Editor: Ochibi
Từ Như Ý nhìn người đứng bên kia.
Lục Sơ Vân vẫn giống ngày xưa, nếu Âu Dương Phỉ Phỉ không có sai khiến nhiệm vụ gì, anh có thể bất động tại chỗ cả ngày.
“Anh ấy vẫn là Sơ Vân Ca.” Từ Như Ý cười cười.
Cô kiên định mà tin tưởng như vậy ——
Cho dù cả thế giới đều phản bội cô, Lục Sơ Vân vẫn cứ sẽ đứng bên người cô, vì cô phản bội cả thế giới.
Mộ Hàm Phong ghen tị, trong lòng có chút chua. Hắn dẩu miệng, “Còn tôi thì sao?”
“Mình cũng tin tưởng cậu.”
“Thật sao?” Mộ Hàm Phong trước mắt sáng ngời.
“Ừ!” Từ Như Ý cho hắn một cái trả lời khẳng định.
“Ha ha ha……” Hắn cười đến vui vẻ.
【 Hệ thống nhắc nhở: Độ hảo cảm của nam chủ +5, độ hảo cảm hiện tại là 75, độ hảo cảm đối với Âu Dương Phỉ Phỉ là 35. Ký chủ, thật là một nam sinh đơn giản nha ~】
Từ Như Ý nhìn bộ dáng trẻ con của hắn, bất đắc dĩ cười.
Mộ Hàm Phong kỳ thật rất đơn thuần. Hắn muốn rất đơn giản: Đó chính là tín nhiệm tuyệt đối.
Như vậy, cô sẽ vô điều kiện ủng hộ, vĩnh viễn canh giữ bên người hắn.
“Ai da……” Mộ Hàm Phong kêu lên. Hắn cười đến lợi hại, lôi kéo miệng vết thương.
“Xứng đáng!”
“Như Ý, đau quá……” Hai mắt hắn nước mắt lưng tròng nhìn cô, ý đồ tìm một cái an ủi.
“Còn không quay về nằm!”
“Tôi đói bụng.” Mộ Hàm Phong nhân cơ hội làm nũng.
Tuy rằng miệng vết thương vẫn luôn không khỏi hẳn khiến hắn buồn rầu, nhưng một khi khỏi, hắn tin sẽ không được đãi ngộ tốt như vậy.
Từ Như Ý vừa nghe, liền dìu hắn trở về. Đi đến phòng bếp nấu cháo.
Thật nhanh, một chén cháo cá lát thơm ngào ngạt ra lò.
“A ——” hắn há miệng.
“Cậu là não tàn, chứ tay không tàn!” Từ Như Ý nhìn chằm chằm hắn. Nhìn một nam sinh lớn như vậy, lại làm dạng con nít để cô đút, quả thực dở khóc dở cười.
Lúc trước, tay hắn không có cách, cô đút hắn ăn còn được. Về sau kết quả đã tốt hơn, càng ngày càng được một tấc lại muốn tiến một thước.
“Tôi não tàn, đồng thời tay cũng tàn luôn! Không đúng…… Tôi não tàn Khi nào?”
“Vẫn luôn là vậy!”
“Cậu bất công!” Lục Sơ Vân mới “não tàn”, như thế nào không thấy cô nói?
“Mau ăn!”
“Không ăn!”
“Không ăn mình đút Bảo Bảo ăn?” Cô giả vờ muốn đi ra ngoài. Vung tay lên, một ít cháo tràn ra ngoài.
“A……” Mộ Hàm Phong kêu sợ hãi. Đam Mỹ H Văn
“Có đau hay không?” Từ Như Ý vội vàng buông chén, xem xét nơi hắn bị bỏng.
“Nóng quá, không thể tự mình ăn~”
“…… Một lần cuối thôi!” Từ Như Ý vẫn thỏa hiệp, hiện tại đúng là lúc hắn cần dinh dưỡng, cô lười đến cùng hắn gây.
Lấy cái muỗng, Từ Như Ý nhẹ nhàng thổi thổi, “Há miệng!”
Mộ Hàm Phong nửa nằm ở nơi đó, tuy rằng nhìn cô trông như ông bố hung dữ, nhưng lại ôn nhu cẩn thận mà tránh cho hắn bỏng, mỗi lần đều sẽ thổi trúng độ ấm thích hợp rồi đút hắn ăn.
Hắn không có phát hiện, chính mình đang liếc mắt đưa tình nhìn cô chăm chú.
Mỗi lần Như Ý cúi đầu, đều sẽ kéo sợi tóc nhẹ nhàng vũ động.
Kỳ thật tóc ngắn rất thích hợp với cô.
Đồng thời tóc mái kia, khiến cho cô thoạt nhìn càng thêm hoạt bát, xinh đẹp, cũng làm mặt cô có vẻ càng thêm tiểu xảo đáng yêu, nhìn thế nào cũng nhìn không đủ.
Hắn nhịn không được muốn trêu đùa cô, duỗi tay muốn vén tóc ngắn sang bên tai.
“Làm gì?” Từ Như Ý chặn lại, tay bị hắn vừa vặn bắt.
Trong lòng bàn tay Mộ Hàm Phong, cổ tay cô mảnh khảnh cảm xúc quá tuyệt, trong lúc nhất thời đã quên buông ra.
Hơi thở ái muội lưu động giữa hai người.
“Như Ý……” Tiểu Lệ đột nhiên xông vào, thời điểm nhìn đến hai người hỗ động cô ngẩn người.
Mộ Hàm Phong rất tức giận, “Không ai dạy cô phải gõ cửa trước khi vào sao?!”
“Thật xin lỗi.”
“Không sao cả. Chị Tiểu Lệ, chuyện gì?”
“Phỉ Phỉ kêu chị hỏi em, khi nào có thể rời đi?”
“Ngày mai đi.” Từ Như Ý trả lời.
Tiểu Lệ đóng cửa lại, vừa rồi mặt còn nhu hòa nháy mắt âm xuống.
11/3/2020