Nguyệt Kim Thiên Hà

Chương 11: Cảm giác thật thân thuộc




Linh Nhiên đưa tay nhẹ nhàng vuốt làn tóc cô, khẽ nói:
- "Cuối cùng ta cũng tìm được muội rồi..."
Trong lúc Lý Nhuyễn đang tâm trạng không mấy ổn định thì nghe được thoáng qua câu nói đó của tỷ tỷ mình, cô bỗng ngơ ngác ngước mặt nhìn tỷ tỷ.
- "Sao ạ...?"
Linh Nhiên chỉ nhìn cô rồi cười nhẹ và bảo:
- "Không có gì, sau này ta sẽ nói với em sau."
Hai người cười nói vui vẻ cả một buổi sáng, chỉ là Lý Nhuyễn cảm thấy lạ ở chỗ đây là lần đầu cô gặp tỷ ấy nhưng bầu không khí lại không hề sượng trân tí nào, ngược lại có vẻ như đã được tương phùng.
....
(Một lúc sau)
Xe ngựa đã dừng trước cung Phượng Ưu, Liễu Y đưa tay đỡ Lý Nhuyễn xuống bậc thang, vì cô đã thấm mệt nên đã nhờ Liễu Y dìu mình vào phòng.
- "Em thấy người sắc mặt không tốt lắm, người có cần em chuẩn bị một chút điểm tâm ăn lót dạ trước khi đến giờ ăn trưa không ạ?"
- "Thôi, không cần đâu, ta nằm nghỉ một lát sẽ hết."
- "Vâng, vậy em xin cáo lui."
Sau khi thấy cửa phòng đóng lại, Lý Nhuyễn với toàn thân đầy mệt mỏi nằm uỵch lên giường, rồi lại bất giác suy ngẫm về câu nói ban nãy của tỷ tỷ. Lòng cô nảy sinh sự tò mò về câu nói đầy ẩn ý đó, nhưng chẳng ai có thể giải đáp cho cô được cả.
- "Sao tỷ ấy lại nói là tìm được... trước giờ nguyên chủ vẫn luôn là muội muội của tỷ ấy mà."
Lúc này trong đầu cô chợt nhớ đến Kalil, cô nghĩ rằng Kalil có thể cho mình biết vì em ấy là hệ thống hoạt động dưới sự giám sát của thần linh. Mà thần linh thì tồn tại bất tử và nhìn rõ được mọi chuyện về con người, nếu vậy thì cô có thể nhờ Kalil hỏi thần linh giúp mình.
- "Chắc Kalil sẽ giúp mà nhỉ!?"
//Ting//
[Nhiệm vụ 1: Đã hoàn thành]
[Điểm tích lũy hiện tại: 10 điểm]
- "Chúc mừng kí chủ nhận được 10 điểm tích lũy!!"
- "Có 10 điểm thôi mà sao em vui mừng thế? À mà em xuất hiện đúng lúc lắm, chị có chuyện muốn hỏi em đây."
- "Chị cứ hỏi tự nhiên ạ."
- "Những người ở thế giới này có ai là người xuyên không giống như chị không?"
- "Cái này... em cũng không rõ lắm."
- "Thần linh... người sẽ biết mà đúng không?"
- "Chắc là sẽ biết, nhưng mà việc này em không chắc rằng thần linh sẽ trả lời chị."
- "Vậy sao..." Cô ủ rũ hỏi lại.
- "Sao chị lại hỏi về việc này vậy ạ?"
- "Chị có một cảm giác tỷ tỷ của nguyên chủ hình như có điều gì đó đang giấu kín không muốn nói ra..."
Lý Nhuyễn vừa nói dứt câu thì Kalil đột nhiên biến mất, truyền đến tay cô là một âm thanh của hệ thống báo lỗi.
[Xẹt..xẹt... hệ thống hiện đang xảy ra lỗi]
[Bắt đầu tiến hành sửa chữa lỗi]
[Tạm thời ngắt kết nối với người xuyên không]
- "Cái hệ thống quái quỷ gì thế??Dăm ba bữa lại lỗi... chán thật, Kalil ko ở đây, ko có ai nói chuyện với mình cả."
Lý Nhuyễn nằm lăn qua rồi lăn lại trên chiếc giường một cách nhàm chán. Nơi đây không có điện thoại hay ti vi gì cả, chỉ toàn là cỏ cây chứ nào có những thiết bị di động hiện đại để cô giải trí.
- "Làm sao đây, chán quá!! Không có điện thoại, không có ti vi... Aaaa! Ở đây không có những vật yêu của mình."
Trong lúc nhàm chán thế này chiếc bụng cô lại phát ra tiếng kêu đói, đúng lúc ấy Liễu Y mang bữa ăn trưa đến.
- "Công chúa, đồ ăn trưa của người đây ạ."
- "Oaa, thịnh soạn như vậy luôn sao."
Nhìn thấy đồ ăn là hai mắt cô sáng rực, trên bàn bày toàn là những món ăn toát ra mùi tiền. Nào là cua hoàng đế, bào ngư sốt mỡ hành và còn có cả tôm hùm mà cô thích, nhìn thôi đã thấy ngon rồi. Sức hút của đồ ăn cô mãi mãi không thể cưỡng lại được, cô ăn một hơi hết sạch cả chỗ thức ăn đó.
- "Ưm... no quá!"
- "Công chúa... ăn nhanh thật." Liễu Y suy nghĩ rồi cười thầm.
- "Người ăn xong rồi vậy để em dọn cho ạ."
- "Ừm."
Do tập trung ăn nên Lý Nhuyễn quên mất cả sự hiện diện của Liễu Y, giờ cô để ý mới thấy hình như Liễu Y nhìn mình với ánh mắt có chút kì lạ. Cô ăn nhanh như vậy bảo sao Liễu Y có phản ứng bình thường được đây.
Sau khi ăn no rồi, cô lại bắt đầu chán nản, thường ngày giờ này cô đang ở công ty làm việc bận rộn. Thế mà giờ lại chẳng có gì để làm, nhàn rỗi đến phát chán, thế là cô quyết định ra ngoài đi dạo chứ cứ ở trong phòng thế này thì khó chịu chết mất.
- "Ưm... ngoài đây mát thật."
Cô đi dạo một vòng hoa viên, ngắm nhìn những bông hoa đang khoe sắc rực rỡ giữa cái nắng dịu của mùa thu, đầu cô chợt lóe lên suy nghĩ phút chốc.
- "Những bông hoa này nếu được làm thành màu sắc trong son phấn thì sao nhỉ? Dù gì thì mình cũng không có việc gì làm, coi như thử sức một chút vào việc này thôi."
Suy nghĩ vừa dứt, không đợi lâu cô bèn bảo Liễu Y:
- "Liễu Y!!"
- "Vâng, công chúa có việc gì ạ?"
- "Em thu hoạch khoảng hai rổ tất cả các loại hoa ở đây cho ta, sau đó lựa ra hết những bông bị héo vứt đi rồi đem số hoa tươi còn lại đến phòng ta nhé!"
- "Người định làm gì vậy ạ?"
- "Bí mật không thể bật mí, hehe..."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.