Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi Hại

Chương 352:




Chẳng lẽ đệ đệ của nàng ấy đã uống lộn thuốc?
“Tỷ, Lê cô nương rất lợi hại! Cẩm Thực Đường nhờ công lao của nàng mới đoạt được tư cách gánh vác nấu cháo mồng 8 tháng chạp năm nay từ quan phủ đó. Cái sư phụ dạy ta hồi trước không lợi hại bằng Lê cô nương đâu.”
“Vậy sao……”
Vậy nàng ấy đã nhìn nhầm rồi?
Yến Khoa nhìn vẻ mặt khẩn cầu của đệ đệ, vẻ mặt này khát khao và tích cực hơn nhiều so với lúc bảo hắn đi theo học nghệ với vị sư phụ của Cẩm Thực Đường kia. Có lẽ vị Lê cô nương này thực sự có chỗ hơn người?
“Vậy để ta qua hỏi người ta một chút, nếu người ta không muốn thu ngươi làm đồ đệ, ta cũng không có cách nào.”
Nàng ấy cũng cực kỳ lo âu suy nghĩ cho đệ đệ nhà mình. Người xưa từng nói trưởng tỷ như nương, bây giờ phụ mẫu không còn nữa, nếu nàng ấy mặc kệ hắn thì ai quan tâm hắn đây?
Yến Khoa xoa xoa mặt, trưng ra một vẻ mặt vô cùng niềm nở đi tới trước mặt hai mẫu nữ Lê Tường đang mải chọn xiêm y.
“Lê cô nương cảm thấy mấy bộ xiêm y này như thế nào? Mấy hoạ tiết hình đám mây ở tà váy, cổ tay áo này cũng tượng trưng cho ý cát tường may mắn đó. Hơn nữa ta nghe nói cô nương làm việc trong phòng bếp, chắc hẳn đồ đệ của cô nương cũng vậy, vừa vặn loại y phục nửa cánh tay là thích hợp nhất cho lao động. Nếu cô nương ngại cổ tay áo vướng bận, chỉ cần lấy sợi dây thừng buộc lên là được
Lê Tường gật gật đầu, nàng cảm thấy rất vừa lòng với những bộ xiêm y này.
“Không biết một bộ này có giá bao nhiêu tiền?”
“Một bộ này ư…… Làm hoàn toàn bằng vải bông, vạt áo cũng độn thêm bông nữa, giá không hề rẻ. Lê cô nương, ta cho ngươi một cái giá chân tình, 400 đồng bối một bộ.”
Lê Tường sờ sờ độ dày của bông trong xiêm y, trong lòng âm thầm tính toán một chút, đúng là cái giá này rất hợp lý. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
“Vậy ta lấy bốn bộ này, còn mấy tấm vải bông nương ta vừa chọn nữa, tổng cộng là bao nhiêu?” “Ai! Không cần tính gộp đâu, ta và phụ thân ngươi có tiền mà, để chúng ta tự trả.”
Quan thị nói xong đã móc túi tiền ra, nhưng bà lại bị Lê Tường ấn về.
“Vừa phát tiền công đã dùng rồi ư? Nương, ngươi vẫn nên tích cóp đi, nữ nhi ngươi có tiền mà.”
Nàng chính là ‘tiểu phú bà’ với giá trị con người trên trăm ngân bối đó.
Lê Tường rất hào phóng móc túi tiền ra thanh toán tiền. Ngay lúc nàng đã mua xong thứ tốt, đang chuẩn bị rời đi, lại nghe thấy chưởng quầy gọi nàng lại.
“Lê cô nương, có thể cho ta mạo muội hỏi một chút được không? Ngươi còn thu đồ đệ không?”
Thu đồ đệ?
Nàng quay đầu lại, khi thấy Yến Túc đang đứng trong một góc hướng ánh mắt đầy trông mong nhìn mình, nàng lập tức hiểu mọi chuyện. Hoá ra Yến Túc muốn bái nàng làm sư phụ ư?
“Lê cô nương, không nói gạt ngươi, đệ đệ này của ta rất khâm phục ngươi, cũng thực lòng muốn bái ngươi làm sư phụ. Vừa rồi nhũng lời ta nói lúc các ngươi vừa bước vào cửa không phải đầy đủ. A Túc, hắn không phải bị người ta đuổi vì ngu dốt đâu. Chỉ là sư phụ kia của hắn cứ một hai bắt hắn làm ra ba món đồ ăn trong đại hội thử đồ ăn hôm ấy, nhưng A Túc không làm theo ý sư phụ hắn, bởi vậy sư phụ hắn mới nói A Túc ngu dốt rồi đuổi hắn trở về.”
“Yến Túc? Quả thật là như vậy ư?”
“Đúng vậy, ngày đó sau khi ta trở về Cẩm Thực Đường, hắn đã muốn ta làm ra ba món đồ ngọt kia rồi. Ta chưa làm cho hắn ……”
Lê Tường trăm triệu lần không nghĩ tới chuyện của Yến Túc lại do một tay nàng tạo nên.
Nếu không phải bị nàng chọn đi đại hội thử đồ ăn, hắn cũng sẽ không bị sư phụ của hắn nhằm vào rồi xa lánh, cũng sẽ không bị đối phương đuổi về vô lý như vậy.
Hơn nữa, quan trọng là Yến Túc biết làm món bánh rán dầu kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.