Biên tập: Rio
Chỉnh sửa:?/?/23 | Đọc kiểm:?/?/23
Bảo bối, anh đang theo dõi em đấy.
___
Giang Dư vừa xoay khuyên tai vừa xuýt xoa mấy tiếng, bỗng nhiên nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên, cậu theo bản năng ghé điện thoại sát tai, tình cờ lại trúng ngay khuyên tai, cả người tê rần đến thiếu chút nữa nhảy luôn khỏi ghế, “Xì —— có chuyện gì không?”
Đầu bên kia điện thoại trầm mặc một lúc, “Sao vậy?”
Là giọng của Tần Thịnh.
Giang Dư giơ điện thoại ra phía trước, nhìn chằm chằm màn hình hiện rõ ba chữ “Đới Tử Minh” mới kỳ quái dán điện thoại lại lên tai, “Sơ ý nên đụng trúng tai thôi. Anh Tần tìm Tiểu Ngư có việc gì không?”
Tần Thịnh hỏi, “Có nhà không?”
“Chưa có về đến, xe đang chạy nè.” Động tác Giang Dư cực kì khúm núm, cẩn thận tránh cho điện thoại chạm trúng khuyên tai, vội vã nói vọng qua, “Anh tôi bảo mai ổng sang đón đi ăn, anh Tần muốn tới không?”
Tần Thịnh không chút do dự, “Tới.”
Giang Trĩ lớn hơn cả bọn 6 tuổi nên không hề có chênh lệch khoảng cách thế hệ, hơn nữa thường hay chăm sóc em trai nhỏ lẫn hai đứa anh em tốt của em trai, là loại hình anh trai cực kì tốt tính, Tần Thịnh và Đới Tử Minh đều thích cả.
Trước khi cúp máy, Giang Dư hơi do dự một lúc, cuối cùng vẫn kiên quyết kể lại đầu đuôi sự việc xảy ra tối nay cho Tần Thịnh.
…Tuy rằng cậu có dự cảm không lành là Tần Thịnh nghe xong sẽ nổ tung luôn.
Chừng nửa giờ sau, Giang Dư một bên áy náy ngồi ở mép giường xoay khuyên tai tránh cho khuyên bị kẹt, một bên cẩn thận quan sát Tần Thịnh.
Nhưng tức giận đâu thì không thấy, chỉ cảm giác bên trán hơi đau nhức, “Mặc kệ ông đấy, tự lo đi.”
Giang Dư rụt đầu lại, đưa tay che trán cười ngốc, “Anh Tần không giận Tiểu Ngư hở?”
“Nếu tôi dễ nổi nóng như vậy thì đã sớm bị ông với Đới Tử Minh chọc cho tức chết lâu rồi.” Tần Thịnh tức giận, “Xong rồi, xéo ra ngoài nhanh lên.”
Giang Dư cong hai mắt vui sướng chạy vụt ra ngoài. Tần Thịnh vừa ngồi xuống đã thấy cái đầu tròn từ bên ngoài ló vào, vui vẻ lép xép: “Nơi nào cần làm trâu làm ngựa cứ tự nhiên sai Tiểu Ngư nha!”
Tần Thịnh: “…”
Giang Dư nói xong liền chuồn đi mất hút, tính toán xuống lầu sẽ mở tiệc đánh địa chủ cùng đám bạn thâu đêm, sau đó sẽ rủ Đới Tử Minh xỏ dép lê, mặc áo ngủ rồi lao thẳng xuống lầu, kéo Tần Thịnh lên trên ngủ.
“…Má ơi.” Giang Dư bị Tần Thịnh kẹp chặt trong người khẽ kêu lên một tiếng, “Sao còn có mẹ Tần ở đây thế!”
Tần Thịnh không chút thương hoa tiết ngọc tát cậu cái bốp.
“Mẹ nó, ông có biết tát Tiểu Ngư vang như vậy sẽ tổn hại biết bao nhiêu hông? Lập tức hắc hóa.jpg đó.” Đới Tử Minh đứng đằng trước cười trộm, tiếp đó lại bị Tần Thịnh tát cho một phát, “…”
Tần Thịnh nói, “Xéo hết ra ngoài cho tôi ngủ.”
Giang Dư thở dài, ngoan ngoãn xách Đới Tử Minh lủi thủi lui vào phòng ngủ.
Kết quả cả hai đánh một giấc đến hẳn hai giờ chiều vẫn chưa thấy mống nào tỉnh giấc.
Giang Dư không nghe tiếng gõ cửa, qua nửa giờ sau mới sực tỉnh, ngơ ngác trườn bò trên giường, bụng đói đến đau quặn, điên cuồng như muốn nôn ra.
Giang Dư rửa mặt xong xuôi liền phóng nhanh đến tủ lạnh, nốc hết một ngụm sữa bò mới thấy thoải mái hơn một chút.
Đới Tử Minh bước trên cầu thang hình xoắn ốc xuống lầu, nửa đường cứ ngáp ngắn ngáp dài miết, vừa thấy Giang Dư đứng trước tủ lạnh liền gọi cậu một tiếng.
Giang Dư không nghe thấy, lơ đãng quay đầu thoáng nhìn hắn, thấy hắn mở miệng muốn nói gì đó nên chỉ vào tai rồi lắc lắc đầu, ý bảo mình không đeo máy trợ thính nên không nghe thấy.
Đới Tử Minh mất hứng thở dài, kéo ghế ngồi xuống bàn ăn bấm di động.
Qua một lúc sau mới thấy Tần Thịnh xuất hiện, trong tay còn cầm theo máy trợ thính và điện thoại của Giang Dư, đoán chừng là do Đới Tử Minh gửi tin nhắn nhắc cho hắn.
Giang Dư lấy máy trợ thính đeo vào tai, sau đó quay qua đá vào chân ghế của Đới Tử Minh, hỏi hắn: “Lúc nãy ông muốn nói gì?”
“Cũng không quan trọng lắm.” Đới Tử Minh gãi đầu, “Ông nhớ tiểu võng hồng ở biệt thự sát vách tối qua không? Sáng nay người ta cắt video ra đăng lên mạng, video bay thẳng lên hot search luôn rồi.”
Giang Dư không mấy quan tâm “Ồ” một tiếng, sau đó cúi đầu gửi tin nhắn cho anh trai, nhờ anh lái xe đến đón cả bọn.
Mấy bạn học ngủ lại trong biệt thự đêm qua cũng dần dần tỉnh giấc, Giang Dư gọi xe nhờ tài xế chở cả đám về, cuối cùng mới xách theo Đới Tử Minh và Tần Thịnh lên xe Giang Trĩ.
Giang Dư ngồi ở ghế phụ đang định gửi tin nhắn cho Trang Liễm, còn chưa kịp sửa lại tin nhắn đã thấy điện thoại nhảy lên một thông báo mới. Ngôn Tình Trọng Sinh
Là đoạn tin nhắn văn bản mới toanh.
Từ một dãy số lạ khác.
Người lạ: Em định đi đâu?
Người lạ: Bảo bối.
Người lạ: Anh đang theo dõi em đấy.
___
Tác giả có lời muốn nói:
Ai đó ngoài đời: Giang Dư. Ừ. Ồ. Được. Không cần.
Riêng tư: Baby baby baby baby look at me plz ~