Nguyện Ý - Táo Đỏ

Chương 3: Bí Mật Giữa Tôi Và Cậu




Lúc cô đang suy nghĩ thì một cánh tay trèo lên, rất nhanh chân dài cũng rảo bước theo động tác cực kì nhanh nhẹn Nhã Tịnh còn chưa kịp nhìn rõ gì cả thì thiếu niên đó đã nhảy xuống dưới mặt đất vững vàng đứng đối mặt với cô chỉ cách khoảng một, hai mét.
Lúc này thiếu niên vừa rồi đã nhìn thấy cô đôi lông mày tựa như điêu khắc khẽ khàng nhíu lại lúc này..
Nhã Tịnh vẫn đang nhìn cậu học sinh này cậu ta mặc trên mình một chiếc áo phông đen quần xanh ngũ quan tinh sảo đường nét khuôn mặt sắc bén đẹp đến mức trong đầu cô lúc này không còn một dòng suy nghĩ nào cả lúc cô lấy lại được một chút suy nghĩ thì thiếu niên đó đã đứng ở rất gần cô từ lúc nào không hay anh rất cao cao hơn cao hơn cô một cái đầu khiến cô lúc này phải ngước mắt lên nhìn anh ở khoảng cách gần như vậy quả thực cô có chút bối rối tiếng tim đập càng lúc càng nhanh, người đứng trước mặt cô cúi thấp người xuống thì tầm vào tai cô nói
" đừng nói với ai đây là bí mật giữa tôi và cậu "
Nói xong cậu ta dứt khoát bỏ đi không thèm ngoái đầu lại cô còn đang thất thần đứng đó nhìn bóng lưng của thiếu niên bước đi trên người còn không mang theo cặp sách rất giống với những tên lưu manh ngoài đường, phía xa lúc này uyển uyển đang chạy tới vẫy tay với cô vừa đến gần vừa thở hổn hển
" cậu làm gì mà lâu vậy tớ đợi ở kia lo muôn chết " Nhã Tịnh dịu dàng đáp lời
" chúng ta đi thôi lớp học sắp bắt đầu rồi "
khi cô và Uyển Uyển bước vào lớp học thì đã là một giờ hơn lớp học cũng không còn quá ồn ào nữa ổn định chỗ ngồi hơn rồi ánh mắt cô rơi vào phía chỗ ngồi của mình thì thấy có hai ba bạn học đang ngồi đó cười nói vui vẻ trên tay còn cầm điện thoại không quan tâm đến ai
" A Minh chiều nay ở KTV có tổ chức tiệc sinh nhật cho nữ thần đấy đi không? "
Kính Minh lười biếng lên tiếng mắt thì nhìn màn hình điện thoại không thèm ngẩng đầu
" ông đây không rảnh biến về chỗ đi "
Lúc này Nhã Tịnh tiến lại gần không nhanh không chạm lên tiếng
" bạn học cậu có thể về chỗ không sắp vào tiết học rồi "
Giọng nói của cô khiến đám nam sinh quay đầu lại chú ý đập vào mắt họ là gương mặt trắng nõn đôi mắt hạnh đang cong nhẹ lên khoé môi có nụ cười nhạt hai nam sinh thấy cô thì vô thức đi xuống khuôn mặt còn hơi phiếm hồng gãi đầu nói
" thật xin lỗi bạn học nhã tôi về chỗ ngay đây "
Cuối cùng vị trí của cô đã không còn ai ngồi cô ngồi xuống nhẹ nhàng lấy sách vở ra cô quay đầu sang nhìn bạn cùng bàn của mình không biết đi học từ bao giờ cậu ta đang chơi điện thoại vừa nhìn thoáng qua cô đã có vài phần kinh ngạc thiếu niên ngồi cùng bạn như thể cũng cảm nhận được ánh mắt của cô đang nhìn mình mà ngẩng đầu lên
Mắt đối mắt mặt đối mặt
" nhìn đủ chưa " giọng nói của Kính Minh mang toàn sự lạnh lẽo, thờ ơ không một chút cảm xúc lúc này thì cô mới kịp hoàn hồn lập tức quay đầu về phía bảng không nhìn cậu nữa, trong tiết học đầu tiên của buổi chiều cô chăm chú nghe giảng ghi chép bài đầy đủ trong lúc bản thân mình đang lơ đãng cô nhìn ra phía ngoài cửa sổ cây ngô đồng đang đung đưa theo gió tán lá xào xạc ánh nắng nhẹ nhàng chiếu rồi xuyên qua tán lá của cây rồi chiếu vào phía cuối lớp học cũng chiếu vào người thiếu niên đang ngủ gục trên bàn cậu ngủ rất say hơi thở đều đều lúc cậu ta ngủ trông thật ngoan ngoãn hơn nhiều gương mặt được thả lỏng..
Chẳng hiểu điều gì mà khiến cô nhìn cậu lâu đến vậy tiếng giáo viên đang say mê giảng bài cũng chẳng còn trong đầu cô thoáng qua dòng suy nghĩ kì lạ cô muốn dừng lại ở khoảng khắc này một chút chính bản thân cô cũng chẳng hiểu sao mình có suy nghĩ này
" cậu thích nhìn lén người khác lúc đang ngủ à? "
Không biết cậu đã tỉnh dậy lúc nào cậu đang nhìn cô đôi mắt của cậu thiếu niên rất đẹp đến mê người nhưng chẳng hề chứa một tia sáng nào nó tựa như như màn đêm tĩnh mịch chìm trong bóng tối,
Còn đôi mắt hạnh của Nhã Tịnh đôi mắt của cô như chứa đựng cả bầu trời gom góp tất cả ánh sáng long lanh như đại dương lại đầy sự ấm áp khiến ai khi nhìn vào đôi mắt của cô lại muốn nhìn lâu thêm chút nữa Nhã Tịnh không biết lên trả lời như thế nào dù gì thì cô cũng nhìn lén cô quyết định giữ im lặng..
" tớ về đây ngày mai gặp lại cậu sau "
Nói dứt câu Uyển Uyển cong môi cười tươi sau đó mau chóng đạp chiếc xe địa hình của bản thân đi về nhà. cô nhìn trời đất một lúc nghĩ thầm hôm nay không tệ lắm nụ cười nhạt xuất hiện trên khuôn môi của cô Nhã Tịnh hoà mình vào những bạn học đang trên cùng khung đường cô rảo bước nhanh đến chỗ bến xe bus.
" Tít Tít "
Tiếng máy thu tiền xu của xe vang lên chiếc xe màu vàng chanh nhanh chóng lăn bánh cô thu mình lại ngồi ở một chỗ khuất của xe nhắm mắt ngủ một giấc
"mày lấy trộm đồ của tao mà còn chối mày tin tao đánh chết mày luôn không"
Tiếng ồn ào vang lên thật khiến người ta khó chịu mà mở mắt lần nữa cô thấy một nam sinh đang bị một nam sinh khác chỉ chỉ trỏ trỏ lời nói thô tục khiến những bạn học sinh khác khó chịu nhưng cũng chẳng ai lên tiếng bởi vì nam sinh đang mắng chửi kia nhìn rất to con rất giống mấy tên đầu đường só chợ tóc thì nhuộm vàng chói mắt
" Tôi không lấy thật sự không lấy "


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.