Hạ Kỳ Như vừa về đến phòng liền ngồi phịch xuống ghế.
Hình tượng lạnh lùng, cool ngầu mới tạo dựng ban nãy cứ thế bay sạch.
Haiz...
Làm màu quá gian nan, cái thân thể già cỗi này của cô sắp không trụ được rồi.
Đau chết cô rồi.
Cô mới chỉ vận chút nội công, ai biết sẽ đau đến mức này chứ.
Cái này...mẹ nó, nếu thật sự là bẩm sinh thì nguyên chủ cũng quá xui xẻo rồi đấy.
Hạ Kỳ Như hơi mím môi, cả người chỗ nào cũng đau, thật sự sống không bằng chết.
Hạ Kỳ Như đợi cơn đau qua đi mới bắt đầu cẩn thận lục lại trong trí nhớ của Hạ Lan Tâm Nhiên một lần.
Trong quá khứ, Hạ Lan Tâm Nhiên cũng không ít lần đánh nhau với người ta, chỉ là cô chưa bao giờ phải chịu đau đớn như thế cả.
Hạ Kỳ Như tỉ mỉ cẩn thận nhớ lại từng chi tiết một, nhưng vẫn không tìm ra điểm mấu chốt.
Chủ yếu là nguyên chủ quá vô tâm, ngoại trừ Vương Khang ra thì không chú ý đến cái khác nữa, nên ký ức cô có thể thu được rất ít ỏi, nhớ một hồi chỉ toàn ra gương mặt Vương Khang.
Hạ Kỳ Như: "..."!!!!
Không nhớ nữa, không nhớ nữa.
Đi ngủ.
Hạ Kỳ Như vừa về đến phòng liền dán một lá bùa lên cửa rồi trèo lên giường nằm.
Cô muốn ngủ, muốn ngủ.
Hạ Kỳ Như đi hai bước, chân như đang dẫm trên than, vừa đau vừa rát.
Thân thể này mẹ nó quá yếu ớt rồi.
Cô hơi chống tay lên bàn, ổn định thân thể một chút, lại tiếp tục đi về giường.
Chỉ là cô vừa động đậy, eo liền bị người ta giữ lấy.
Hạ Kỳ Như vì bất ngờ, lập tức lôi từ không gian ra một con dao găm, nhằm vào người kia mà đâm.
- là ta.
Cảnh Thiên không nghĩ tới cô còn có sức đánh nhau nên không đề phòng, kết quả bị đường dao rạch cho một cái vào tay.
Hạ Kỳ Như: "..."
Cảnh Thiên: "..."
- tốt lắm.
Sau giây phút kinh hoảng ban đầu, Hạ Kỳ Như đột nhiên cười âm trầm, đây là ngươi tự đưa mình đến cửa nhé. Truyện Võng Du
Cảnh Thiên cũng nghĩ tới vấn đề này, lúc đó hắn vốn có thể cản cô dán lá bùa lên, nhưng mà không biết vì sao lại dừng lại.
Chỉ là...
- Tiểu Nhiên Nhi, lúc này nàng hẳn nên quan tâm tới vết thương trên tay ta mới phải chứ.
Cảnh Thiên có chút bất đắc dĩ nói, thực ra cô không dùng nhiều lực, vết thương cũng không sâu, chỉ là cô không để ý đến hắn khiến hắn có chút tủi thân.
- chưa chết được, huynh hoảng cái gì?
Hạ Kỳ Như không mặn không nhạt đáp một câu.
Cô má nó đang đau gần chết đây này.
- ngồi xuống đi.
Hạ Kỳ Như nói xong liền trực tiếp ấn người ngồi xuống, sau khi tìm dụng cụ băng gạc xong liền giơ dao lên cắt rách luôn cánh tay áo trên tay hắn, bắt đầu xử lý vết thương.
Cảnh Thiên nhìn một loạt thao tác lưu loát như nước chảy của cô, thì dở khóc dở cười.
- Tiểu Nhiên Nhi, ta chỉ có mỗi bộ đồ này thôi, hỏng rồi sẽ không có đồ thay đâu.
- im mồm.
Hạ Kỳ Như hơi cáu kỉnh, Cảnh Thiên lập tức ngậm miệng.
- Tiểu Nhiên Nhi, để ta tự làm đi.
Cảnh Thiên thấy cô cực kỳ suy yếu, đi cũng không vững, vậy mà vẫn kiên nhẫn ngồi đây xử lý vết thương cho mình đã rất cảm động rồi, ừm, dù vết thương này do cô gây ra, nhưng cô không cố ý mà, thế nên hắn vẫn rất cảm động.
Hạ Kỳ Như dù vậy vẫn cố quấn nốt băng gạc cho hắn xong mới đặt đồ xuống nhanh chóng leo lên giường đi ngủ.
Cảnh Thiên thấy vậy thì đi tới, cầm lấy cổ tay cô kiểm tra một chút.
Hạ Kỳ Như giờ mệt đến mức không nhấc nổi mí mắt, mặc kệ Cảnh Thiên thích làm gì thì làm.
Cảnh Thiên kiểm tra một hồi, phát hiện các kinh mạch trong người Kỳ Như di chuyển rất hỗn loạn.
Hắn dường như nghĩ đến cái gì đó, vội móc từ trong tay áo ra một viên đan dược.
Tình trạng của cô cực kỳ giống đệ đệ của hắn ngày bé, cứ vận nội công liền đau đớn toàn thân, kinh mạch hỗn loạn, nếu cố gắng dùng nội lực, chết chỉ là vấn đề thời gian.
Ai cũng nói đây là bệnh bẩm sinh, cha mẹ hắn tìm rồi tìm, cuối cùng không có kết quả, về sau đệ đệ còn vì đỡ cho hắn một kiếm mà chết.
Đệ đệ nói với hắn, cậu không muốn làm vướng chân hắn, chết vì hắn là giá trị cuối cùng của mình, rất đáng.
Nhưng mà sau này hắn phát hiện ra, đó vốn không phải tự nhiên mà có, là có người cố ý hạ độc từ lúc thằng bé còn trong bụng mẹ.
Người có thể chất này không chỉ không thể luyện võ, mà tuổi thọ cũng sẽ không lâu dài, cùng lắm chỉ có thể sống đến 30 tuổi mà thôi.
Cảnh Thiên hơi nhắm mắt lại rồi lại mở mắt ra nhìn về phía Hạ Kỳ Như.
Năm nay cô đã 20 tuổi, vậy có nghĩa...thời gian của cô không còn nhiều nữa.
Cảnh Thiên nhét viên thuốc vào miệng cô, đợi nó tan ra rồi đặt cô xuống giường, ánh mắt hắn ánh lên sự quyết tâm chưa từng có.
Hắn nhất định sẽ tìm ra cách chữa trị căn bệnh này cho cô.
...
Hạ Kỳ Như mê man ngủ, tuy nhiên cô ngủ không quá sâu.
Dù sao trong phòng còn một người sống sờ sờ như thế, lại là một đại nam nhân, cô dù không phải đệ nhất mỹ nữ nhưng nhan sắc cũng không phải dạng vừa, nhỡ đâu hắn thấy cô đẹp rồi nổi thú tính thì sao?
Thế nên giấc ngủ này của Hạ Kỳ Như cực kỳ chập chờn, lúc mê lúc tỉnh.
Chống chọi được một lúc thì người trong phòng kia bắt đầu hành động, hắn đầu tiên là len lén nắm tay cô, thấy cô không phản ứng thì bắt đầu to gan trèo lên giường, lại đợi thêm một chút mới nhích lại gần, cẩn thận ôm cô vào trong lòng.
Hạ Kỳ Như: "..."
Cô nên đạp hắn xuống hay không đạp hắn xuống đây?
Cuối cùng Hạ Kỳ Như lựa chọn không đạp, không vì lý do gì to tát.
Đơn giản bởi toàn thân cô đều đang đau nhức, không có sức đạp hắn.
Hạ Kỳ Như nghĩ rồi nghĩ, cuối cùng quyết định đi ngủ.
Phòng lên phòng xuống, kết quả biết rõ người ta chiếm tiện nghi nhưng có làm gì được người ta đâu, thế cố làm gì nữa?
Đi ngủ.
Dưỡng đủ sức rồi đạp hắn sau cũng không muộn.
Hạ Kỳ Như nói đi ngủ liền thật sự đi ngủ, chỉ trong chốc lát, hơi thở cô liền dần trở nên đều đặn nhẹ nhàng.
Cảnh Thiên thấy lông mày Hạ Kỳ Như dần dãn ra thì âm thầm thở phào, cơ thể căng cứng từ nãy giờ cũng thả lỏng, nhưng vẫn như cũ không dám cử động mạnh, sợ người trong lòng thức giấc.
Hạ Kỳ Như lúc ngủ luôn rất ngoan, không nghịch loạn, hơn nữa khuôn mặt của cô hơi tròn, còn hơi phúng phính, nhìn không khỏi có chút đáng yêu.
Cảnh Thiên nhìn rồi nhìn, bất chợt người trong lòng hơi cựa quậy, vùi đầu vào cổ hắn, hơi thở thiếu nữ nhẹ nhàng như lông vũ quét trên làn da, vừa ngứa vừa nhột, Cảnh Thiên hơi thất thần, trong đầu đột nhiên xuất hiện một vài cảnh tượng không hài hòa cho lắm.
Ngón tay đặt trên hông cô hơi co lại, cuối cùng vẫn duỗi ra, nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh đặt ở chỗ cũ.
Cảnh Thiên hơi lắc đầu dẹp mấy suy nghĩ kỳ quặc đó đi, chậm rãi điều chỉnh tư thế để Kỳ Như ngủ thoải mái hơn, âm thầm nói.
- Tiểu Nhiên Nhi, thực ra có một điểm nàng đã nói sai.
Người ta coi trọng nhất không phải Minh Kiều, mà là nàng.
Từ lúc cô xuất hiện, vào khoảnh khắc đó, trong lòng hắn chỉ còn duy nhất hình bóng của cô mà thôi.
Dù có cố gắng thế nào cũng không thể nào xóa nhòa được, ngược lại còn dần khắc sâu trong tâm trí.
Mà người tên Minh Kiều kia, dường như chỉ còn là một người xa lạ với hắn.