Yêu Em, Sao Anh Cứ Lạnh Nhạt Với Em?

Chương 93: Gặp lại




Sáng hôm nay là đến ngày Tuệ Nhiên đi khám thai, cô ấy định tự đi một mình nhưng con trai thứ của dì Kerenza không đi làm, anh ấy nói để anh đưa cô đi cho an toàn.
Tên anh ấy là Robert mối tình của anh ấy và vợ là tình yêu thanh mai trúc mã, hai người biết nhau khi còn bé xíu đến lớn yêu nhau và kết hôn.
Hiện tại anh Robert và vợ đã có hai bé rồi một trai một gái hai bé rất đáng yêu, lúc nghe câu chuyện tình yêu của hai người Tuệ Nhiên có chút tủi thân.
Cô và Quang Đạt cũng biết nhau từ nhỏ cũng thanh mai trúc mã, nhưng tại sao tình yêu của cô lại gặp trắc trở đến như vậy?
Đến bệnh viện anh Robert rất tỉ mỉ dẫn Tuệ Nhiên đi vào khám, cho dù Tuệ Nhiên có ngại ngùng từ chối thì anh cũng nhất quyết đưa cô vào trong.
Bởi vì anh lo lắng cho sự an toàn của hai mẹ con, vợ anh từng sinh con hai lần nên anh biết bà bầu mệt mỏi thế nào.
Trong khi Tuệ Nhiên chỉ có một mình, nên anh rất thương cả anh và vợ đều thương cô như em gái vậy, nên anh rất lo lắng cho cô gái nhỏ này.
Nhưng Tuệ Nhiên lại không biết là đã có một người vô tình nhìn thấy khoảnh khắc Robert dẫn cô vào trong.
Sáng sớm hôm nay Trần Quang Đạt lái xe đi một vòng thành phố, anh muốn đi tham quan xem ở đây có gì? Và sẵn tiện xem có may mắn gặp được Tuệ Nhiên không?
Và hôm nay anh thật sự may mắn gặp được cô, anh vừa lái xe ngang qua bệnh viện không biết có sức hút nào mà anh nhìn vào, đúng lúc Tuệ Nhiên bước xuống xe. Đam Mỹ H Văn
Anh lập tức tấp xe vào lề đường để có thể nhìn rõ hơn, Tuệ Nhiên được một người đàn ông đỡ vào bệnh viện một cách tỉ mỉ.
Trần Quang Đạt suy nghĩ “Rốt cuộc người đàn ông đó là ai? Tại sao lại chăm sóc cho Tuệ Nhiên chu đáo như vậy?”
Và rồi anh ngồi trong xe theo giỏi đợi Tuệ Nhiên ra.
Sau khi Tuệ Nhiên khám xong và được bác sĩ cho thuốc bổ trở về, thì anh Robert cũng ân cần đỡ Tuệ Nhiên ra xe để cô ngồi an toàn rồi anh mới lái xe đi.
Ở bên này Trần Quang Đạt bám theo chiếc xe mà Tuệ Nhiên ngồi, một là anh muốn biết hiện cô ấy đang sống ở đâu và hai là cô đang sống với ai.
Trần Quang Đạt lái theo chiếc xe đó ra đến gần ngoại ô thành phố thì chiếc xe đó ngừng lại, chiếc xe dừng ở trước cửa của một quán cafe.
Anh nhìn thấy Tuệ Nhiên vừa bước xuống xe, thì có hai đứa bé một trai một gái chạy đến ôm chân cô, phía sau có một cô gái xinh đẹp chạy đến gọi hai đứa bé lại.
Và người đàn ông kia đi đến ôm cô gái đó hôn lên môi cô một cái, Tuệ Nhiên đứng bên cạnh mỉm cười giống như rất là quen thuộc vậy.
Trần Quang Đạt còn nghe thấy hai bé gọi người đàn ông kia là “Dad” vậy có nghĩa là hai người kia là vợ chồng, vậy Tuệ Nhiên ở đây với hai người họ à?
Để có được câu trả lời anh quyết định ngồi đây đợi tiếp và quan sát Tuệ Nhiên, anh ngồi cả buổi chiều và biết được Tuệ Nhiên làm việc ở đây.
Đến chiều Tuệ Nhiên ra về bởi vì quán cafe đã có người quản lý khác đến trông coi, anh nhìn thấy cô ấy lội bộ đi một mình, nhìn bóng dáng cô đơn ấy mà anh rất thương và đau lòng.
Tuệ Nhiên đi một đoạn thì đến một ngôi nhà có một hàng rào thấp, đi vào nhà có một người phụ nữ lớn tuổi đi ra mở cửa cho cô.
Anh lại tiếp tục ngồi đợi một lúc sau thì anh thấy hai vợ chồng lúc sáng cùng hai đứa bé đến, trên tay còn có đồ ăn nữa.
Rồi khoảng chừng 15 phút sau lại có thêm đôi vợ chồng, nhìn có vẻ lớn hơn hai người lúc nãy cùng một bé trai đi vào nhà.
Còn chưa kịp đóng cửa thì lại tiếp tục có thêm một đôi vợ chồng cùng hai đứa bé nữa đến.
Thật ra hôm nay là sinh nhật của dì Kerenza cả nhà tổ chức tiệc sinh nhỏ cho dì vui, mọi người ăn uống chúc mừng sinh nhật dì đến tối một chút thì trở về bởi vì buổi sáng tụi nhỏ còn đi học.
Trần Quang Đạt ngồi ở ngoài xe nhìn vào nhà, anh nghĩ có lẽ là Tuệ Nhiên ở đây, lúc này anh nhìn thấy cửa nhà mở ra thì ra là mọi người trở về.
Lần lượt từng gia đình chia tay với người phụ nữ lớn tuổi đó và Tuệ Nhiên, giờ thì anh có thể chắc chắn là cô sống ở đây cùng người phụ nữ lớn tuổi kia.
Sáng hôm sau anh chuẩn bị thật sớm để đến quán cafe kia, anh nhìn thấy Tuệ Nhiên đang ngồi tính sổ ở quầy tiếp tân.
Bước xuống xe anh kéo áo và nón cao lên để cho cô đừng có nhận ra anh, Tuệ Nhiên thật sự không để ý đến và cũng không biết trong quán có khách đến.
Đến khi cô nhìn thấy có một vị khách vẫn chưa gọi nước thì cô đi đến hỏi:
- Cho hỏi quý khách muốn dùng gì ạ?
- Tôi muốn em.
Tuệ Nhiên hơi nhíu mày hỏi:
- Hả? Quý khách…
Lời còn chưa nói hết cô đã thấy được người khách này là ai rồi, lúc này Trần Quang Đạt cởi nón xuống và đứng lên hỏi cô:
- Anh muốn em có được không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.