Dưới cái nhìn thế tục, Khuyết Dĩ Ngưng nên thích đàn ông.
Lúc đầu Khuyết Dĩ Ngưng cũng nghĩ như vậy, nhưng sau này nàng lại phát hiện không hẳn là như vậy.
Nàng từng quen biết với nhiều hạng người, có dịp thì chơi, không ngừng bày mưu tính kế, chỉ mong cuối cùng có thể thành công báo thù.
Nàng sinh ra đã đẹp, quyến rũ minh diễm, là tiêu điểm tụ hội, là vưu vật phong tình vạn chủng, những người để ý đến nàng không ít, thấy càng nhiều Khuyết Dĩ Ngưng càng cảm thấy chán ghét.
Nàng cũng không vơ đũ cả nắm, nhưng người thông minh lịch sự không ít, nhưng mà cừu hận đã lan tràn trong lòng quá nhiều.
Cũng không còn là kiểu ngây thơ đáng yêu ngờ nghệch như trước kia nữa, chính xác mà nói, thì kiểu nữ nhân cấm dục lạnh lùng thông minh.
Những nữ nhân như vậy rất hiếm thấy, trong cuộc sống của Khuyết Dĩ Ngưng cũng rất khó tìm được, nhưng Khuyết Dĩ Ngưng không ngờ, mình xuyên sách vào ngày đầu tiên, lại chạm phải nàng.
Khuyết Dĩ Ngưng vừa thấy cái mình thích thì thèm, nhưng vẫn ngồi ngay ngắn.
Tầm mắt của nàng quá mức nóng rực trắng trợn, người bị nàng bị nhìn phát hiện ra nàng, ánh mắt liền nhìn lại nàng.
Khuyết Dĩ Ngưng cười với nàng một cái, Cố Sơn Tuyết lạnh lùng thu hồi ánh mắt.
Hiển nhiên nàng đối với bữa tiệc này không có hảo cảm gì, đối với mọi người trong bữa tiệc vẫn duy trì thái độ hờ hững.
Nghĩ cũng phải, đây chỉ là con gái thứ ngoài dã thú nhảy vào nhà nàng chiếm ổ ngon nằm mười mấy năm còn tổ chức tiệc tùng, nhưng Cố Tuyết Sơn đến cũng khiến Khuyết Dĩ Ngưng bất ngờ.
Khuyết Dĩ Ngưng đối với thái độ của Cố Sơn Tuyết cũng không giận, dù sao nàng ngồi ở đây đối với Cố Sơn Tuyết mà nói chính là người của hai thế giới, sau này còn có nhiều thời gian.
Còn chuyện Cố Sơn Tuyết là nữ chính, dường như đã bị Khuyết Dĩ Ngưng vô tình bỏ qua.
Cố Thiến Thiến nhìn Cố Sơn Tuyết vẫy tay, thái độ vô cùng thân mật: "tỷ tỷ, qua đây ngồi nè, để em giới thiệu mấy người bạn cho chị biết a."
Cố Thiến Thiến cố tình khoe khoang quan hệ giao lưu với con cháu giới thượng lựu, dường như nàng mới là con gái Cố gia thực sự, bộ dạng rất giống một chủ nhân.
Khuyết Dĩ Ngưng ngồi tựa ghế sofa, cảm thấy Cố Sơn Tuyết cũng không đón chiêu này.
Khuyết Dĩ Ngưng nghĩ, nếu Cố Sơn Tuyết là người thông minh, biết bữa tiệc này chỉ làm lãng phí thời gian, thì sẽ không đến.
Không ngoài dự liệu của Khuyết Dĩ Ngưng, Cố Sơn Tuyết thực sự không đến.
Nàng chỉ đứng cách đó một khoảng lịch sự nhìn Cố Thiến Thiến gật đầu: "xin lỗi, đi nhầm phòng."
Nàng hoàn toàn không để ý đến lời nói thân thiện của Cố Thiến Thiến, dường như chỉ đứng chờ người lạ, rất hợp với bộ dạng của nàng, Cố Thiến Thiến đứng ở kia dường như cũng không lọt nổi vào mắt nàng, dù sao cũng là nhân vật không có gì quan trọng, đến cả biểu tình cũng không có gì khác lạ.
Một bạt tai vang dội, cứ vậy đánh vào mặt Cố Thiến Thiến.
Khuyết Dĩ Ngưng nhịn không được mà bật cười, nàng cảm thấy Cố Sơn Tuyết đúng là đang nói thật, mở nhầm cửa phòng rồi.
Tiếng nhạc trong phòng không biết dừng lúc nào, mọi người xung quanh nghe Cố Sơn Tuyết nói xong thì im lặng, cho nên chỉ có tiếng cười của Khuyết Dĩ Ngưng vô cùng nổi bật. . Truyện Sủng
Tầm mắt mọi người nhìn Cố Sơn Tuyết rồi nhìn qua Khuyết Dĩ Ngưng, bao gồm cả Cố Sơn Tuyết cũng nhìn nàng.
Nàng nhận ra nữ nhân bật cười kia vừa nhìn mình chằm chằm, nhưng vì ánh đèn hơi mờ, người kia lại dựa lưng vào sofa, nửa khuôn mặt ẩn trong bóng tối, chỉ có ánh sáng chiếu vào cằm nàng.
Nhưng nàng không có tò mò, thu hồi thần sắc, xoay người mở cửa ra khỏi phòng tiệc.
Ánh sáng hành lang chiếu vào, khi cửa chậm rãi khép lại, Cố Sơn Tuyết cảm nhận được ánh mắt quan sát đó, quay đầu lại nhìn qua khe hở thấy được một khuôn mặt xinh đẹp đang hứng thú.
Ánh sáng chéo đi ngang qua khiến cho đôi mắt càng thêm sáng.
Khi cánh cửa đóng lại, ánh mắt đôi bên cũng bị ngăn cách.
Cố Sơn Tuyết đi tới một căn phòng khác cùng tâng mở cửa đi vào, người bên trong đứng dậy bắt tay với nàng.
Khuyết Dĩ Ngưng ở bên này, khi nhìn thấy Cố Sơn Tuyết mở của ra ngoài thì cục diện cũng trở nên lý thú hơn.
Tiếng nhạc không còn, Cố Thiến Thiến đỏ mặt bộ dạng sắp khóc.
Vương Duệ Nguyên cùng mấy người khác vội vàng dỗ nàng, mắng Cố Sơn Tuyến không biết điều.
Vương Duệ Nguyên: "Thiến Thiến đừng buồn, lần sau anh sẽ giúp em hết giận, cô ta đến đây chắc chắn là làm nhục em, làm giá cái gì chứ, cô ta tưởng mình là ai, mẹ cũng chết rồi đến cả cái rắm cũng chả phải a."
Thành Nghi Giai có quan hệ tốt với Cố Thiến Thiến cũng phụ họa theo: "phải đó Thiến Thiến, bà mới là thiên kim thực sự của Cố gia, uổng công bà tốt bụng như vậy lại bị thứ giòi bọ kia coi thường a."
Trong mắt đám phú nhị đại này, Cố Sơn Tuyết đúng thật là giòi bọ đáng thương.
Không mẹ, cha cũng không quan tâm, tình nhân của cha ngang ngược coi mình là bà lớn, đúng là trong tình trạng tứ cố vô thân. Nếu mẹ Cố Thiến Thiến và cha nàng cùng đi làm giấy hôn thú, tiểu tam trở thành bà lớn, thân phận của Cố Sơn Tuyết đúng là rất rối, trừ phi gả vào nhà giàu, nếu không thì không thể trở mình được.
Âm thanh cố Cố Thiến Thiến khóc nức nở: "em biết tỷ tỷ không thích em, nhưng lại không ngờ chị ấy lại không nể mặt gì cả, em vốn có lòng tốt muốn chị ấy hòa nhập cùng chúng ta."
Khuyết Dĩ Ngưng vốn đến đây xem náo nhiệt, Cố Thiến Thiến đạp Cố Sơn Tuyết thế nào cũng không phải chuyện của nàng, nhưng hiện tại đã không giống vậy, nàng có hứng thú với Cố Sơn Tuyết, dĩ nhiên không thể để Cố Thiến Thiến ở trước mặt nàng giả vờ được nữa.
Khuyết Dĩ Ngưng xì khẽ một tiếng: "đau lòng vậy hả? may là tôi vẫn còn ngồi ở đây đó nha, nếu không.... còn tưởng mẹ cô chết rồi."
Khuyết Dĩ Ngưng đá phủi một cái như vậy khiến cho bầu không khí trong phòng trở nên nặng nề.
Thành Nghi Giai cảm thấy đau lòng vì bất công trước tiên: "Khuyết Dĩ Ngưng hôm nay cô có chuyện gì à, sao toàn nói chuyện khiêu khích không vậy?"
Khuyết Dĩ Ngưng chậm rãi mở miệng: "khiêu khích vẫn chưa tới, chỉ là cảm thấy thế đạo ở đây thật kỳ cục, con gái tiểu tam sinh sao có thể xứng với tỷ tỷ do vợ chính thức sinh được? kêu một tiếng như vậy cũng khiến tai tôi nghe mà thấy khó chịu."
Tuy đám nhà giàu luôn có những chuyện cẩu huyết như phụ tình con riêng các thứ, nhưng bị phơi ra ngoài cũng không nhiều, phần lớn những người vợ hợp pháp luôn khinh bỉ con riêng, cũng như Kiều Vũ Sơ ở sau lưng luôn mắng chửi Cố Thiến Thiến là tạp chủng của tiểu tam sinh, nhưng khi gặp mặt nói chuyện cũng không có nói khó nghe như vậy.
Những người khác nháy mắt liền im lặng, Vương Duệ Nguyên lại nổi điên đứng dậy bênh hồng nhan.
Cai giọng của Vương Duệ Nguyên rất là vang: "cô bệnh hả, sao tối nay cứ cắn Thiến Thiến không nhả vậy? cô thấy ngứa mắt thì đừng ở lại nữa, ai cần cô đến chứ? thân thiết thì được gì? bạn bè chơi mấy năm rồi cô lại bênh người ngoài? xuất thân cũng không phải do Thiến Thiến chọn lựa, Cố thúc thúc thừa nhận là được rồi, không phải chỉ là tấm giấy chứng thôi sao?"
Biện Kỷ An vội đứng dậy kéo hắn: "Duệ Nguyên, được rồi, được rồi, nổi điên cái gì a?"
Trong lúc mọi người nghĩ rằng Khuyết Dĩ Ngưng đứng dậy muốn chửi người, thì Khuyết Dĩ Ngưng chỉ xì một tiếng.
Khuyết Dĩ Ngưng: "Vương tam a, chửi ai thì cũng mang theo em trai ông đến cho chúng tôi giao lưu quen biết một chút đi, không phải muốn hòa nhập lắm sao?"
Mọi người đều biết, Vương Duệ Nguyên là con một.
Vương Duệ Nguyên nổi điên cộng thêm vừa rồi uống nhiều rượu, liền mắng chửi người: "con mẹ nó, cô bệnh hả? cô tưởng mình là ai? xách giày cho lão tử cũng không đáng......."
Sau khi mọi thứ ngôn ngữ dơ bẩn phóng ra khiến người nghe bên cạnh cảm thấy choáng váng.
Đến cả Cố Thiến Thiến cũng bị hù dọa, không còn để ý đến bộ dạng đáng thương, kéo tay Vương Duệ Nguyên.
Khuyết gia mặc dù không phải nhân vật lớn gì, nhưng so với Vương gia cũng không tệ, chỉ là hai công ty kinh doanh không cùng một kiểu như nhau, không liên quan gì, Vương Duệ Nguyên dám nói không xứng để xách giày đúng là bị chọc cho điên tiết rồi.
Khuyết gia chủ yếu làm về dịch vụ ăn uống, gốc ngọn đều là Lư Tô, nhưng sản nghiệp cũng trải rộng cả nước, bên dưới còn có rất nhiều thứ khác, có người từng nói nếu đóng cửa hàng của Khuyết gia thì 60% người ở Lư Tô không có cơm mà ăn.
Biện Kỷ An muốn khuyên nhưng không biết phải làm sao, những người khác chỉ muốn xem náo nhiệt.
Khuyết Dĩ Ngưng chê hắn ồn ào, đã nhiều năm không ai dám đứng trước mặt nàng phun cứt.
Vừa rồi Khuyết Dĩ Ngưng cầm điện thoại cũng đã tra xong giá trị của nhà mình và Vương gia bên kia, kết hợp với ký ức trong đầu, nàng xác định chuyện mình sắp làm sẽ mang chút phiêu lưu, sau khi tính toán vấn đề cũng không lớn liền đứng dậy.
Giày cao gót gõ xuống nền nhà kêu rõ ràng, Vương Duệ Nguyên khiêu khích nhìn Khuyết Dĩ Ngưng.
"Cô muốn gì? lão tử hôm nay mắng nữ nhân đó thì sao? trước kia nhìn cô đã không ưa rồi, con ngu....."
Cốp!!!
Tiếng chai rượu đỏ nện mạnh xuống vỡ tan tành, nửa giây sau vang lên tiếng Vương Duệ Nguyên kêu gào.
Mấy cô gái bồi rượu nhìn thấy liền bị dọa hét lên.
Cục diện đột nhiên trở nên hỗn loạn, Khuyết Dĩ Ngưng thưởng thức kệt tác của mình, còn huýt sáo.
"Lần sau mắng mẹ thì ông nên cân nhắc một chút ông có xứng hay không, không phải, tôi cũng không có thằng chó như vậy là con."
Khuyết Dĩ Ngưng không nhanh không chậm xoa cổ tay mình, lấy túi của mình trên sofa.
Cố Thiến Thiến kinh hô: "Dĩ Ngưng tỷ tỷ, sao chị lại đánh người như vậy chứ?"
Khuyết Dĩ Ngưng: "tôi đánh người hả? không phải chỉ là một con chó thối thích la liếm thôi sao?"
Khuyết Dĩ Ngưng mở cửa phòng, không hứng thú chờ, đi tới phòng vệ sinh rửa tay.
Kiều Vũ Sơ khổ sở mới thoát đươc cơn đau bụng, vừa từ wc đi ra, thì chào hỏi Khuyết Dĩ Ngưng.
Thấy mặt Khuyết Dĩ Ngưng, Kiều Vũ Sơ không hề che dấu khiếp sợ: "đệch, người chị em hôm nay bà tìm sư phụ trang điểm hả? sao lại đẹp như vậy? lần sau nhớ giới thiệu người trang điểm đó cho tôi biết với nhá."
Kiều Vũ Sơ trang điểm đậm, mắt gắn mi giả nháy một cái.
Khuyết Dĩ Ngưng gật đầu, Kiều Vũ Sơ liền vui vẻ sau đó liền xìu xuống.
"Mịa nó không biết tôi ăn nhằm cái gì? đau bụng muốn chết!" Kiều Vũ Sơ lầm bầm, sau đó liền vui vẻ, "vừa rồi tôi không có ở đó tỷ tỷ tiểu bạch liên đến chưa? có trò gì vui không?"
Khuyết Dĩ Ngưng cẩn thận rửa rượu trên tay, cái này lúc đập giăng lên tay nàng, nghe vậy nói: "tôi đánh Vương Duệ Nguyên."
Kiều Vũ Sư kinh hãi: "vì sao?"
Khuyết Dĩ Ngưng nhún vai: "Cố Sơn Tuyết đến thì đi rồi, sau đó Cố Thiến Thiến khóc, toi kêu khóc tang ai vậy? có phải là mẹ chết rồi không?"
Kiều Vũ Sơ sững sờ một hồi thì mới nhớ ra Cố Sơn Tuyết là ai? vung vung tay: "đáng đánh, cái tính chó liếm của Vương Duệ Nguyên cũng khiến tôi nghi ngờ hắn và tiểu bạch liên có dính líu rồi, nếu không sao lại bao che như vậy? tiểu bạch liên còn kêu là ca ca gì đó, sợ là ban ngày làm ca ca, buổi tối làm anh yêu a."
Kiều Vũ Sơ: "nhưng mà tỷ tỷ tiểu bạch liên như thế nào? không thấy được hiện trường tiểu bạch liên bị hạ nhục đúng là tức chết tôi a, tối nay tôi đến đây chính là vì giờ khắc đó a."
Khuyết Dĩ Ngưng cười một cái, kéo dài âm điệu: "tỷ tỷ nàng a, là cực phẩm rất xinh đẹp."
Khuyết Dĩ Ngưng nhìn vào gương hình dung ra khuôn mặt Cố Sơn Tuyết, cứ vậy nhìn chằm chằm.
Kiều Vũ Sơ run rẩy một cái: "sao bà cười như yêu tinh sắp đi hút tinh khí của người vậy?"
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: yêu tinh chuyên trộm lòng của Cố Sơn Tuyết, hi hi.
ED: sorry các bạn nhé, mình edit sót một đoạn do notepad bị lỗi, hiện tại đã bổ sung đoạn đó rồi nha, thanks một bạn đọc đã nhắn tin nhắc mình ^^~