừng nói những lời như vậy. Mạn Lăng được ở bên người bao năm qua, đã là phúc khí của con bé rồi...” Ngu phu nhân cũng khóc lóc vật vã đến mức mặt mũi sưng húp, “Trên đời này làm gì có người mẹ chồng nào thương yêu con dâu như thái hậu... Mạn Lăng nhà thần thiếp như vậy cũng đủ...”
“Không... không đủ, ai gia còn nợ con bé rất nhiều, yêu thương thế nào cũng không đủ, con bé...” Vạn thái hậu đang nói nửa chừng lại lăn ra ngất xỉu vì quá đau đớn. Đám cung nữ theo hầu vội vàng đỡ bà dậy, định dìu vào phòng trong nghỉ ngơi.
Cũng đúng lúc ấy Lưu Huyên Thần cùng bách quan đi đến phúng viếng, thấy tình cảnh đau thương của thái hậu, vội truyền chỉ ra lệnh. “Mau đưa thái hậu về Vạn Thọ cung nghỉ ngơi, đừng để bà đau lòng quá độ mà sinh bệnh”.
Đám thái giám, cung nữ dạ ran rồi vội dìu đỡ Vạn thái hậu đi về hướng Vạn Thọ cung, Dù đang hôn mê, khóe mắt Vạn thái hậu vẫn còn ngấn lệ.
“Ngu phu nhân cũng nên hồi phủ nghỉ ngơi, bảo trọng thân thể”. Lưu Huyên Thần ân cần khuyên nhủ Ngu phu nhân.
Ngu phu nhân đau lòng khoát tay chối từ. “Hoàng thượng, lão thân chỉ muốn ngồi cùng hoàng hậu trong mấy canh giờ cuối cùng này”.
Mạn Lăng của bà, từ một đứa bé còn thơm mùi sữa mẹ, đã trở thành một cô gái xinh đẹp như hoa như ngọc, uy nghi ngồi lên ngôi vị mẫu nghi thiên hạ. Từng bước đi trong đời Mạn Lăng, người làm mẹ như bà còn điều gì hối tiếc đây. Có nằm mơ bà cũng không thể ngờ Mạn Lăng chỉ sống được hai mươi sáu năm ngắn ngủi. Có phải vì Mạn Lăng quá nhu nhược, quá dịu dàng nên ngay cả ông trời cũng đố kỵ chăng?
Lưu Huyên Thần mím môi, cúi đầu nói nhỏ. “Phu nhân đừng quá bi thương, mỗi con người đều có số mệnh của riêng mình, thác đi sống lại cuộc đời mới âu cũng là chuyện vui. Sáng sớm mai Ngu nguyên soái đã phải dẫn đại binh ra sa trường, phu nhân cũng nên hồi phủ dặn dò Ngu nguyên soái mấy câu!”
Ngu phu nhân sửng sốt lặng người. Vừa hay hung tin, bà và Ngu hữu thừa tướng đã vội chạy vào cung hỏi rõ nội tình, nhất thời quên khuấy mất Tấn Hiên và tân nương tử trong phủ. “Vậy lão thân xin phép hồi phủ xem Tấn Hiên thế nào, sau đó sẽ quay lại trông nom di thể hoàng hậu”.
Lưu Huyên Thần trầm mặc tiễn bà một đoạn đường. “Không cần gấp gáp, khi nào hạ táng hoàng hậu, phu nhân tới tiễn đưa là được”.
Ngu phu nhân thoáng quan sát sắc mặt Lưu Huyên Thần, lòng không khỏi đau như xé. Mạn Lăng và hoàng thường bình thường vốn cũng thương yêu mặn nồng, vậy mà con bé vừa qua đời, trên mặt hoàng thượng chẳng có lấy một nét ưu tư, sầu muộn.
Tình cảm phu thê hóa ra chỉ mong manh như tờ giấy vậy thôi sao?
“Bệ hạ”, bên ngoài, một tiểu thái giám hoảng hốt chạy tới, “Thái hậu vừa uống một bát canh nóng, sau đó người bắt đầu nôn... nôn ra máu”.
“Đã tuyên thái y chưa?” Lưu Huyên Thần kinh hoàng vừa hỏi vừa rảo chân chạy về hướng Vạn Thọ cung.
Tiểu thái giám cuống quýt chạy theo sau, “Vân thái y vừa mới từ Trung Cung đi ra, hiện giờ đang tới Vạn Thọ cung”.
Vừa được phóng thích khỏi phòng giam, nàng đã vội chạy tới Trung Cung, thực quá manh động rồi. Lưu Huyên Thần mím môi thầm nghĩ. Cũng may, Trung Cung cách Vạn Thọ cung không xa.
Vừa đi qua đường hoa, Lưu Huyên Thần đã nhìn thấy Vân Ánh Lục đang thơ thẩn vừa đi vừa lẩm nhẩm đếm ô gạch dưới chân.
“Vân thái y...” Lưu Huyên Thần mặt mày nhăn tít. Bệnh tình thái hậu nguy cấp như vậy, thế mà nàng vẫn còn vơ vẩn nơi đây?
Hắn sủng ái cũng có giới hạn, không phải để nàng hí hửng tới độ không biết trời cao đất dày ra sao.
“Suỵt!” Vân Ánh Lục nghe thấy có tiếng người gọi vội ngẩng đầu lên, giơ tay ra hiệu giữ im lặng. Ánh mắt Lưu Huyên Thần vẫn không rời khỏi cô, sắc mặt sa sầm, bực bội.
“Lát nữa anh hãy vào, hiện thái hậu đang tiếp khách”. Vân Ánh Lục thì thào nói. Lưu Huyên Thần sửng sốt hỏi, “Bên trong là ai?”
Vân Ánh Lục chậm rãi trả lời, “Là Ngu hữu thừa tướng. Toàn bộ cung nhân đã lui ra ngoài, tôi cũng chưa được triệu vào. Có khi lúc này liều thuốc tinh thần sẽ hiệu nghiệm hơn cả thần dược”.
“Nàng đang nói hươu nói vượn gì đấy?” Lưu Huyên Thần chắp tay sau lưng, đi thẳng vào trong. Cung nhân đứng ở ngoài sân đồng loạt quỳ xuống nghênh giá, nhưng lại không hề mở miệng thỉnh an.
Vạn Thọ cung lúc này im ắng lạ thường, vì thế tiếng trò chuyện trong phòng vọng đến khá rõ.
Lưu Huyên Thần nhẹ chân bước lên bậc thang, thái giám chạy đến định ngăn cản nhưng rồi ngoan ngoãn ngậm miệng trước thiên uy của quân vương.
“Thái hậu, người đừng quá đau buồn, trăng có khi tròn khi khuyết, người có lúc sống lúc chết, âu đó cũng là lẽ thường của nhân duyên. Người đừng nên vì những chuyện sông trôi nước chảy mà làm tổn hại đến bản thân”.
Trong phòng vẳng đến giọng điệu thê thiết của Ngu hữu thừa tướng, Lưu Huyên Thần đột ngột dừng bước, vẻ mặt thoáng kinh ngạc. Hắn xoay người phất tay ra hiệu cho tất cả cung nhân rời khỏi đây.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
Vân Ánh Lục đứng dưới tàng cây tránh nắng, hai tay không ngừng vung vẩy làm quạt, sốt ruột chờ đợi thái hậu tuyên gọi.
“A Thông, ai gia sao có thể không đau lòng được cơ chứ? Bao năm nay. Mạn Lăng chính là gửi gắm duy nhất của ai gia. Bây giờ con bé đột ngột ra đi, ai gia sống trên đời này liệu còn có ý nghĩa gì nữa?” Vạn thái hậu khóc rưng rức, tiếng than khóc ai oán vang vọng khắp tẩm cung. “Cả đời này, ai gia phải luôn nỗ lực tranh đấu, chịu đựng biết bao đau đớn dằn vặt, mãi cho tới khi Mạn Lăng tiến cung, ai gia mới biết hạnh phúc đích thực là gì. Nhưng sao ngày tháng hạnh phúc lại ngắn chẳng tày gang thế này?”
“Thái hậu”, Ngu hữu thừa tướng bắt đầu lạc giọng, “Thần biết Mạn Lăng là hy vọng, là sinh mệnh của người, nhưng... chuyện đã tới nước này rồi, người nhất định phải gắng gượng mới được. Nếu người có mệnh hệ gì, thần sao sống nổi đây?”
“A Thông...” Vạn thái hậu ngước đôi mắt đẫm lệ lên, mệt nhọc chống tay ngồi dậy. “Giờ ông đã vợ con đề huề, lại là trọng thần rường cột trong triều, vinh hoa phú quý hơn người, ai gia đã có thể buông tay ông được rồi”.
“Không, không thể”, Ngu hữu thừa tướng đau đớn lắc đầu, hốt nhiên nắm lấy tay thái hậu. “Bao năm nay, ta ngày đêm nỗ lực để leo lên vị trí hôm nay chính là vì muốn rút ngắn khoảng cách với bà. Tuy chúng ta không có duyên nắm tay nhau tới bạc đầu, nhưng được như ngày nay, ta đã cảm thấy mãn nguyện lắm rồi. Thái hậu, bà còn nhớ không, ngày xưa bà là thiên kim quyền quý còn ta chỉ là con trai tá điền trong phủ đệ. Hôm ta ngã từ trên cây dâu xuống bà đã không quản địa vị cao quý của mình, ân cần lo lắng chăm sóc cho ta, còn ta, Từ Ângày hôm ấy trái tim đã lỗi nhịp vì bà. Thấy ta nghèo không có tiền đi học, bà đã bỏ tiền mua sách vở để ta theo nghiệp bút nghiên. Khi ta đỗ đầu kì thi hương, bà đã ôm lấy ta mà khóc vì vui mừng. Nhưng rồi bà bị tiến cung làm tú nữ. Trước hôm vào cung, bà đến nhà ta, chải đầu cho ta, vá áo cho ta, bà còn dặn ta phải sống thật tốt, phải có tiền đồ... Tất cả những điều này, bà còn nhớ không? Để được trông thấy bà dù chỉ là từ xa, ta đã không quản khó nhọc học hành vất vả, trời quả không phụ lòng người, ta đỗ trạng nguyên rồi dần dần từng bước nhảy lên các vị trí tối trọng trong triều đình. Bất kể khổ cực thế nào, đường xa bao nhiêu, chỉ cần có bà ở bên cổ vũ, ta đều không sợ. Những gì ta đạt được ngày hôm nay, trong mắt người khác, kể ra cũng được coi là hậu kết. Thế nhưng, thái hậu, bà thì thế nào? Thái hậu, Mạn Lăng tuy đã rời bỏ nhân gian, nhưng ở đây vẫn còn có ta cơ mà. Chỉ cần bà sống vui vẻ, chuyện gì ta cũng nguyện ý chấp nhận. Bà có thể hứa với ta là sẽ tiếp tục sống tốt không?”
Ngu hữu thừa tướng giãi bày hồi lâu, nước mắt dọc ngang không dứt.
“A Thông”, thái hậu xúc động, nhẹ lau dòng lệ nơi khóe mắt mờ đục của Ngu hữu thừa tướng. “Ông đã làm rất nhiều chuyện vì ai gia, không có ông sẽ không có ai gia ngày nay cũng không có đương kim thánh thượng như bây giờ. Ai gia nợ ông nhiều lắm”.
“Không, chỉ cần là việc bà muốn, cho dù có là núi đao biển lửa, ta cũng một lòng phụng sự, không dám Từ Ânan. Thái hậu, nhìn ta đi, ta cũng đã tuổi cao sức yếu rồi, thế nhưng ta vẫn muốn vận chút sức tàn này vì triều Ngụy, vì hoàng thượng, vì thái hậu. Bà hãy phấn chấn lên có được không?”
Ngu hữu thừa tướng xoay người, cầm chén trà sâm ở đầu giường đưa cho thái hậu.
Vạn thái hậu ngước mắt nhìn ông, thương tâm rơi lệ. “A Thông, đời này không thể ở bên ông, kiếp sau ta nhất định sẽ cùng ông...”
“Xoảng!” Ngoài sân đột nhiên vang lên tiếng chậu hoa vỡ.
“Ai ở ngoài đó?” Vạn thái hậu sợ hãi quát hỏi.
“Bà nằm xuống nghỉ đi, ta đi xem sao”. Ngu hữu thừa tướng cảnh giác đứng dậy mở cửa. Bên ngoài bầu trời xanh trong, vắng lặng không một bóng người.