Mồng một tháng sáu, Hoàng đế mở tiệc chiêu đãi những sĩ tử hạng nhất của cuộc thi Bác Học Hoành Từ cùng với sứ giả Hồ Chử từ phương xa tại Dao Quang điện.
Chạng vạng, Trình Diệc Nhiên theo xe ngựa vào cung. Hoàng hôn ngày hạ giống như một thứ thuốc nhuộm dày đặc, nhuộm đỏ rực cả một khung trời, quả thật khiến con người ta không khỏi lóa mắt.
Nàng lấy lại bình tĩnh, cúi đầu nhìn lướt qua quần áo trên người mình. -- Đây không giống như bộ y phục đỏ thẫm dành cho tân Trạng Nguyên, có điều trông cũng mới tinh phẳng phiu. Đáng tiếc nàng vẽ mặt mình đen thui, cộng thêm hàng lông mày rậm, ngược lại làm vẻ ngoài nàng mất đi vài phần thư sinh.
Đến cửa cung, nàng đúng lúc gặp được người quen. -- Bạn học cũ, Đỗ Duật.
Đỗ Duật vừa vặn cũng từ xe ngựa bước xuống, vừa nhìn thấy nàng, khóe miệng lập tức nhếch lên, nụ cười rạng rỡ, khiến cho cả người như tắm mình trong gió xuân. Cậu chắp tay: “Còn chưa kịp nói với nàng một tiếng chúc mừng. Ta đã xem bài làm của nàng, quả thật tiến bộ rất nhiều.” Giống như nghĩ tới chuyện gì đó, cậu áy náy cười: “Nhìn ta xem, nói gì đâu không. Bây giờ nàng đã là người đứng đầu bảng, cũng không kém Trạng Nguyên bao...”
Trình Diệc Nhiên ngẩng đầu, pha chút ngượng ngùng: “Tu Viễn đừng nói như vậy, vẫn là kém rất nhiều.” Nàng do dự một chút, hỏi: “Ta, ta không cần gọi huynh là ân sư đi?”
Đỗ Duật là một trong ba vị giám khảo của vòng sơ khảo, cũng không xem là quan chủ khảo. Nhưng mà xưa nay, tiến sĩ đều sẽ tôn trọng gọi quan chủ khảo là ân sư. Người khác thì cũng thôi, nhưng mình là bạn học cũ, nàng quả thật không thể gọi ra tiếng.
“Gì chứ? Ân sư?” Đỗ Duật không nhịn được khẽ cười, ý cười dưới đáy mắt càng thêm dày đặc, “Nàng dám gọi, ta cũng không dám nhận đâu. Cứ giống như trước, gọi ta là Tu Viễn là được rồi.”
Đây là muội muội của phu tử, là nữ nhi của hiệu trưởng, dù cậu có ở chức vị nào, cũng không dám nhận một tiếng ân sư của nàng.
Hai người đều phải tham gia bữa tiệc tối nay, dứt khoát đi cùng nhau.
“Lo lắng sao?” Một đường cứ đi như vậy cũng không tốt lắm, Đỗ Duật nghĩ nghĩ, lên tiếng hỏi.
Trình Diệc Nhiên gật đầu một cái: “Vẫn ổn đi, là có một chút.” Nàng nghiêng đầu nhìn về phía Đỗ Duật: “Lúc trước khi huynh tham dự Quỳnh Lâm Yến...”
“Lúc ta tham dự Quỳnh Lâm Yến, cũng rất lo lắng, sợ trước mặt vua đánh mất lễ nghi, nên đã nhét một cái khen ngay trong tay áo.”
Trình Diệc Nhiên đảo mắt: “Không muốn uống rượu?”
Đỗ Duật có chút ngoài ý muốn, liếc mắt nhìn nàng một cái: “Đúng vậy, nàng cũng biết đấy, trước kia ta cơ bản chưa từng uống qua rượu. Trong thư viện, lúc bọn họ cùng nhau tụ tập... A, bọn họ tụ tập, nàng cũng rất ít khi tham dự.”
Hai người vừa đi vừa ôn lại chuyện xưa khi còn ở thư viện, chẳng biết đã đến Dao Quang điện từ bao giờ.
Dao Quang điện vốn đã nguy nga lộng lẫy, hôm nay còn cố ý trang trí thêm, nhìn chẳng khác nào tiên cung. Lồng đèn cung đình treo trên cao tỏa ra ánh sáng đỏ dìu dịu ấm áp, càng giống như chốn bồng lai tiên cảnh.
Vị trí đã sớm được an bài, Trình Diệc Nhiên vừa lúc ngồi cùng Đỗ Duật tại bàn đầu, mà người ngồi cùng nàng còn lại là vị trí thứ hai hạng nhất Bác Học Hoành Từ Khoa lần này tên Cao Nham.
Tiệc tối còn chưa chính thức bắt đầu, Đỗ Duật niệm tình bạn học cũ, nhỏ giọng nhắc nhở Trình Diệc Nhiên một vài vấn đề.
Những lời này, ngày hôm qua Tô Lăng cũng đã dặn dò nàng, Trình Diệc Nhiên còn nhớ rõ rất rõ ràng. Tuy nhiên lúc này, Đỗ Duật nhắc nhở, nàng vẫn như cũ nghiêm túc lắng nghe, chỉ sợ sẽ bỏ sót gì đó.
Sau giờ Dậu, những người còn lại lần lượt tiến vào điện.
Khi Tô Lăng đi vào Dao Quang điện, ánh mắt đảo qua, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Trình Diệc Nhiên đang nghiêm túc lắng nghe Đỗ Duật nói chuyện. Có lẽ đã nhận ra ánh mắt cậu, nàng ngẩng đầu nhìn cậu ở phía xa, nở một nụ cười rạng rỡ, để lộ hàm răng trắng sáng như pha lê.
Nụ cười quá mức xán lạn. Tô Lăng theo bản năng mỉm cười đáp lại.
“Đợi chút nữa sứ giả Hồ Chử...” Đỗ Duật đang thấp giọng nói, bỗng nhiên cảm thấy có điểm không đúng lắm. Cậu ngước mắt, thấy người bên cạnh hai mắt ẩm ướt sáng ngời, tựa như mới đổ mưa. Trong lòng cậu khẽ động, theo ánh mắt nàng nhìn sang, quả nhiên không chút bất ngờ khi nhìn thấy ánh mắt nàng và nhị Hoàng tử bốn mắt nhìn nhau.
Trong Dao Quang trong điện có không ít người, vô cùng náo nhiệt, ánh đèn mờ mịt. Nhưng mà lại như có một dải tơ lụa không nhìn thấy, nối liền ánh mắt hai người thành một đường.
Nhưng cũng chỉ trong giây lát, Trình Diệc Nhiên đã là thu hồi ánh mắt, nhìn Đỗ Duật cười một cái: “Ta đã biết, hôm nay sứ giả Hồ Chử cũng sẽ đến đây.”
Đỗ Duật lấy lại tinh thần, cũng không đáp lại những lời này. Cậu cười nhẹ, khẽ lắc đầu, thuận tay bưng chén rượu trước mặt lên, khẽ nhấm một ngụm, tiếp tục nói: “Đúng vậy, nhưng nàng không cần để trong lòng...”
Sứ giả Hồ Chử lần trước là vì viện binh, lần này một là muốn cảm tạ, hai nữa là dâng lên cống phẩm. Dù sao lúc trước khi thỉnh cầu Đại Chu phát binh, đã đáp ứng không ít điều kiện.
Hoàng đế sẽ không thượng nghị quốc sự trong bữa tiệc tối, nhưng không có nghĩa là sẽ không nhân cơ hội này giương oai.
Sứ giả Hồ Chử đến rất sớm.
Trình Diệc Nhiên còn chưa từng gặp qua người Hồ Chử, lúc này không khỏi quan sát thật kỹ càng. Nhìn mấy người sứ giả Hồ Chử kia, đều không giống trong suy nghĩ của nàng cao lớn cường tráng, hùng kiện thô lỗ. Người đi đầu thậm chí thân hình gầy ốm, hai má ao hãm, chỉ là hai mắt lộ ra tia tinh anh, vừa thấy liền biết đều không phải là hạng người tầm thường.
Đỗ Duật nhỏ giọng nói: “Người đi đầu kia là Ô Duy, người này thông hiểu chữ Hán, người từng đảm nhiệm đứng đầu phu tử, chính là thúc thúc của hắn, địa vị cực cao...”
“Thái phó?” Trong lòng Trình Diệc Nhiên tự động thay đổi thành chức quan của Đại Chu.
Đỗ Duật gật đầu một cái: “Có thể nói như vậy.”
...
“Hoàng Thượng giá lâm!” “Hoàng Hậu nương nương giá lâm!”
Cùng với tiếng hô sắc bén của thái giám, Dao Quang điện nháy mắt an tĩnh lại. Mọi người đồng thời thi lễ, hô ba lần vạn tuế.
Hoàng đế và Diêu thị cùng nhau bước vào.
Trình Diệc Nhiên ngước mắt nhìn về phía Diêu thị, thấy bà cung trang rườm rà, có lẽ là do son phấn, khí sắc so với lúc nàng gặp ở Tây Uyển lần trước, đã tốt hơn rất nhiều. Váy áo xinh đẹp rực rỡ, ánh đèn màu đỏ ấm áp như phác họa ra vầng sáng nhàn nhạt tỏa ra chung quanh bà, tựa như thần phi tiên tử, bất cứ lúc nào cũng có thể theo gió bay đi.
Nàng khẽ khen ngợi một câu: “Đẹp quá.”
Thanh âm cực nhẹ, nhưng mà Đỗ Duật ở bên cạnh lại hơi hơi liếc mắt, nhưng rất nhanh đã dời tầm mắt đi.
Vẻ mặt Hoàng đế nhàn nhạt: “Bình thân.”
Lúc này mọi người mới về lại vị trí của chính mình
Hoàng đế ở phía trên không mặn không nhạt đọc diễn văn, phía dưới Đỗ Duật nhẹ nói với Trình Diệc Nhiên một câu: “Lời này về sau không nên nói ra.”. Truyện Ngược
“Cái gì?” Trình Diệc Nhiên kinh ngạc.
Đỗ Duật duỗi ngón trỏ phải, khẽ nhoáng lên, sau đó lại thu hồi, cẩn thận nhắc nhở: “Nàng chớ quên nàng hiện là nam tử.”
Trình Diệc Nhiên đột nhiên mở to hai mắt, làm động tác im lặng, vội vàng gật đầu: “Đã biết.”
Đỗ Duật cười khẽ, không khỏi mà nhớ tới lần đó thấy nàng trong trang phục nữ trang. Ngực chợt nổi lên một ý niệm: Có lẽ đây chính là đẹp mà không hay biết người ta vẫn thường nói?
Lần đầu tiên cậu nhìn thấy có cô nương không yêu quý dung mạo của mình như vậy, còn có thể tô vẽ chính mình thành cái dạng này.
-
Tâm trạng Hoàng đế hôm nay không tồi, thậm chí khó được còn có tâm tình thưởng thức ca múa.
Trong điện, vũ cơ hòa cùng với tiếng sáo tiếng đàn, nhảy múa uyển chuyển, đẹp không sao tả xiết.
Hoàng đế rất có hứng thú hỏi sứ giả Hồ Chử: “Ca múa của Đại Chu như thế nào?”
Ô Duy khom người đáp: “Hồi Đại Chu Hoàng đế bệ hạ, ca múa Đại Chu cực kỳ xinh đẹp. Nhưng ở chúng ta, cũng có vũ đạo đẹp, đặc biệt là Thú vũ, trong cương có nhu, so với vũ đạo Đại Chu, có thêm vài phần duyên dáng."
“Thú vũ sao?” Hoàng đế hơi hơi mỉm cười, trong mắt hiện lên vẻ hoài niệm, “Hai mươi năm trước Trẫm đã gặp qua Thú vũ đẹp nhất trên đời."
Nói xong, ông mỉm cười nhìn về phía Diêu thị.
Diêu thị hơi hé đôi môi đỏ mọng: “Thú vũ sao, cũng không phải chỉ Hồ Chử mới có.”
Diêu hoàng hậu lúc bấy giờ, đã hơn hai mươi năm về trước, một điệu múa khuynh thành, khiến Hoàng đế vừa gặp đã ái mộ.
Chỉ có điều, đó đều là chuyện của hơn hai mươi năm trước. Bây giờ bà đã là Diêu Hoàng hậu, tất nhiên không thể giống như vũ cơ nhảy múa làm thú vui tiêu khiển cho mọi người được.
Nếu sứ giả Hồ Chử đã nhắc tới Thú vũ, hoàng đế vẫy vẫy tay, mệnh cho vũ cơ đổi thành Thú vũ.
Không bao lâu nhịp trống tiết tấu dồn dập, vẻ mặt vũ cơ vốn mềm dịu dàng mại như liễu bỗng nhiên biến đổi, động tác mang theo vài phần sát khí. -- Đúng như lời Ô Duy miêu tả về Thú vũ, trong cương có nhu, đẹp không sao tả xiết.
Trình Diệc Nhiên thường ở trong thư viện, hầu hết thời gian đều làm bạn với sách vở ngày thường cơ hội nhìn thấy biểu diễn tài nghệ cũng không nhiều lắm. Khó có cơ hội nhìn thấy vũ đạo cung đình, thấy vũ cơ vạt áo phiêu phiêu, như tiên lại như yêu, vô cùng mê hoặc.
-
Bên kia Hoàng đế đã cùng đám người Ô Duy nói đến tình hình Hồ Chử gần đây.
Ô Duy than nhẹ, đáp: “Tạ Hoàng đế Đại Chu nhớ đến, bây giờ chiến sự đã đình, trăm phế đãi hưng. Khoảng vài năm nghỉ ngơi lấy lại sức, nhanh chóng có thể khôi phục một Hồ Chử hùng mạnh.”
Hoàng đế cười nhạo một tiếng, tình trạng hiện giờ của Hồ Chử, thông qua Ninh tướng quân ông đã nắm được mấy phần. Vốn đã thiếu thốn vật chất, lại chịu sự tàn phá qua chiến tranh, còn có thể thành cái dạng gì?
Nhìn vẻ mặt của Hoàng đế, Ô Duy đại khái có thể đoán được ý tứ của ông. Sắc mặt hắn không chút thay đổi, nhẹ giọng nói: “Ngày đó Hồ Chử nội chiến, đã mượn binh Đại Chu. Là nhờ Hoàng đế bệ hạ Đại Chu hiền lành nhân từ, cho chúng ta mượn binh, Hồ Chử mới có thể kết thúc nội loạn.”
Hoàng đế nhàn nhạt nở nụ cười: “Đều là việc nhỏ mà thôi, uống rượDiệc Nhiênống rượu.”
Sở dĩ Đại Chu phát binh, chủ yếu vẫn là bởi vì Hồ Chử đáp ứng điều kiện của Đại Chu. Nếu không như thế, làm sao có thể xuất binh tương trợ?