Edit: Ochibi
Từ Như Ý đi ra, ôn thanh nói: “Lâm đại ca không cần thiết lừa mọi người, hắn đọc qua sách, nhất định hiểu. Ta tin tưởng hắn.”
Giọng nói cô mang theo đặc tính thiếu nữ linh hoạt kỳ ảo, không có ngạo khí bén nhọn ngày thường, giống như chim sơn ca uyển chuyển, thập phần dễ nghe.
Lâm Dật Dương vừa lúc đi ngang qua, cảm giác được tín nhiệm làm hắn trong lòng ấm áp.
Hắn không khỏi nhìn bên kia nhiều vài lần.
Nguyên bản Từ Như Ý lớn lên xinh đẹp, ngạo mạn từ trong xương cốt biến thành tiểu ngạo kiều đặc biệt của riêng cô, thoạt nhìn có vài phần đáng yêu.
Lông mày thanh tú giống trăng non cong cong, đôi mắt to tròn linh khí mười phần tràn đầy sức sống.
Làn da cô rất đẹp, có tinh tế trắng nõn mà dân quê không có. Dưới ánh mặt trời, như viên ngọc tốt nhất, toả ánh sáng lấp lánh.
Nhìn hắn bên kia, Từ Như Ý hơi mỉm cười. . Truyện Võng Du
Lâm Dật Dương như bị nhìn thấu tâm sự đại nam hài, lập tức có chút không biết xử trí. Hắn quay đầu đi, nhìn về hướng khác.
【 Hệ thống nhắc nhở: Độ hảo cảm của nam chủ +3, độ hảo cảm đối với ký chủ hiện tại là 35, độ hảo cảm đối với nữ chủ Tần Tú Tú là 30. Ký chủ, mong cô tiếp tục nỗ lực nha! 】
“Nói vậy cũng đúng, đứa nhỏ Dật Dương này ngày thường rất thành thật. Sẽ không lừa chúng ta!” Thôn dân khác nói.
Dưới sự dẫn dắt của cô và Lâm gia, trong thôn lần lượt về nhà chuẩn bị, chỉ chừa lại một ít người không tin bọn họ.
“Lâm Dật Dương mới trồng trọt mấy năm mà? Hắn có thể nhìn đoán trời sao?” Một thôn dân khinh thường.
“Chính là, ta muốn lại chờ một thời gian. Lúa nhiều phơi nắng mới thơm mát!”
Thấy khuyên bọn họ không được, những người khác cũng không có biện pháp.
Công việc Từ gia trở nên lu bù, tuy rằng mời đến một nhóm người làm việc đồng áng, vậy nhưng cần phải giặt quần áo, nấu cơm cho bọn họ.
Từ Như Ý chủ động nhận làm hết tất cả công việc, Từ mẫu nhìn thấy vui mừng đồng thời cũng đau lòng không thôi.
“Như Ý, để nương làm cho. Con sao có thể ôm hết việc như vậy!” Từ mẫu đoạt lấy quần áo, muốn tự mình ra sông nhỏ giặt.
“Sao con không thể làm? Nương, người mệt mỏi như vậy, nữ nhi nên hiếu kính người.” Từ Như Ý nói xong liền đoạt trở về.
“Muội tử Từ gia, để ta giúp muội cầm ra bờ sông.” Lâm Dật Dương đứng cách các nàng không xa. Kể từ ngày đó, hắn chú ý Từ Như Ý nhiều hơn, giờ đây vừa lúc thấy một màn như vậy, liền đem bồn gỗ cồng kềnh cầm qua.
Từ Như Ý ngẩng đầu nhìn nhìn hắn, đối với hắn hơi mỉm cười.
Lâm Dật Dương có vóc dáng 1m8, ở cái nông thôn lạc hậu này đã tính là rất cao. Bởi vì lao động hàng năm trên đồng ruộng, làn da phơi nắng có hơi đen. Nhưng mà vì trẻ tuổi, nên tản mát ra một loại khỏe mạnh, hương vị của ánh mặt trời.
“Cảm ơn huynh, Lâm đại ca!”
“Không, không cần cảm tạ.”
“Lúc trước nói những lời đó bất quá là lời nói lúc tức giận, hy vọng Lâm đại ca không để ở trong lòng.”
Lâm Dật Dương ngẩn người, nhớ tới Từ Như Ý nói hắn không xứng với cô và những lời này đó. Hắn vội vàng lắc đầu: “Không không, ta không để ở trong lòng.”
Kỳ thật hắn cũng cảm thấy, Từ Như Ý xinh đẹp như vậy là dư dả xứng với hắn.
“Vậy là tốt rồi.”
Dọc theo đường đi, hai người ngẫu nhiên nói hai câu, nội dung rất tùy ý, vậy nhưng không khí nhưng thật ra hòa hoãn không ít.
Lâm Dật Dương nhận ra, mình dường như mới lần đầu tiên nhận thức Từ Như Ý. Nhớ lại, lúc trước cô điêu ngoa tùy hứng lộ ra vài phần đáng yêu, cô ngang ngược kiêu ngạo vô lý mang theo một tia nghịch ngợm. Này, rõ ràng chính là một muội tử nhà bên dễ thân.
Tới bên bờ sông nhỏ.
“Lâm đại ca, ta tự mình có thể, huynh trở về đi!”
“Nếu không, ta giúp muội giặt?” Lâm Dật Dương nhìn đến một đống quần áo dơ lớn như vậy, đột nhiên cảm giác có chút đau lòng.
Từ Như Ý ngày thường chính là không thể nào làm việc nhà, cặp tay nhỏ kia vừa trắng lại vừa mềm. Ngâm mình trong nước lâu quá, có khả năng sẽ bị thương!
_______
Editor: Thề là không biết xưng hô cổ đại thế nào cho đúng, thôi thì có gì sai sót mong mọi người bỏ qua và nhắc nhở nha~
18/1/2020