Xung Hỉ - Tú Sinh

Chương 127: Hồi kinh




Nhìn chằm chằm mảnh vải kia hồi lâu, Hàn Thiền tiến lên, cởi mảnh vải ra.
Trải phẳng mảnh vải có thể nhìn thấy bên trên có long văn màu đen, mảnh vải được viền ba cạnh, hiển nhiên là cả một vạt áo.
Người có thể làm chuyện này, ngoại trừ Lý Tung thì chẳng còn ai.
Hàn Thiền cúi đầu nhìn mảnh vải trong tay, nghĩ đến chuyện khi Lý Tung phát hiện ra nơi này. Hiện tại tập hợp những chuyện xảy ra từ đó, kết luận khiến lòng y kinh sợ.
—— khi y mượn vỏ bọc là cô nhi của Triệu gia tu dưỡng ở trong cung, Lý Tung mới có cơ hội đến mật thất này.
Lúc trước tên ngu xuẩn Diệp Bạc Như tới cửa tới tìm thuốc giải, y cố ý lộ ra kẽ hở, khiến hắn phát hiện một gian mật thất khác kê đầy bài vị Triệu thị. Gian mật thất kia y đã sớm bố trí, một là mê hoặc Diệp Bạc Như, dựa vào tay Diệp Bạc Như đạt được mục đích, thứ hai chính là dùng để che giấu sự tồn tại của mật thất chân chính.
Y không‌ nghĩ đến, Lý Tung có thể phá vỡ bố trí của y, tìm tới nơi này. . Đam Mỹ Sắc
Vậy chắc chắn hắn cũng biết trong mật thất này cung phụng bài vị của ai. Lúc trước y còn tưởng Lý Tung điều tra được chuyện gì ở bên ngoài, hóa ra lại phát hiện được từ chính mật thất y cẩn thận cất giấu.
Hàn Thiền nhíu chặt lông mày, giữ nguyên khóe miệng hơi cong, nghĩ xem mục đích Lý tung treo mảnh vải ở đây là gì.
Là vì muốn rũ sạch quan hệ với y, tiêu sái không vương vấn?
Mọi chuyện đều nói cho y biết, kỳ thực hắn đã sớm biết tất cả, nhưng vẫn từng bước từng bước đi tới kết cục trước mắt.
Y nhớ tới lời Lý Tung từng nói: "Ngươi muốn, trẫm đều sẽ ‌cho ngươi."
"Ngươi cho rằng như vậy, ta sẽ hối hận sao?" Hàn Thiền lớn tiếng chất vấn.
Đáng tiếc người y muốn chất vấn đã sớm chôn thây ‌trong biển lửa, hóa thành xương khô, cũng sẽ không bao giờ ‌nói cho y biết đáp án.
Y mím chặt môi, ánh nến nhảy nhót trên khuôn mặt chìm trong bóng tối của y, y ném mảnh vải kia vào trong chậu đồng, bưng tới dưới chân nến muốn đốt cháy nhưng đôi tay lại run rẩy vô cùng, không thể nào châm lửa.
Giằng co hồi lâu, y giống như thỏa hiệp đặt chân nến về chỗ cũ, ngẩng đầu nhìn bài vị phía trên, âm thanh nhỏ như muỗi kêu: "Điện hạ, ta ‌làm sai sao?"
Sắc mặt y trắng bệch như ma quỷ, hàm răng ‌cắn chặt, quai hàm nhô lên, đôi mắt xưa nay chưa từng phát sinh sóng lớn lúc này tràn đầy hoang mang.
"Ta ‌làm sai sao?"
Bài vị lạnh lẽo kia không trả lời y, vì thế y cố chấp ngẩng đầu, siết chặt mảnh vải minh bào trong tay, liên tục lẩm bẩm: "Ta ‌làm sai sao?"
Từng tiếng chất vấn vang vọng trong mật thất, ánh nến nhảy nhót, không người đáp lại.
***
Sau khi Lý Phượng Kỳ làm chủ hoàng cung, tốn công tốn sức mấy ngày mới thu dọn được hoàng cung loạn lạc, tạm thời khôi phục trật tự trong kinh.
Bác tính trên phố vui mừng nào nhiệt, chỉ có văn võ bá quan gia đình quyền quý trong kinh vẫn như lọt trong mây đen sương mù.
Thay đổi đế vị có nghĩa là quyền lực thay đổi, Vĩnh An vương so với tiểu hoàng đế khó gạt hơn nhiều. Hơn nữa quan viên lúc trước đứng nhầm trận tuyến không ít, lúc này lo lắng không thôi, chỉ sợ Vĩnh An Vương tính sổ định tội.
Có ‌quan viên muốn lấy công chuộc tội vội vàng dâng tấu sớ, thỉnh Lý Phượng Kỳ mau chóng cử hành đại điển đăng cơ, ổn định lòng dân.
Lý Phượng Kỳ cũng không ‌giả vờ giả vịt khước từ, tự mình ‌đi ‌một chuyến tới Tư Thiên Giám. Người ngoài đều tưởng hắn đến hỏi ngày tốt lập lễ đăng cơ, song chỉ có người trong Tư Thiên Giám mới biết, Hoàng đế tương lai đến đây thương nghị hồi lâu vì chuyện một người.
Sau ba ngày, Tư Thiên Giám vào cung, bẩm tấu ngày hai mươi tám tháng ba là ngày đại cát.
Vì vậy‌ thuận lý thành chương, ‌định ra ngày hai mươi tám tháng ba tổ chức đại điển đăng cơ.
Vì còn lại không tới nửa tháng, đại điển đăng cơ chuẩn bị vội vàng, văn võ bá quan trong triều vắt óc suy nghĩ xem nên nhân cơ hội đại điển dâng lên đồ vật quý giá gì để lấy lòng tân đế.
Mà bản thân đế vương lại chẳng hề quan tâm đến chuyện này, lúc này hắn đã sớm rời khỏi cung, đang đứng chờ trên đường lớn ngoài thành.
Chu Liệt ngại trong cung nhiều việc, cũng mặt dày mày dạn trốn ra ngoài rảnh rỗi, lúc này đang bị Lý Phượng Kỳ hỏi liên tiếp vài câu: "Không phải nói giờ Mùi sẽ đến sao? Sao còn chưa thấy người chứ?"
"Này mới chỉ qua giờ Mùi một chút thôi." Chu Liệt đáp.
Bọn họ buổi trưa một khắc đã đến, tính đến giờ Vương gia đã hỏi hắn ít nhất năm lần "Sao còn chưa thấy người".
Chu Liệt ở trong lòng nhỏ giọng cằn nhằn: Vương phi chưa đến ngài có hỏi ta cũng không biết đâu!
Nhưng hắn không dám nói, chỉ có thể cùng đứng đó ngóng trông.
Mấy hôm trước bọn họ mới nhận được thư từ Ký Châu, trong thư viết Vương phi đã an bài xong tất cả công việc của thành Ký Châu, chuẩn bị khởi hành về kinh. Vậy nên hôm nay bọn họ sớm đến đây nghênh đón.
Chu Liệt lén lút nhìn vẻ mặt sốt ruột của Vương gia, à không, sắp tới chính là bệ hạ. Trên mặt hắn có nét lo lắng và nhớ nhung, cũng không biết những người kia không nghĩ tới vị trí của Vương phi trong lòng Vương gia, sao có thể mắt mù như vậy. Không thổi gió bên tai lấy lòng Vương phi thì thôi, lại còn nghĩ đến chuyện âm thầm xử lý y.
Hắn chờ xem những người này sớm muộn cũng bị Vương gia xử lý sạch sẽ.
Đang nghĩ ngợi, đã thấy một đội ngũ chậm rãi từ phía xa đi tới, dẫn đầu là nhóm người mặc quân phục Huyền Giáp, ở giữa hộ tống mấy chiếc xe ngựa, đây chính là đội ngũ hộ tống Vương phi vào kinh.
"Cuối cùng cũng đến rồi." Chu Liệt vừa mới thở phào nhẹ nhõm đã thấy Lý Phượng Kỳ không kịp chờ đợi giục ngựa tiến lên nghênh tiếp‌.
Hắn suy nghĩ một chút cũng đi theo ‌.
Quân Huyền Giáp thấy Lý Phượng Kỳ cưỡi ngựa tới, muốn dừng lại hành lễ, nhưng bị hắn giơ tay dừng lại.
Lý Phượng Kỳ giục ngựa đi tới bên xe ngựa, tận lực nhẹ nhàng, gõ nhẹ lên cửa sổ xe ngựa.
"Chuyện gì thế?" Trong xe ngựa truyền đến âm thanh quen thuộc.
Lý Phượng Kỳ không nói, tiếp tục gõ.
Diệp Vân Đình hơi nhíu mày, vén rèm xe lên muốn nhìn xem‌, đối diện với đôi mắt tràn đầy ý cười.
Đế vương tương lai ngồi trên lưng ngựa, dáng vẻ kiên cường, ánh mắt nhìn y tràn đầy tình cảm: "Ta ‌tới đón ngươi."
"Trong cung rảnh rỗi sao?"
Biết mấy ngày nay Lý Phượng Kỳ có nhiều việc vặt quấn thân ‌, Diệp Vân Đình căn bản không ‌nghĩ đến hắn sẽ ra khỏi thành tự tới đón mình, lúc này vừa vui vừa kinh sợ, y nằm nhoài trên cửa sổ xe, cằm gối lên cánh tay nói chuyện cùng hắn: "Ta ‌cho là mấy ngày nay Vương gia bận đến không thể ra ngoài được."
Nói xong dừng lại một chút, trêu ghẹo nói: "Không đúng, sau này nên đổi giọng gọi là bệ hạ."
"Bận, nhưng ta ‌không muốn quản."
Lý Phượng Kỳ giục ngựa đi theo bên xe ngựa, cách y không tới hai thước. Nhìn dáng vẻ cười cong mắt của Diệp Vân Đình, không nhịn được nghiêng người ‌qua‌, hôn trộm một cái trên trán y: "Chỉ muốn tới gặp ngươi."
Diệp Vân Đình bưng trán trừng hắn, trong miệng nhỏ giọng lầu bầu: "Còn chưa đăng cơ đâu mà đã nghe như hôn quân rồi."
Lý Phượng Kỳ thính tai, một chữ cũng nghe không thiếu, nhíu mày, tận lực nhỏ giọng: "Nếu Vương phi chịu nỗ lực một chút, từ đây ‌quân vương không lâm triều cũng có thể."
Người này thực sự bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu‌ đều có thể nói chuyện không đứng đắn.
Diệp Vân Đình nín giận buông màn xe xuống, không muốn để ý hắn nữa.
Lý Phượng Kỳ mặt dày đưa tay vén rèm, kiên nhẫn‌ hỏi: "Có muốn cưỡi ngựa cùng ta không?"
Diệp Vân Đình vốn muốn nói không muốn, nhưng nghĩ đến chuyện cự tuyệt, người này chắc chắn sẽ ‌ngồi vào xe ngựa, thời điểm đó có thể hắn lại làm mấy việc không đứng đắn, vậy nên gọi người dắt tới một con ngựa, cùng đi song song với hắn.
Đây đã vào địa phận kinh thành, vô cùng an toàn. Hai‌ người giục ngựa chạy tới phía trước mới hãm lại tốc độ, nhỏ giọng kể lại mấy chuyện khi xa cách.
Những người còn lại‌ nhìn bóng lưng họ, chỉ cảm thấy ‌Vương gia và Vương phi quả thật là một đôi bích nhân, ngay cả bóng lưng cũng rất xứng.
Sau khi vào thành, tình cảnh này trong mắt mọi người lại thành nhiều tư vị khác nhau.
Trước đây Vĩnh An vương chỉ là Vương gia, chuyện cưới nam nhân, một là chuyện hôn sự này do hoàng đế ban xuống xung hỉ, hai là lão Vương phi không thể nhúng tay. Cuối cùng đây là việc nhà người ta, người ngoài không tiện xen vào, cùng lắm chỉ âm thầm nói sau lưng mấy câu.
Nhưng hôm nay lại bất đồng, Vĩnh An vương tương lai sẽ trở thành hoàng đế, dòng dõi hậu cung có quan ‌hệ với giang sơn xã tắc, không ‌ ai cảm thấy tân hoàng có thể giữ lại Vương phi hiện tại.
Nếu lòng dạ ác độc chút, có thể có ‌vô số biện pháp để Vương phi "chết bệnh" ; nếu còn nể tình cũ, có thể phong cho tước vị, sau đó ban cho một mối hôn nhân môn đăng hộ đối, ngày sau hậu nhân nhắc tới chuyện này còn có thể nói Đế vương rộng lượng anh minh.
Nói chung sau này hậu cung của tân hoàng sẽ không nên liên quan tới nam nhân này nữa.
Có ‌không ít người trong kinh thành đã âm thầm tính toán tuổi tác nữ nhi trong nhà, dự định chờ qua đại điển đăng cơ sẽ dâng tấu lên thỉnh tân hoàng lấp đầy hậu cung, đến lúc đó để nữ nhi nhà mình tham gia tuyển tú. Nói không chừng có thể làm cho tân hoàng vui vẻ, một nhà gà chó lên trời.
Nhưng bọn họ vạn vạn không ‌nghĩ đến, tân hoàng bỏ lại những chuyện trong lễ đăng cơ, tự mình ra khỏi thành nghênh đón Vương phi. Càng khiến người trợn mắt há mồm chính là, hai người trên phố nhìn vô cùng thân mật, chẳng có nửa điểm kiêng kỵ.
Người biết được tin tức lúc này mới bắt đầu không nặng không nhẹ đánh giá phân vị của nam Vương phi này trong lòng tân đế.
Còn hai người đang ở trong sự quan tâm của mọi người thì đang ung dung dắt ngựa, tự do tự tại đi dạo trên phố.
Lý Phượng Kỳ trong lòng chẳng hề quan tâm đến chuyện đại điển đăng cơ, mấy ngày nay hắn đã sai người đi ‌tìm hiểu không ít món ăn vặt trong kinh thành, vất vả ngóng trông ngày Diệp Vân Đình hồi kinh, mang hắn đi nếm thử từng món một.
Hai người dựa vào ống tay áo rộng lớn che chắn, không kiêng kị nắm tay nhau. Dọc đường đi có không ít bách tính nhận ra bọn họ, vừa kính nể, vừa hiếu kỳ, tuy rằng không dám tiến lên nhưng ánh mắt lén lút nhìn về phía này cũng vô cùng nóng bỏng. Diệp Vân Đình bị nhìn nhiều cảm thấy hơi ngượng ngùng, mấy lần muốn rút tay về.
Nhưng Lý Phượng Kỳ da mặt dày, không chỉ không cảm thấy ‌ngại, trái lại còn vô cùng thích ý, càng nắm chặt tay Diệp Vân Đình.
Cuối cùng thời điểm hai người đi qua một sạp hàng bán mặt nạ, Lý Phượng Kỳ thấy vành tai Diệp Vân Đình đỏ hết lên rồi, rốt cuộc cười nhẹ một tiếng, mở lòng từ bi mua hai chiếc mặt nạ.
Sau khi che đi nửa khuôn mặt, phía sau không có ai nhận ra họ nữa.
Vành tai Diệp Vân Đình từ từ hạ nhiệt, tùy ý để hắn nắm tay xuyên qua phố xá náo nhiệt, cuối cùng dừng trước một quán mì, tìm một chỗ ngồi xuống gọi tới hai bát mì thịt bằm.
"Nghe nói mì thịt bằm nhà này ngon nhất kinh thành." Khuôn mặt sau mặt nạ cười cong mắt: "Còn có ‌bánh nướng hoa quế ngõ Trương Nhị, mì vằn thắn trong ngõ Trạng Nguyên... Chúng ta sẽ đi ăn từng nhà."
"Ngài hỏi thăm khi nào vậy?" Lúc trước thời điểm bọn họ ở kinh thành, Lý Phượng Kỳ hiển nhiên cũng không biết những nơi này, hôm nay lại có thể thuộc làu làu nói với y, hiển nhiên đã sớm tìm hiểu.
"Mấy chuyện đó ngươi không cần để ý đâu." Hắn nhẹ nhàng ngoắc tay Diệp Vân Đình: "Chờ nếm thử hết tất cả mỹ thực của kinh thành, chúng ta sẽ đi đến những châu quận khác."
Ngày tháng còn dài‌, bọn họ muốn một đường lên núi xuống biển, nếm đủ sơn hào hải vị rượu ngon mới không phụ cảnh đẹp trong thiên hạ.
Đây là chuyện lúc trước hắn cam kết với Diệp Vân Đình.
Đáng tiếc người đối diện chẳng hiểu phong tình, trừng mắt nhìn hắn, do dự nói: "Nhưng ngày sau ngài lên ngôi, đâu thể dễ dàng rời kinh."
An nguy của Đế Vương liên quan tới nền móng quốc gia, rời kinh không phải chuyện dễ dàng như vậy.
"Nuôi nhiều thần tử như vậy để làm gì?" Lý Phượng Kỳ mặc dù còn chưa đăng cơ, đã mơ hồ có dáng vẻ hôn quân: "Sau này bảo bọn họ làm là được."
Trong lúc nói chuyện tiểu nhị đã bê hai bát mì tới, đồ ăn trên phố nhìn rất đầy, cái bát lớn như cái chậu nhỏ, mỳ trong bát đầy ắp, hắn liếc mắt nhìn đã biết với lượng ăn của Diệp Vân Đình chắc chắn không ăn hết chỗ này, tự nhiên đặt hai bát mì song song gần nhau, gắp non nửa sợi mì từ bát y qua bát mình, sau đó mới đẩy bát tới trước mặt Diệp Vân Đình, rút đôi đũa cẩn thận lấy khăn lau sạch mới đưa cho y.
Diệp Vân Đình nhận đũa, ngoan ngoãn biết điều ăn từng miếng, sợi mì ấm áp trượt vào thực quản, xua tan hàn khí đầu xuân khiến y thỏa mãn híp hai mắt lại.
Cách làn hơi mịt mờ, y ngước mắt nhìn Lý Phượng Kỳ, sau đó nói tiếp lời hắn‌: "Hiện tại không đi được, chờ sau này mọi việc trong triều xử lý ổn thỏa, chúng ta có thể cùng nhau đi xung quanh một chút."
Lý Phượng Kỳ cười rộ lên, liếc mắt nhìn y, hài lòng gật đầu nói: "Như vậy còn tạm được."
Đế vương khác có lẽ không thể tùy ý rời kinh, nhưng hắn cùng người khác không giống nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.