Ánh nắng chiếu qua lớp cửa kính xuyên thẳng vào gương mặt đang ngủ say của Lý Như Hồng, cô vừa mở mắt một khung cảnh xa lạ đập thẳng vào mắt nơi này là khách sạn lại còn là một khách sạn hạng sang trong thành phố.
Đầu đau như búa bổ dù cố suy nghĩ chuyện đêm qua đã xảy ra chuyện gì nhưng cũng chẳng có chút ký ức gì về nó. Vì thế cô định cắp mong rời khỏi vừa ra tới cửa cảnh cửa đột nhiên mở ra người trước mặt vừa lạ vừa quen đứng sừng sững trước mặt, trong tay còn cầm một túi đồ gì đó trông cực kỳ khả nghi.
“Sao…sao cậu lại ở đây?”
Lý Như Hồng ngơ ngác khi thấy Tần Ca đứng ở cửa, anh bước vào tự nhiên như nhà của mình.
Anh vứt chiếc túi mang theo xuống ghế tỏ vẻ ghét bỏ “Mặc đi, sắp tới qua tiết một rồi.”
Mở ra xem đó lại chính là đồng phục nữ lúc này cô mới nhận ra bản thân mình vẫn đang mặc trong mình chiếc đầm bó sát đỏ quyến rũ. Cô vội vã cầm túi đồ rồi chạy thẳng vào nhà vệ sinh, đôi má ửng đỏ vì ngại.
Tần Ca trông bộ dạng ngại ngùng xen lẫn hoảng hốt đó của Lý Như Hồng cũng không khỏi bật cười, khung cảnh này trong mắt người ngoài như chúng ta thật dễ thương…
…
Tần Sở và Thẩm Tuấn Hào cũng đến trưa mới tới trường, vừa mới bước vào khuôn viên trường chiếc xe hơi sang trọng của Tần Ca vụt qua hai người, theo như bản năng Thẩm Tuấn Hào đẩy Tần Sở đi vào phía trong, đến khi cả hai nhìn nhau thì Thẩm Tuấn Hào mới thấy hành động của mình thật dư thừa.
Tần Sở thì cũng chẳng quan tâm lắm cho hành động chu đáo của Thẩm Tuấn Hào, thứ anh quan tâm chính là Lý Như Hồng bước xuống xe của Tần Ca, lại còn được Tần Ca mở cửa bước xuống.
Tần Sở há hốc mồm ngạc nhiên, đôi môi cong cong thích thú. Anh chạy về phía ba mẹ của mình mà nghe ngóng tình hình bỏ mặc Thẩm Tuấn Hào nhìn gia đình ba người hòa thuận phía trước mà lòng nặng trĩu.
‘Nè!!!” Tần Sở hù dọa Lý Như Hồng nhưng có vẻ không thành. Bởi khi ngồi trong xe nhìn ra ngoài cô đã thấy hình bóng của Tần Sở nên giờ anh có hù dọa cô cũng không ngạc nhiên lắm.
Tần Sở thì có vẻ có chút thất vọng “Sao cậu không giật mình…???”
“Tại sao tôi phải giật mình?” Lý Như Hồng hỏi vặn lại làm Tần Sở cứng họng.
Chuyển đổi chủ đề Tần Sở kéo Lý Như Hồng lại phía sau, bản thân thì chắn trước cô ngầm bảo vệ.
“Hắn ta là kẻ không đoàng hoàng cậu nên tránh xa hắn một chút.” Tần Sở cố ý nói đểu cho Tần Ca nghe.
Quả nhiên kế chọc ổ kiến lửa của Tần Sở vô cùng thành công, Tần Ca túm lấy cổ áo của Tần Sở định cho anh một trận thù mới nợ cũ định tính hết một lần nhưng đúng lúc đó Thẩm Tuấn Hào kéo anh ra khỏi cuộc hỗn loạn đó.
Thẩm Tuấn Hào ghé vào tai Tần Sở “Dù cậu không phải em ấy nhưng thân thể này của em ấy, đừng có mà làm trầy xước cơ thể này.”
Nói cũng có lý nên Tần Sở cũng đành gật đầu nghe theo, Tần Ca thấy kẻ địch khúm núm lại thì cũng chẳng dám nói gì nữa. Cứ thế bốn người đứng đó nhìn nhau, mỗi người một suy nghĩ.
Lý Như Hồng là người tỉnh táo nhất cô cũng không muốn đứng nhìn nhau ở đây, cô định rời khỏi thì quay lại gọi Thẩm Tuấn Hào “Lớp trưởng, cậu không định đi à?”
Cứ thế bốn người chia hai ngả, dù không thích ba nhưng Tần Sở vẫn phải đành cùng ba về lớp ai bảo hai người tri thức ngang học, học chung một lớp.
…
Cứ như thế lại một ngày trôi qua rất nhanh chóng thế nhưng lần này về Thẩm Tuấn Hào lại về trước bỏ mặt Tần Sở đứng trước hành lang đợi.
Lý Như Hồng tưởng rằng Tần Sở đang đợi bản thân nên tiến đến hỏi “Cậu đợi tôi à?” Thấy ánh mắt lưỡng lự đó của Tần Sở cô cũng hiểu ra cậu đang đợi ai nhưng không tiện vạch trần. “Thẩm Tuấn Hào về rồi, cậu ấy không học tiết tự học tối nên đã xin về trước.”
Thì ra là vậy.
Bỗng một tia sáng khiến anh có chút nhói lòng nhưng rất nhanh anh lấy lại được phong độ vốn có.
Anh khoác lấy tay Lý Như Hồng “Hay tôi đến nhà cậu chơi nhé… dẫu sao tôi cũng đang rảnh?” Ánh mắt long lanh, gương mặt thỉnh cầu quả thật nếu là người yếu tim chắc chắn sẽ dễ động lòng chắc ẩn mà thu nhận.
Dù muốn từ chối nhưng với sự bám dai như đỉa của Tần Sở thì dù có muốn cắt đuôi cũng khó, vì thế cô đành để anh trở thành cái đuôi của mình.
Có ánh mắt kỳ lạ nhìn theo bóng lưng của hai người, đôi mắt rất quen thuộc của nữ giới nhưng tia lửa điện như muốn đâm chớt đối thủ. Truyện Quan Trường
…
Thay vì đi về nhà thì Lý Như Hồng đưa Tần Sở tới chỗ làm của mình, là quán cơm bình dân nhưng tấp nập khách ra khách vào.
Cứ tưởng mẹ mình sẽ chiêu đãi mình một món ăn ngon nhưng thay vì một bàn thịnh soạn mà cậu thích thì lại là cả mấy chồng bát khách vừa ăn xong cần cậu rửa gấp.
Lý Như Hồng đi vào sân sau với một thay đĩa toàn bát chưa rửa “Của cậu này!”
“Vẫn còn á…” Tần Sở than vãn nhìn đóng bát Lý Như Hồng mang tới, bát đĩa bẩn cứ ùn ùn kéo tới chân anh làm anh không kịp thở. Đang yên đang lành đột nhiên theo chân mẹ tới đây chịu khổ làm gì không biết.
Dù miệng than vãn nhưng cũng chỉ có trời biết, đất biết, anh biết và chúng ta biết, còn tay thì vẫn phải linh hoạt nhanh nhẹn rửa đống bát.
Đột nhiên một tiếng nói phát ra ở đâu đây, tiếng nói đó là của Lý Như Hồng và Lý Gia Tuệ. Hai người họ hình như đang cãi nhau về vấn đề gì đó khiến anh tò mò nên phải chạy ra coi… và anh biết được một sự việc vô cùng bất ngờ…Nó giống như một quả mìn được trôn vùi trong lòng đất, vô tình giẵm phải là một tiếng nổ lớn xảy ra “Đùngggg…”