Thẩm Tuấn Hào bị ném vào căn phòng bỏ hoang đó, trước mặt đã đổ sẵn hai thùng phi xanh cao một mét. Có lẽ lần này Tần Ca thật sự tức giận rồi.
“Tao với mày không thù không oán tại sao mày lại hại tao?” Tần Ca nhìn Thẩm Tuấn Hào nằm dưới đất như nhìn một kẻ nô lệ chuẩn bị nhận chịu sự tra tấn. Anh hút một điếu thuốc phả làn khói vào gương mặt xinh đẹp của Thẩm Tuấn Hào “Nói! Ai đứng sau mày?”
Với một người thông minh như Thẩm Tuấn Hào chắc chắn anh biết Tần Ca đang nói chuyện gì, liên quan đến người mình yêu nên Thẩm Tuấn Hào chỉ biết ngậm chặt miệng không nói một lời.
“Im lặng? Được để tao xem mày định im lặng đến bao giờ?” Tần Ca gật đầu sau đó ngồi vào vị trí thủ lĩnh của mình.
Biết ý Tiền Lăng và nhóm Mãnh Hổ kéo Thẩm Tuấn Hào tới thùng phi xanh và dìm đầu xuống đó. Càng giãy giụa Tần Ca càng thỏa mãn.
“Để tao xem mày ngậm miệng được đến bao giờ?”
Đến lúc Thẩm Tuấn Hào chút xíu nữa là ngực ngập nước thì Tần Ca mới kêu người kéo lên, cứu vớt lại cái thân xác của kẻ thù.
“Mày chịu nói không?”
Thẩm Tuấn Hào ho sặc sụa nhưng vẫn không ho he nửa lời.
Tần Ca bèn gật gù tán thường “Biết giữ mồm đấy, nếu mày mà là đệ của tao chắc cũng được làm cánh tay phải đắc lực của tao đấy!”
Dù được khen nhưng với tình cảnh nghìn cân treo sợi tóc thế này Thẩm Tuấn Hào chẳng vui nổi.
Người phá vỡ cái oán khí bao trùm lại chính là Tần Sở. Anh bất thình lình nhảy ra chào “Hello!!!” với mọi người trong nhà kho đó.
Nhìn thấy Tần Sở vác mạng tới Thẩm Tuấn Hào cực kỳ lo sợ nhưng có lẽ sự lo sợ đó của anh có vẻ hơi dư thừa. Trong khi tảng đá trên ngực Thẩm Tuấn Hào ngày càng nặng thì Tần Sở lại rất ung dung nhẹ nhõm.
“Mày tới đây làm gì?”
“Thì tới đây xem anh định xử lý học bá ra sao mà.” Tần Sở ngồi xuống cạnh Tần Ca. “Sao rồi xử lý đến đâu rồi? Khai chưa?”
Có kẻ làm loạn trong địa bàn Tần Ca vẻ mặt vốn đã cau có nay lại càng cau lại hơn. Tần Ca hít một hơi dài rồi nhìn Tần Sở “Mày không sợ à?”
“Sợ chứ! Sao lại không sợ!” Tần Sở giả bộ
“Thế sao mày còn ở đây? Còn không mau cút đi.”
Tần Sở nghe ngóng “Ủa thế anh lo cho tui à?”
Tần Ca nhăn mặt lại “Nếu mày thích xem thì ngồi im đó!”
“Dạ!”
Thẩm Tuấn Hào lúc này không biết trong não bộ đang đánh nhau như thế nào, anh không muốn bản thân bị người khác đánh dưới con mắt của Tần Sở nhưng chính bản thân anh lúc này càng không thể làm gì. Truyện Lịch Sử
Không nhận được câu trả lời thỏa đáng từ Thẩm Tuấn Hào, lũ đàn em lâu la đánh hội đồng. Từng cú đá, cú đạp, cú nào cú đấy đều rất có lực … Thẩm Tuấn Hào chỉ biết ôm đầu mà phòng thủ.
Tần Ca khẽ đánh mắt sang nhìn Tần Sở nhưng Tần Sở chẳng thấy chút gì là sợ hãi, trong con mắt Tần Sở lúc này giống như đang xem một bộ phim hành động kịch tính.
May mắn thay cảnh bạo lực này không duy trì được lâu, tiếng xe cảnh sát ngày càng tiến lại gần chẳng mấy chốc nhóm của Tần Ca bị bắt lại thế nhưng dưới thế lực của Tần Ca thì chẳng ai dám ho he rằng đây là vụ bạo lực học đường, tất cả học sinh trong trường dẫu biết nhưng cũng chỉ coi đây là một vở kịch, người diễn kịch chính là Thẩm Tuấn Hào.
“Bọn cháu đang diễn kịch thôi mà làm gì có vụ ẩu đả đánh nhau đâu… không tin chú hỏi mọi người trong trường xem…” Tần Ca cãi cố bởi anh biết học sinh trong trường có gan cũng không dám cãi lại anh.
Chẳng một ai dám đứng lên vì “chính nghĩa”, có lẽ chính nghĩa cũng chẳng thể ăn được, chẳng thể giúp người khác nên tất cả học sinh trong trường đều im lặng mà không dám làm chứng.
“Cháu! Cháu là nhân chứng sống này!!!” Tần Sở giơ tay trước ánh mắt kinh ngạc của rất nhiều người.
Như mũi tên đâm trúng điểm đích Tần Ca cố gắng dặn một nụ cười, có lẽ anh muốn thể hiện cho mọi người thấy bản thân “Vị tha” như thế nào.
Tất nhiên điều quan trọng là phải lấy le với gái. Lý Gia Tuệ cùng với vẻ mặt lo lắng cho người bạn trai mình, đôi tay không ngừng cấu xé da thịt mặc dù bản thân đã cố gắng trấn an bản thân nhưng nét mặt thì không thể giấu nổi.
Dù gia thế của Tần Ca cũng thuộc loại không phải dạng vừa nhưng hễ dính líu đến pháp luật thì sẽ ảnh hưởng đến tương lai Tần Ca rất nhiều, Lý Gia Tuệ sẽ không để cái cây hái ra tiền mà bản thân cố gắng dành giật về bị hủy hoại dễ như vậy.
Tần Sở được các chú cảnh sát dẫn đi thì bị Lý Gia Tuệ ra mặt đứng trước mặt cản đường họ dường như có điều muốn nói, bạn học trong trường cũng không ngừng bàn tán.
“Sao Lý Gia Tuệ lại quan tâm tới Tần Sở kia vậy? Không coi Tần Ca ra gì à?”
Tần Ca dán chặt con mắt vào hai người trước mắt, anh tin rằng Lý Gia Tuệ có lẽ sẽ cảnh cáo Tần Sở giúp bản thân mình.
“Cho cháu nói với cậu ấy được không? Chỉ một phút thôi ạ?” Ánh mắt đáng thương dưng dưng nhìn hai chú cảnh sát.
Thấy vậy họ cũng chẳng làm khó bạn nữ sinh trước mắt nên cho phép hai người được nói chuyện một thời gian.
Cứ tưởng Lý Gia Tuệ sẽ nói những lời khiến người khác “Giật mình” nhưng không cô ta vội cầm lấy đôi tay của Tần Sở vẻ mặt lo lắng “Cậu…cậu nhớ phải bảo vệ mình đấy… Nếu họ làm khó cậu thì nhất định cậu phải tự bảo vệ mình…Nếu không mình sẽ lo lắng lắm đấy…”
Tần Sở ngơ ngác nhìn ả trà xanh trước mắt không hiểu vì lý do gì ả lại giả bộ tốt bụng như vậy…
Chưa để nhịp não có thể load kịp thì Thẩm Tuấn Hào tức giận tới đẩy Lý Gia Tuệ tránh xa người yêu của mình trước con mắt của rất nhiều người.
Thấy bạn gái bị ăn hiếp Tần Ca cũng vội vã chạy tới đấm thẳng mặt Thẩm Tuấn Hào, cứ thế hai người họ lại xô xát trước mặt cảnh sát và giáo viên toàn trường.
Kế hoạch của Lý Gia Tuệ đã được thực hiện, cô ta mừng thầm trong lòng.