Nhất Khí Triều Dương

Chương 26: Phù tiễn




Dịch: Hoangtruc
***
Âm Dương Thập Bát bàn, chính là kỹ năng cơ bản trong việc rèn luyện pháp lực và luyện tập kỹ xảo.
Sau đó, hắn lại lấy một quyển sách ra đọc.
Là bởi ban ngày nên hắn ngồi trong phòng, đọc quyển sách có tên là Thu Đàm Sơn đàn pháp - quyển ba.
Thu Đàm Sơn này nổi danh nhờ Đàn pháp.
Đàn pháp không chỉ đơn giản là trận pháp mà còn là yêu cầu về thành lập tế đàn, bày trận pháp, kết hợp với rất nhiều điều kiện khác mà hình thành nên một loại pháp thuật cỡ lớn.
Khai đàn làm phép có thể thay đổi khí hậu của một vùng, có thể khiến tuyết rơi tháng sáu, trời đông giá rét sinh nhiệt, có thể khiến mưa to không dứt, cầu mưa cầu tình...
Chẳng qua, ba mươi năm trước Thu Đàm Sơn lại đột nhiên bị yêu quỷ xuất hiện giết chết.
Nhưng cho đến ngày này, mọi người đều cho rằng phía sau yêu quỷ đó nhất định có người khống chế, nếu không yêu quỷ cũng sẽ không thể nào nắm bắt thời cơ tốt như vậy được.
Thu Đàm Sơn đàn pháp lưu truyền đi, tất cả mọi người đều cảm thấy đây hẳn là truyền thừa của Thu Đàm Sơn, có cấp độ rõ ràng, thích hợp làm truyền thừa, dù tự học cũng có thể học được. Không như đàn pháp của môn phái khác còn đặc biệt cần thêm một chữ Ngộ nữa.
Núi Thiên Đô là một đại phái, tuy rằng không đoạt công pháp của người khác nhưng vẫn biết thôi diễn và thu thập đấy.
Núi Thiên Đô cũng góp nhặt phép thuật kia, Triệu Phụ Vân cũng ở trong Tàng Pháp lâu sao chép mang ra.
Đàn pháp bàn về thượng tế chư thần, cảm ứng các ngôi sao, hạ hợp với địa thế cùng khí tượng nhân gian, quy về một mối. Nói cho cùng vẫn là thiên địa nhân hợp nhất, nhưng xảo diệu trong đó thì cần phải có người điểm phá mới có thể hiểu được.
Bên trong Thu Đàm Sơn đàn pháp - cuốn ba chủ yếu nói về một loại đàn pháp Hỏa Thiêu Âm, cũng là phần mà Triệu Phụ Vân sao chép riêng trước khi xuống núi. Bởi vì hắn có một pho tượng thần Xích Quân thượng phẩm, sau lại tu thành Xích Viêm Thần phù, cho nên lúc lựa chọn pháp thuật mới có thiên hướng như vậy, sẽ không có chuyện hắn chọn một thâm tu pháp thuật sông nước được.
Đàn pháp này có thể cải biến khí hậu của một vùng. Nếu như nói địa phương đó mưa dầm dai dẳng liên tù tì, trong đó hẳn phải có âm tà ẩn nấp. Như vậy dùng đàn pháp này có thể xua tán tà khí mưa dầm ở nơi đó.
Đàn pháp Hỏa Thiêu Âm chỉ thuộc về cơ sở, nếu miệt mài thâm cứu thì có thể dựa trên cơ sở này gia tăng thêm các loại biến hóa vào.
Hắn đọc kỹ càng, tự mường tượng xây dựng trong lòng các loại biến hóa kia.
Nhưng mà vào buổi tối, hắn nghe thấy ngoài thành truyền đến tiếng hô rung trời, rồi có tiếng người khua chiêng gõ trống, lớn tiếng hô hào gì đó.
Triệu Phụ Vân nhìn sắc trời một chút. Phía đông có một ngôi sao sáng ngời lấp lóe, phía tây có ba bốn năm đốm sao sáng, trăng bị mây che khuất chỉ lóe lên ánh sáng nhạt trong tầng mây dày đặc.
Bên kia sông có gió thổi tới, mang theo cái lành lạnh cực kỳ mát mẻ trong mùa hè.
Hắn đứng dậy cầm lấy túi kim châm, sau đó cũng đi ra ngoài thành.
Ngay lúc hắn đi ra ngoài, thì hầu như tất cả các hộ dân trong thành này cũng nghe thấy động tĩnh, cũng có người đi ra, rồi bắt đầu di chuyển ra ngoài thành. Cả nhà dắt díu nhau, có tiếng trẻ nhỏ khóc la, tiếng người lớn quát tháo.
Lúc đi ngang qua gian nhà của Triệu Phụ Vân, tất cả đều ngừng lại, nhường Triệu Phụ Vân đi trước.
Triệu Phụ Vân biết là bọn họ còn sợ hãi mình.
Hẳn chỉ gật nhẹ đầu với mấy người đó, không biết trong đêm tối thì họ có nhìn thấy được không. Chẳng qua vừa lúc này Huyện lệnh Chu Bồ Nghĩa cũng đi tới. Ông ta gọi một tiếng giáo dụ, rồi nhập bọn kề vai sát cánh cùng hắn đi.
"Đại nhân có biết vì sao lúc này mọi người đều đi về phía ngoài thành không?" Triệu Phụ Vân hỏi.
"Cụ thể thế nào thì ta không rõ lắm, hình như là truyền thống của Vụ Trạch này. Để ta gọi một người địa phương đến hỏi chút." Chu Bồ Nghĩa nói xong bèn quay về phía sau hô lên: "Mễ Lương, Mễ Lương, ngươi tới đây."
Một người trẻ tuổi đầy cơ bắp nhanh chóng chạy tới.
"Đây là bộ khoái đầu lĩnh của huyện nha mới nhậm chức, là người bản địa Mễ gia, trong tộc trồng dược liệu, là một nhà lương thiện. Nghe nói trong huyện nha thiếu người nên đến ứng tuyển."
Triệu Phụ Vân nhìn nhìn gã. Người trẻ tuổi này tuy nhìn cơ bắp nhưng bên hông có đeo một cây đao, chuôi đao quấn vải bố chặt, hiển nhiên là đao này thường được sử dụng. Lúc hắn nhìn sang, tuy gã tỏ vẻ cung kính cúi thấp đầu như chào hỏi, nhưng ánh mắt không có sợ hãi, nhìn qua đúng là một tay võ nghệ hảo thủ, cũng là một người gan dạ.
Hắn biết một hồi lửa kia đã khiến rất nhiều người nhìn ra khí tượng đã khác, sẽ có người nguyện ý đánh cuộc một phen, nên mới có người đầu nhập vào trong huyện nha.
"Mễ Lương, ngươi nói cho giáo dụ đại nhân biết xem tình huống nơi đây thế nào?" Chu Bồ Nghĩa nói.
"Bẩm đại nhân, giáo dụ, đây là tất cả các từ đường trong huyện đang trục xuất Quỷ ám trong sông. Một năm trong sông lại có một Quỷ ám trưởng thành, sau đó nhiễu loạn người thường đánh cá. Cho nên cần phải trục xuất, hoặc giết chết, mới có thể đảm bảo trong vòng một năm tới, mọi người đánh cá sẽ không gặp nguy hiểm."
Triệu Phụ Vân nghĩ đến thứ âm u ngồi trên thuyền vào ban ngày kia.
"Mỗi năm đều cần sao?" Triệu Phụ Vân hỏi.
"Đúng vậy, vì âm tà trên Vụ Hà rất dày đặc, chỉ cần một năm lại xuất hiện một con Quỷ ám cường đại." Mễ Lương đáp.
Triệu Phụ Vân nghĩ nghĩ, nếu chỉ là dòng sông bình thường thì làm sao lại có âm tà ẩn núp? Nguyên nhân là vì lòng sông ở đoạn này hay là ngọn nguồn dòng sông có vấn đề?
"Có thể kể cho ta nghe lai lịch dòng Vụ Hà này không?" Triệu Phụ Vân hỏi.
"Lai lịch Vụ Hà? Vụ Hà có lai lịch gì sao? Lúc còn không có huyện Vụ Trạch chúng ta thì đã có Vụ Hà này rồi." Mễ Lương phản ứng tự nhiên nói.
"Lão nhân trong tộc ngươi chưa từng nói gì về truyền thuyết Vụ Hà qua sao?" Chu Bồ Nghĩa ở bên cạnh xen vào.
"Khi còn bé hình như có nghe nói, chỉ là mấy lời đồn đại không có thật, tiểu nhân lại không thích nghe mấy thứ này. Mỗi lúc đó thì ta đều không ngồi yên, thầm nghĩ đi luyện đao pháp, đa phần nữa là luyện đao trong rừng, đi lên núi tìm dã thú tranh đấu luyện đao..."
"Được rồi được rồi, xem ra ngươi không biết gì cả." Chu Bồ Nghĩa nói đến đây bèn nghiêng đầu liếc nhìn Triệu Phụ Vân, phát hiện hắn không có khó chịu hay ghét bỏ bèn nói thêm: "Lại nói tiếp, trước lúc bản quan đến đây có tìm đọc một chút hồ sơ, trong đó có chút ít truyền thuyết về Vụ Hà này. Chẳng qua những truyền thuyết có hơi hoang đường, giáo dụ có nguyện ý nghe không?"
"Đương nhiên, mời đại nhân nói." Triệu Phụ Vân nói ra.
Hai người vừa đi vừa nói, đi cũng không nhanh, người phía sau không muốn vượt qua bọn họ nên cũng rớt lại phía sau. Mễ Lương thấy không cần gã trả lời nữa bèn lại từ từ rơi xuống, đi cùng mấy người sau, vừa đi vừa nói chuyện.
"Bản quan đọc cuốn Nam Cương sơn hà tạp ký, có nói rất lâu về trước, con sông này là nơi Vụ yêu đản sinh, ở sông này lập nên Vụ quốc. Tất cả thanh niên nam nữ vô tình rơi vào đều táng thân trong dòng sông, thế nhưng là thi thể sẽ không hư thối, mà thần hồn thì sẽ xuất hiện trong sương mù, trở thành một thành viên của Vụ quốc."
"Là như vậy sao?" Triệu Phụ Vân lại hỏi: "Nếu là như vậy, qua nhiều năm như vậy không thể không có người đến thăm dò."
"Quả thật là như thế, cho nên mới nói truyền thuyết này không đáng tin." Chu Bồ Nghĩa nói.
Triệu Phụ Vân lại thấy truyền thuyết này không hẳn là hoàn toàn không đáng tin.
Vụ Hà ngoài thành cũng không xa, bọn họ nói chuyện xong thì cũng đã tới phạm vi thị trấn, tiếng tiếng chiêng trống vang rung trời. Bọn hắn không nói thêm gì nữa mà đi thẳng tới bờ sông, nhìn thấy bờ sông đã bay hơn mười bộ chiêng trống.
Khua chiêng gõ trống là những người trẻ tuổi thân thể khoẻ mạnh, bên cạnh đốt bó đuốc sáng, đánh ra từng tràng âm thanh ồn ã, từng đợt từng đợt.
Triệu Phụ Vân vừa nhìn đã hiểu, họ đang dùng cách này để xua đuổi Quỷ ám trong sông.
Bởi vì là buổi tối còn là vì chỗ đứng, hắn không thấy được tình hình dưới sông thế nào, chỉ thấy một mảnh đen kịt.
Hắn đi về phía miếu Xích Quân. Miếu Xích Quân ở trên sườn núi bên cạnh, chỗ đó cũng có một số người đứng nhìn. Thấy Triệu Phụ Vân đến, bọn họ đang nói chuyện cũng chợt im lặng cả.
Chu Bồ Nghĩa theo sát sau lưng, theo sau ông ta lại có Mễ Lương, sau lưng Mễ Lương lại có hai người trẻ tuổi nữa. Tất cả đều mang theo mang binh khí, đại khái hẳn là huynh đệ bằng hữu của gã.
Có người nhường ra một chỗ dễ nhìn, hắn đứng nhìn. Hai mắt dâng lên ánh sáng, mơ hồ nhìn thấy trong sông có một chiếc thuyền. Chiếc thuyền ban ngày hắn thấy vẫn còn đó. Hắn nhớ trong thuyền kia có Quỷ ám. Mà lúc này mặt sông có gió lạnh thổi tới, có thể thấy được âm khí trong sông quá lớn.
Đúng lúc này, Triệu Phụ Vân thấy được cạnh bờ sông có một cái nồi sắt đang đốt lửa lớn. Trong nồi tựa hồ đựng loại nhựa cây nào đó nên lửa cháy hừng hực.
Hắn nhìn qua, thấy có người cầm một cây cung, cầm mũi tên, đầu mũi tên quấn một thứ đen thùi nhúng vào trong nồi lửa. Lúc lấy ra thì mũi tên đã đốt cháy lên rồi.
Cung cài tên, bắn ra, mũi tên kéo lê một đường trong bóng đêm, rơi thẳng xuống mui thuyền đen kia.
Trong tích tắc khi mũi tên rơi xuống, mọi người nhìn thấy trên thuyền kia có rất nhiều tôm cua cá trong sông bò ra.
Trong mơ hồ, mọi người còn nhìn thấy một người đang ngồi.
"Là Lê Hà!" Có người tinh mắt hô lên.
Triệu Phụ Vân cũng nhìn thấy rõ là một thanh niên ướt sũng toàn thân, trên người còn có bùn, tóc rối bù,
Triệu Phụ Vân cũng nhìn thấy rõ, đúng là một thanh niên cả người ướt sũng, dính đầy bùn đất, tóc rối bù, chân trần, quần áo xộc xệch, còn có cả một con cua chui ra khỏi mớ tóc rối bù của y.
Mũi tên lửa kia rơi xuống cột buồm đen ở phía trước chân y không xa. Chỉ thấy y đột ngột há mồm phun ra, mũi tên bọc nhựa cây đang cháy lập tức tắt ngóm.
"Lê Hà, phải ngươi không?" Có người hỏi.
" Lê Hà!"
Người này tựa hồ có khá nhiều bạn bè, cho nên không ít người gọi y.
...
"Không được gọi." Một lão nhân quát lớn.
"Tên ma tên quỷ, gọi cái gì? Gọi nó đến nhà các ngươi à?" Lão nhân nói.
"Người chết trong Vụ Hà đều đã bị sông này bắt đi, chẳng lẽ ngươi còn không biết?" Lại có một lão nhân khác nói.
"Thả trùng ra sao? Để phi trùng thử đi cắn xem sao." Lão nhân vừa nói lúc nãy lên tiếng.
"Trùng bình thường không thể làm gì được mấy thứ dưới sông." Có người nói.
"Năm ngoái có Ma Ngũ Lang ra tay, lão có kim tằm đối phó được những thứ này, cũng ra dáng lắm, đáng tiếc đã bị chết."
"Nếu bà Linh hay bà Thấp ở đây cũng được a, âm quỷ của hai bà cũng là bắt từ dưới sông này lên..."
"Thang Nghiệp ở đây, hẳn sẽ không có chuyện gì."
"Đưng nói nữa, bọn họ đều chết hết rồi."
""Đúng vậy a, chết hết rồi, bọn họ bỗng chốc đã chết rồi..."
"Dù thế nào cũng phải thử một chút."
Vì vậy hơn mười người bắt đầu mở túi nạp âm cùng hũ đen bên người thả âm quỷ ra. Âm quỷ đi ra, chỉ mới vào tới dòng sông đã bị luồng sương mù như thể có sinh mạng cuốn vào bên trong, kéo xuống lòng sông.
"A..a..a." Những người bị mất đi âm quỷ sợ hãi hô to.
Lúc này Hàn tiểu nương tử đang ôm theo cái làn, vội giở tấm vải bố che làn kia ra, mấy con kim trùng tán loạn bay ra, thế nhưng chúng bay tới không trung phía trên thuyền thì chỉ có thể bay lòng vòng, không thế nào đáp xuống được, như thể đã bị mê hoặc mất.
Ý niệm trong đầu Hàn tiểu nương chuyển động, đám trùng bay về, không công mà lui.
Mọi người thúc thủ vô sách.
Đúng lúc này, có một người nói: "Đưa cho ta một mũi tên."
Bọn họ quay đầu lại, thấy là một người trẻ tuổi mặc quần áo sạch sẽ, không hoa lệ nhưng vẫn hiển lộ một thân thanh lịch quý khí.
Đây chính là tân giáo dụ Triệu Phụ Vân, cũng là người chỉ trong vòng một đêm đã gần như đốt trụi cả huyện bọn họ.
Tiểu nương tử bên cạnh nhìn hắn, ánh mắt chợt xuất hiện khó hiểu.
Một cánh tay trần trẻ tưởi lập tức đưa một mũi tên qua, là một mũi tên bằng thân cây trúc.
Triệu Phụ Vân nhận lấy, nhìn qua một chút, sau đó tay trái cầm tên, xoay đầu mũi tên dựng đứng phía trên. Tay phải làm kiếm chỉ kẹp lấy khoảng không phía trên chiếc nồi sắt đang bốc cháy. Tất cả mọi người nhìn thấy ngón giữa hắn đang kẹp lấy một đốm lửa nhỏ.
Ngay sau đó đã thấy hắn đưa ngón tay đặt lên thân mũi tên như thể đang nhanh chóng viết xuống cái gì đó.
Hắn viết chính là Xích Viêm thần chú, cùng vẽ một đạo Hỏa Phù.
Trong khoảng thời gian cực ngắn, ai nấy đều thấy rõ mũi tên kia bị cháy ám màu đen. Cuối cùng lại thấy hắn bắt thêm một đốm lửa nữa, nắm mũi tên trong chốc lát, miệng niệm nhẩm thêm gì đó.
Chỉ thấy ánh lửa trên tay của hắn bắt đầu bùng lên. Ánh lửa tan đi, mọi người cảm thấy mũi tên bằng thân trúc tầm thường kia lại như phát ra thần quang trong đêm tối.
"Bắn thử trước mũi tên này xem, bắn thẳng đến thứ trong thuyền kia."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.