Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi Hại

Chương 148:




“Tần thúc, ngươi chế biến bảy tám con cá này đã đạt tiêu chuẩn rồi. Ta cảm thấy ngươi đã thuần thục cách làm món này rồi.”
“Nhưng ta cảm thấy hương vị vẫn kém xa lắm.”
Tần Lục thuần thục xắn tay áo lên, đi ra cửa sau làm thịt cá, Đại Long với khuôn mặt vẫn còn dán thuốc bỏng, lại ngồi xuống vị trí nhóm lửa quen thuộc. Nhìn trên mặt hắn lại có thêm vài vết thương mới, chắc hẳn lúc ở nhà Tần Lục cũng luyện không ít.
Thật đau lòng cho những con cá bị hắn làm hỏng.
Lê Tường xoa xoa cánh tay, dọn cái ghế ngồi sang một bên, hơi có chút tò mò hỏi: “Tần thúc, ngươi cần mẫn học làm cá chua ngọt như vậy, có phải vì đã chọc giận phu nhân ngươi hay không?”
Tần Lục ngừng tay lại, sau đó nhàn nhạt ừ một tiếng.
“Ta muốn hỏi một chút, là giận bình thường hay là cực kỳ tức giận vậy? Nếu là cực kỳ tức giận, vậy… ta chỉ sợ một món đồ ăn không dỗ dành được nàng ấy đâu.”
Ý tứ của lời này khác xa so với những lời trước đây Tần Lục nghe được, khiến cho cả người hắn đều sửng sốt.
“Không dỗ dành được ư?”
Nếu không có tác dụng gì, vậy hắn chịu cực chịu khổ học làm món cá chua ngọt này bao nhiêu ngày qua để làm gì chứ??
Lê Tường nhịn, rồi lại tiếp tục nhịn, vất vả lắm mới không cười thành tiếng.
“Đúng rồi, nếu chỉ là chút giận hờn vu vơ giữa phu thê với nhau, như vậy Tần thúc ngươi nghiêm túc vất vả học nấu đồ ăn, ta khẳng định có thể dỗ dành được phu nhân. Nhưng nếu giữa hai người đã xảy ra mâu thuẫn cực kỳ nghiêm trọng, như vậy một món đồ ăn không có tác dụng to lớn tới mức đó đâu. Tần thúc, ngươi cần phải tìm đúng bệnh, bốc đúng thuốc.”
“Ngươi hiểu vấn đề này ư?”
Tần Lục hồ nghi liếc mắt nhìn Lê Tường một cái, vẻ mặt như muốn nói ngươi chỉ là một tiểu nha đầu mới 13-14 tuổi, làm sao mà hiểu được quan hệ giữa phu thê với nhau.
“Khụ…… Cái kia, ta nói đùa thôi. Tần thúc, ngươi làm vỡ mật đắng rồi!”
“……”. Truyện BJYX
Vẫn chưa bắt đầu làm đã phá hư một con cá.
Lê Tường không tiếp tục nói lời khách sáo nữa, nhưng nàng lại tỏ ra cực kỳ nghiêm túc dạy hắn làm cá.
Vấn đề của Tần Lục chỉ là không nắm giữ được sức nóng, cách điều chế sốt chua ngọt đã định hình rồi, chỉ còn duy nhất một điểm vướng mắc, đó là công đoạn chiên cá.
Cuối cùng, nàng chỉ có thể dạy hắn một phương pháp hơi ngốc nghếch chút, đó là cho hắn đếm thời gian, chỉ cần đếm từ một tới hai trăm là có thể vớt cá.
Tần Lục tự nếm hai con cá thành phẩm cuối cùng, cũng may, lần này hắn có chút hài lòng. Còn hai con cá thừa lại, hắn cũng không làm thịt bọn nó nữa, trực tiếp đưa cho Lê gia.
Nhưng Lê gia cũng không ăn hai con cá này, chủ yếu là tất cả mọi người đều quá mệt mỏi rồi, chẳng muốn bày vẽ ra làm gì cho phiền phức, vì vậy người một nhà trực tiếp tạm chấp nhận ăn cơm ngô hâm lại cho nóng. Cứ như vậy, cơm chiều đã giải quyết xong.
Phần cơm thừa canh cặn của một ngày dài làm việc được đổ hết vào thùng nước ở cửa sau, có người chuyên gia tới lấy mỗi ngày, hàng tháng mất chừng mười đồng bối.
Chút tiền này nhất định không được tiết kiệm, Lê gia vừa khai trương đã đóng luôn tiền một tháng. Những người làm dịch vụ này cũng rất nghiêm túc, sáng sớm hôm nào cũng thấy thùng nước ở cửa sau được dọn sạch sẽ, làm cho người ta thực yên tâm.
Sau khi người một nhà thu dọn xong phòng bếp, lại xem xét xong cửa sổ cửa lớn, tiếp theo, tới khi xác định không có vấn đề gì, tất cả mọi người đều đi lên lầu.
Cùng lúc đó, một bóng đen tránh ở nhà dân cách đó không xa đã nhìn trên lầu Lê Gia Tiểu Thực sáng đèn, người nọ mới rón ra rón rén mò qua.
Mục tiêu của hắn rất chuẩn xác, đó chính là thùng nước gạo đựng cơm thừa canh cặn của Lê gia.
Đại khái là quá quá đói rồi, cho nên hắn ăn hơi nhanh, không cẩn thận bị sặc hai tiếng, chẳng qua rất nhanh sau đó, hắn lại nghẹn thêm một lần nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.