Biên tập: Rio
Chỉnh sửa:?/?/23 | Đọc kiểm:?/?/23
Khuyên tai.
___
Trang Liễm vừa từ bệnh viện trở về, trên đầu vẫn quấn băng gạc, lẳng lặng đứng trước cổng lớn căn biệt thự náo nhiệt hệt như đang đứng bên làn chia cắt ranh giới, phân tách một thế giới đầy ồn ào, hối hả trong ngoài biệt thự khỏi một Trang Liễm cô độc như hắn.
Ánh mắt tĩnh lặng nhìn cảnh tượng Giang Dư và bạn học vui đùa quấn quýt.
Ngặt nỗi Trang Liễm không lên tiếng, những bạn học khác cũng không ai chú ý đến hắn.
…Người trước mặt hắn, có rất nhiều bạn bè.
Cứ y như, cậu đối tốt với tất cả mọi người.
Không chỉ riêng hắn.
Cho nên, hắn không phải duy nhất.
Ánh mắt Trang Liễm thâm trầm lạnh nhạt, đáy mắt là một mảng sương mù đen kịt cuộn trào, hắn mờ mịt nhìn mặt Giang Dư, lia răng cắn vào đầu lưỡi thập phần ốm yếu, đủ thứ tư vị tanh ngọt tức khắc tràn ngập trong khoang miệng, tim trái hệt như bị ác thú ghen ghét cùng không cam lòng thay nhau gặm cắn.
Hắn siết chặt bên tay cầm túi quà nhỏ được gói gém đầy cẩn thận tinh xảo cho Giang Dư, lảo đảo dần bị thay thế bởi sự điên cuồng.
Sinh nhật nhưng đương sự của bữa tiệc thì say béc tè lè, cả bọn lúc này mới vây kín Giang Dư lại giữa vòng, thích thú nhìn Đới Tử Minh và Tần Thịnh không ngừng trêu ghẹo cậu, còn rất nghịch, lấy cả cây đũa dính rượu đưa đến bên môi Giang Dư.
Giang Dư say đến mơ màng, hơi hênh hếch mặt lên, khuôn mặt trắng hồng như tuyết, giống hệt như một đóa hoa cốt tinh xảo.
Nhưng cậu thật sự cảm thấy mình chưa say lắm, chỉ là đầu óc có hơi choáng, đầu nặng chân nhẹ nên không biết người đang ôm mình là ai thôi.
Bị bọn họ gây khó dễ một hồi, Giang Dư theo bản năng liên tục đẩy tay ra, nhắm nghiền hai mắt cục cằn lảm nhảm, “Mấy ông phiền chết đi được, tránh ra coi!”
Một đám bạn học chăm chú nhìn khuôn mặt hồng hồng của Giang Dư, nhịn cười hỏi, “Say thật à?”
“Không có say.” Giang Dư lí nha lí nhí, gắng gượng bò ra khỏi vòng tay của người kia, vừa mới đứng lên đã lắc lắc mấy cái, ngã người xuống sofa rồi bị Tần Thịnh duỗi tay ra đỡ, đè nửa thân hắn lên người cậu.
Tần Thịnh ôm bé cá nhỏ say đến choáng váng còn thích cãi bướng, quay qua đá vào chân Đới Tử Minh, “Đi tìm thứ gì giải rượu được đi.”
(*) Tiểu Ngư nhưng dịch ra thì giống cá nhỏ nên t xin phép thay thế qua lại cho hợp nhe.
“…Cái gì cũng sai tôi.” Đới Tử Minh lẩm ba lẩm bẩm đứng lên, đưa tay đẩy mắt kính, đột nhiên thoáng thấy bóng người đứng ở cổng trước biệt thự liền trợn tròn cả mắt, “Ơ hay, đến rồi à? Còn đứng ngẩn ra đó làm gì? Vào đây nè!”
Trong biệt thự nhắm chừng phải hơn phân nửa bạn học xúm quanh sofa trêu con sâu rượu Giang Dư, giọng của Đới Tử Minh to, tức khắc đã thu hút được không ít người.
Tần Thịnh nhìn ra cửa, loáng thoáng bắt gặp ánh mắt Trang Liễm, rất nhanh đã nhíu mày, cúi thấp đầu nhìn xuống Giang Dư đang say đến quắc cần câu, không nói thêm gì.
“Đới Tử Minh!” Giang Dư còn đang nghĩ xem Trang Liễm có đến hay không, híp mắt mơ hồ hỏi, giọng nói khá lớn, “Trang Liễm tới à?”
“Tới rồi!” Đới Tử Minh ngửa đầu rống lên, quay người lại nói với Trang Liễm, “Tiểu Ngư hỏi cậu mấy lần, qua đó trước đi, tôi tìm đồ giải rượu cho nó cái đã.”
“...Ừ.” Trang Liễm trước sau đều dán chặt mắt về phía Giang Dư, đáy mắt lại bất giác trầm đi vài phân.
Trang Liễm từ nhỏ đã ít nói, Đới Tử Minh cứu cánh không nổi nên đành phải gãi đầu rời đi.
“Trang Liễm tới rồi.” Giang Dư vừa lẩm bẩm vừa đứng lên, ngơ ngác cúi đầu nhìn đất một hồi lại không hiểu vì sao trời đất đều cuống cuồng hết cả lên, rầu rĩ cau mày ríu rít gọi Tần Thịnh, “Anh Tần! Mau qua kiểm tra xem Tiểu Ngư có phải bị chấn động não rồi hay không?”
“Phụt ——” Chử Oanh Oanh không nhịn được kêu lên một tiếng, len lén xách con điện thoại ra nháy nháy vài tấm.
Tần Thịnh đầy mặt bất lực, đang định đứng dậy đỡ Giang Dư đã thấy Trang Liễm không biết từ khi nào đã di đến sát rạt bên người cậu, hắn ôm lấy một bên tay Giang Dư, nửa ôm tay nửa chậm rãi ngồi xuống sofa.
Các bạn học lớp 1 và lớp 3 không thân với Trang Liễm, sự xuất hiện của hắn liền khiến không khí lạnh xuống một nấc. Ban đầu Chử Oanh Oanh đang thoải mái nằm ườn trên sofa điên cuồng chụp Giang Dư, rốt cuộc bây giờ phải ấn tắt điện thoại, cất gọn vào rồi quay qua chào hỏi Trang Liễm, “Chào cậu, Trang Liễm.”
Trang Liễm nhướng mi lạnh nhạt liếc nhỏ một cái, Giang Dư lại tự dưng lại nhảy vào chắn tầm nhìn hắn, lắc đầu nguầy nguậy nói, “Tôi còn tưởng cậu không tới đấy, Trang Liễm.”
Mắt đen của Trang Liễm bị kéo trở về, chuyển hướng nhìn chòng chọc vào mặt cậu, thấp giọng lạnh lùng nói, “Không có.”
“Ừ ừm.” Giang Dư lộ rõ vẻ vui mừng, mùi rượu nhàn nhạt từ cánh môi tràn ra, xộc thẳng vào khoang mũi Trang Liễm.
Chử Oanh Oanh và em gái Đồng Viện ra ngoài, không lâu sau đã bưng mấy đĩa thịt nướng vào, hương thơm ngào ngạt trực tiếp khiến đám người đang chen chúc ở sofa đồng loạt giải tán, “Mẹ ơi thơm phết!”
“ĐM, xiên này của bố!”
Lâm Ngang từ ngoài biệt thự ló đầu vào, hét lớn: “Cơm hộp giao tới rồi kìa! Đứa nào đặt đấy?”
“Tôi đặt tôi đặt! Tiện tay xách vào giúp đi!”
“ĐM! Tự ông ra mà xách!”
Đới Tử Minh tìm được một hũ mật ong trong tủ lạnh, pha cho Giang Dư một ly rồi đưa qua cho cậu, tiếp đó tăng tốc chạy vụt ra ngoài cướp xiên thịt nướng, “Mấy đứa bây là quỷ đói đầu thai hả? Bỏ hết xiên nướng xuống cho bố!”
Xung quanh sofa không còn một bóng người, ngay cả Tần Thịnh cũng đứng dậy rời đi.
Giang Dư nhâm nhi uống xong ly mật ong, mắt lập tức dán vào miếng băng gạc quấn trên đầu Trang Liễm, chậm rì rì hỏi, “Trang Liễm, đầu cậu đau lắm không?”
Hầu kết Trang Liễm lăn vài lần, phải một lúc sau mới nói, “Bây giờ thì không.”
Giang Dư nốc rượu cũng ít, nếm xong một ly mật ong đã tỉnh táo hơn rất nhiều, vừa quay qua nắm nhẹ tay Trang Liễm, đột nhiên nghe hắn rít lên một tiếng.
Giang Dư cúi đầu mới phát hiện bên tay phải của hắn cũng quấn toàn băng trắng, khẩn trương hỏi, “Tay cậu bị làm sao vậy?”
Trang Liễm bình tĩnh nói, “Không cẩn thận nên bị phỏng.”
“Đụng trúng nước sôi á?”
Trang Liễm vẫn một mặt nhàn nhạt, “Trúng tàn thuốc.”
Giang Dư có hơi tức giận, “Có phải Trang Linh không? Anh ta lại bắt nạt cậu nữa?”
Trang Liễm thu tay về, hững hờ như hận không thể cực chết người ngàn dặm, “Không cần cậu quản.”
Đoán trúng phóc.
Khóe mắt Giang Dư lóe lên, cậu nghiêng đầu, không để ý đến ánh nhìn lạnh lùng của Trang Liễm, dùng chút ít lý trí cuối cùng dần dần khôi phục lại suy nghĩ, dịch mông dán người sát vào Trang Liễm cười cười, “Vì sao không được quản? Trang Liễm, tôi tưởng chúng ta là bạn rồi cơ.”
Trang Liễm nheo mắt, khó hiểu nghiêng đầu, nhẹ giọng nói, “Bạn?”
“Đúng vậy.” Giang Dư thảnh thơi đáp, “Cậu còn đến dự sinh nhật tôi nữa, chỉ có bạn bè mới được đến sinh nhật nhau còn gì?”. Đam Mỹ Sắc
“Bạn bè.” Trang Liễm nhếch môi, “Hình như Giang Dư nhà cậu quan hệ rất rộng, đối xử với ai cũng tốt.”
Tô Lỗi tình cờ đi ngang, Giang Dư quay qua cười xinh với hắn, sau đó lại quay đầu nhìn Trang Liễm, nghiêm túc giảng giải, “Bọn họ đối xử với tôi cũng rất tốt. Nếu Trang Liễm muốn thì bạn của tôi đều là bạn của cậu hết. Các cậu ấy ai ai cũng tốt bụng lắm.”
Trang Liễm nhìn chòng chọc môi cười xinh của Giang Dư, đáy mắt lả lướt một tia nghiêm nghị, chốc lát đã biến đi đâu mất, “Không cần.”
“?” Giang Dư nghiêng đầu hé miệng, cuối cùng mấp máy môi, quyết định sẽ chọn thời điểm thích hợp hơn để nói. Lớp phòng ngự bên trong Trang Liễm rất cứng, căn bản sẽ không có ý định sớm ngày dỡ bỏ.
“Được rồi.” Giang Dư nghĩ một lúc rồi nói, thuận tay đưa đầu ngón tay gầy gầy trắng nõn nhéo nhéo vành tai, đang định nói tiếp đã bị tông giọng vừa khàn vừa lạnh của Trang Liễm chặn lại.
Trang Liễm duỗi tay đưa hộp quà nhỏ qua cho cậu, “Sinh nhật vui vẻ.”
“Cảm ơn.” Giang Dư bị cắt ngang có hơi sửng sốt một chút. Trang gia căn bản không chu cấp đồng nào cho Trang Liễm, Giang Dư cũng không có ý định muốn đòi quà cáp gì từ hắn, vậy nên Trang Liễm… Lấy tiền từ đâu mà mua?
Nhưng cậu không hỏi, trân quý cất quà vào như nâng niu món bảo vật quý hiếm, định bụng trở về nhà sẽ mở quà ra xem sau.
“Không mở ra nhìn sao?” Trang Liễm quan sát nhất cử nhất động của cậu, đột ngột hỏi.
Giang Dư khựng lại mấy giây, bình tĩnh bóc tháo lớp bọc gói bên ngoài hộp quà ra.
Món quà nhỏ là một đôi khuyên tai màu đỏ xinh xắn, kiểu dáng đơn giản, thiết kế cũng rất bình dị.
Giang Dư sờ lên vành tai vừa mềm vừa mỏng, nơi ấy vẫn giữ nguyên hình dáng ban đầu, lúng túng nhìn qua Trang Liễm.
Trang Liễm hơi rũ mắt xuống lẳng lặng nhìn cậu, biểu tình bình tĩnh hỏi, “Không thích?”
“Không có.” Giang Dư lập tức phản bác, “Thích lắm. Quà xinh quá, cảm ơn Trang Liễm nhiều nhé.”
“Vậy thì tốt rồi.” Trang Liễm ẩn ý cong môi dưới, đôi mắt đen nhánh nồng đậm nhìn chăm chăm vào người cậu, dường như có chút mong chờ, hỏi: “Cậu đeo không?”
Thật ra Giang Dư sợ đau, do dự miết lấy vành tai một hồi lâu, không dám đáp lại hắn.
“…Không phải bạn bè sao?” Trang Liễm đăm đăm nhìn cậu, tiếp đó lại dời mắt đi nơi khác, nhỏ giọng nói, “Quên đi, không đeo cũng không sao.”
“Cậu không thích.”
“Trả quà cho tôi.” Trang Liễm khiêm nhường nói, “Đợi về nhà chuẩn bị cho cậu phần khác vậy…”
…Hình tượng cún nhỏ đáng thương tái xuất.
“Đừng!” Giang Dư ôm hộp khuyên tai cảnh giác đứng lên, có hơi chưa tỉnh rượu, thân người lắc lư qua lại mấy cái, “Quà cũng đã đưa rồi mà cậu còn đòi về á? Không cho. Tôi ra ngoài hóng gió một chút, cậu ngồi yên đây chờ đi! Không được chạy đâu đó!”
Giang Dư ôm theo khuyên tai lao thẳng ra ngoài, ném lại đám bạn đang ngơ ngác không ngừng hỏi han ở phía sau rồi nhảy phịch lên xe Tần Thịnh, nhờ Chu Dương đánh lái đưa cả hai vào thành, mất non một giờ mới về lại biệt thự.
“Anh em tốt! Ông đi đâu đó?” Đới Tử Minh đứng sau không ngừng tra hỏi.
“Đừng động.” Giang Dư vọt vào cổng lớn, đưa tay che che vành tai bên phải.
Trang Liễm vẫn giữ nguyên tư thế cũ, ánh mắt rạo rực nhìn thân người Giang Dư dần dần tiến tới, thân người khò khè như cún nhỏ, một mặt trông mong hướng mắt về phía Giang Dư.
Hắn giống một chú bướm nhỏ tuy xinh đẹp nhưng đầy vẻ vô tri, một lòng nguyện ý đâm thẳng vào mạng nhện, còn vui vẻ tự cho đó là bầu trời đầy sao mà bản thân của hắn muốn đến.
“Trang Liễm.” Giang Dư đứng ngay ngắn trước mặt hắn, có hơi nghiêng đầu, vành tai trắng mỏng bất chốc đỏ hết cả lên, mặt mày tươi cười hớn hở nói, “Đeo lên rồi này, cậu xem có đẹp không?”
Trang Liễm thâm trầm đắm đuối nhìn cậu, kéo theo đó là một nụ cười đầy quái dị.
Ngoan quá.