Nhất Khí Triều Dương

Chương 65: Vấn tâm




Dịch: Hoangtruc
Nguồn: Bachngocsach

***
Trong nháy mắt khi Triệu Phụ Vân cúi đầu xuống, hắn chợt có một loại cảm giác như thể mình không còn đứng trong đại điện này nữa, mà đang ở trong hư không với hắc ám vô biên.
Hắn cảm giác người chung quanh đều biến mất, mà mình thì như bị người kéo lại. Tựa như có ai đó bắt được ý thức của mình. Chính hắn như một củ cải trắng bị người túm lấy mớ lá phía trên, rút ra khỏi đất, xách trên tay.
Trên dưới không nơi nương tựa, toàn thân không xuất lực ra được, thậm chí cũng không thể nào ra sức giãy giụa được.
"Triệu Phụ Vân." Thanh âm uy nghiêm của Hứa Thế Khâm vang lên.
Cảm giác nguy hiểm như nước suối lạnh như băng dâng lên trong lòng hắn, từng đợt từng đợt như muốn bao phủ lấy hắn. Hắn cảm giác mình không ngẩng đầu lên, nhưng trong tối tăm kia lại có một cặp mắt uy nghiêm đang nhìn mình chằm chằm.
"Có." Triệu Phụ Vân đáp lời, trong tích tắc mở miệng, coi như tất cả kiên trì của hắn đến lúc này đã tản đi hết cả, như thể mở cửa lòng mình, mở rộng cửa phòng mình ra cho người khác nhìn thấy hết thảy bên trong.
"Ngươi đến từ đâu?" Trong thanh âm của Hứa Thế Khâm có một loại lực lượng không để cho ai kháng cự được.
"Ở liên bang mười sáu nước Yến Vân, Triệu thị Hoài Nam." Triệu Phụ Vân đáp.
Câu trả lời của hắn đã khiến người khác bất ngờ. Trong liên bang mười sáu nước Yến Vân thì Triệu thị Hoài Nam chính là vương thất, dù là đạo nhân gầy gò cùng tới với Hứa Thế Khâm, từng giúp Triệu Phụ Vân một lần vừa rồi cũng có chút bất ngờ.
Mà lúc này, Chu Thuần đi cùng Triệu Phụ Vân tới đây là bất ngờ nhất, sắc mặt y cực kỳ khó coi như thể đã bị Triệu Phụ Vân lừa gạt.
"Tại sao phải vào núi Thiên Đô?" Hứa Thế Khâm lại hỏi。
“Tại Triệu gia đã không có đất dung thân, dì cả tới tìm ta, dẫn ta tới núi Thiên Đô tu hành." Triệu Phụ Vân đáp.
"Mục đích tu hành là gì?" Hứa Thế Khâm hỏi.
"Quay về Triệu gia, lấy lại công bằng cho mẫu thân ta." Triệu Phụ Vân đáp.
Mọi người kinh ngạc, bởi vì trong phút tiếp xúc ngắn ngủi vừa rồi, chỉ cảm thấy Triệu Phụ Vân này là một người hiền lành, lúc gặp người trong ánh mắt hay khóe miệng đều mang theo ý cười, không hề giống với một người mang đầy lòng thù hận.
Nhưng mà câu trả lời lúc này lại là về nhà báo thù. Một tu sĩ mà mục tiêu tu hành không phải trường sinh trường thọ, chỉ là báo thù kẻ thù, đủ thấy hận ý trong lòng hắn sâu sắc đến cỡ nào.
Chu Thuần nghe đến đó, sắc mặt lại dễ nhìn hơn rất nhiều, cảm thấy Triệu Phụ Vân cũng giống như mình, đều đã bị thế gia gây tổn thương. Tuy hắn xuất thân từ thế gia, lại có thù oán với thế gia, là người phe mình.
"Nếu là núi Thiên Đô gặp nguy nan, ngươi sẽ làm gì?" Hứa Thế Khâm lại hỏi tiếp.
Chẳng qua câu hỏi này có chút phiêu huyễn, vị tu sĩ bên cạnh lập tức nhíu mày.
Nhưng mà câu này vào tai Triệu Phụ Vân lại phát sinh biến hóa, lời kia như thể một dòng chữ viết trên mặt đất phủ đầy bột phấn, một cơn gió thổi qua, bên dưới lớp bột phấn lại có dòng chữ khác.
Bên dưới âm thanh kia còn có một giọng nói khác nữa, mà tầng âm thanh này như thể một con dao nhọn giấu dưới lớp quân áo, lập tức đâm thẳng vào trong lòng.
"Nói xem ngươi làm sao giết được Hứa Nhã Quân!"
Vào lúc này cảm giác nguy hiểm trong lòng Triệu Phụ Vân đã đến cực hạn. Chẳng qua phù lục Kiếp pháp cho hắn biết câu hỏi này có nguy hiểm cực lớn, ý thức của hắn bèn chìm vào phù lục trong khí hải.
Bên trong ý thức của hắn, hắn như biến thành một ngọn lửa bất diệt.
Mà giọng nói của đối phương, ý trong lời nói như thể cơn gió xô động ngọn lửa tung lên, như muốn thổi bay ngọn lửa để lộ ra tầng củi đốt bên dưới ngọn lửa đó.
"Trả lời!" Hứa Thế Khâm lại quát khẽ một tiếng, giọng nói trong lòng nổ tung, ánh lửa tung bay.
Hắn siết chặt ý thức, thủ chặt ý nghĩ của mình, cắn chặt hàm răng không để cho mình mở miệng. Hắn cảm thấy chỉ cần mình mở miệng, tức thì sẽ nói ra hết quá trình mình giết người.
Đúng lúc này, vị đạo nhân bên cạnh mở miệng nói: "Như thế nào? Triệu Phụ Vân, ngươi không muốn trả lời sao? Hỏi ngươi một lần nữa, nếu như núi Thiên Đô gặp nguy nan, ngươi sẽ làm gì?"
Ông ta vừa nói ra lời này, lại như lập tức đánh bại hết thoại ý của Hứa Thế Khâm đi, như là một loại ánh sáng bất đồng khác soi tiến đến, xua tán đi hắc ám dày đặc nơi đó. Gánh nặng trong lòng Triệu Phụ Vân liền được giải khai, lập tức mở miệng nói: "Hết sức bảo hộ núi Thiên Đô."
"Tốt, không tệ, Vấn Tâm đã kết thúc. Hứa sư huynh, ngươi còn gì muốn hỏi chăng?" Đạo nhân bên cạnh cười hỏi.
Hứa Thế Khâm quay đầu liếc nhìn đạo nhân kia, nói: "Nhược Định sư đệ, không phải ngươi luôn luôn chú ý thanh tĩnh vô vi, thuần tính thủ tâm sao? Như thế nào, không sợ lâm vào gút mắc hồng trần, rơi vào trong kiếp số sao?"
Trên mặt Hứa Thế Khâm nhìn như đang cười nhưng lại có cảm giác uy hiếp không nói rõ được.
"Thanh tĩnh vô vi, thuần tính thủ tâm không phải ngồi im như con tò he nặn bằng đất sét. Vô vi hay hữu vi đều là ở trong lòng cả. Sư huynh, cứ so đo như vậy mới dễ hãm vào trong kiếp số cửu nạn a." Đạo nhân được gọi là Nhược Định nói ra.
"Đời ta tu hành, đương nhiên phải có dũng khí ứng kiếp, có thủ đoạn ứng kiếp. Chuyện thế gian chẳng qua cũng chỉ là bốn chữ ân oán tình cừu. Ngươi xem hắn trả lời mục đích tu hành không phải cũng là đi về báo thù sao? Đây là người theo hệ ta a." Hứa Thế Khâm nói đến sau cùng lại nở nụ cười.
Những người khác trong điện lại không dám lên tiếng.
Nhược Định đạo nhân cũng nhìn Triệu Phụ Vân vài lần, không nói gì nữa.
Hứa Thế Khâm lại nói tiếp: "Các ngươi đã thông qua khảo hạch Vấn Tâm, từ hôm nay chính là đệ tử Thượng Viện núi Thiên Đô, con đường vô tận, đều nằm dưới bước chân mình, đắc thọ!"
Nói xong hai từ "đắc thọ" cuối cùng, tất cả mọi người lên tiếng "đắc thọ", Hứa Thế Khâm mới quay người đi ra ngoài.
Sau đó mọi người mới quay về nơi ở tạm, ngày hôm sau Chu Thuần tới đưa ngọc bài cho bọn họ.
Chính diện ngọc bài có khắc hai chữ Thiên Đô, còn có liên miên hình núi non, mặt sau khắc ba chữ Triệu Phụ Vân. Bên trên cạnh ba chữ Triệu Phụ Vân có khác ngày tháng, là lúc hắn vào Thượng Viện.
"Từ hôm nay, ta và ngươi chính thức thành sư huynh đệ. Không nghĩ tới sư đệ ngươi rõ ràng xuất thân từ Triệu thị Hoài Nam Yến Vân lại không có chỗ dung thân trong phủ, cũng là người cơ khổ. Nhưng dù thế nào, vào Thượng Viện núi Thiên Đô coi như đã chân chính đặt chân lên đạo đồ, sau này chưa chắc không thể trở về báo thù được." Chu Thuần nói với Triệu Phụ Vân.
Triệu Phụ Vân lại không có ý nói tiếp chuyện này, chỉ bảo: "Sư huynh, ta nhất định sẽ tu hành tốt."
"Ha ha, phải tu hành cho tốt, ngươi mới vào Thượng Viện, phải chọn công pháp, tu tập pháp thuật. Có cái gì không rõ cứ tới hỏi sư huynh ta." Chu Thuần nói ra.
Triệu Phụ Vân liên tục gật đầu: "Sư huynh, hiện tại ta nên đi đâu?"
"Bây giờ ngươi đã chính thức là đệ tử Thượng Viện, có thể chọn một chỗ ở trong núi Thượng Viện, nơi đó nguyên khí dồi dào, cũng có thể trao đổi với đồng môn, là một nơi tu hành tốt." Chu Thuần nói.
"Vậy, sư huynh, sư đệ cáo từ vậy. Ngày sau sẽ mời sư huynh uống rượu." Triệu Phụ Vân nói.
"Được." Chu Thuần vừa cười vừa nói.
Triệu Phụ Vân tự mình đi tới một ngọn núi ở Thượng Viện có tên là Tượng Bối sơn. Bởi vì núi lớn, mà đỉnh tựa như lưng voi cho nên mới gọi là Tượng Bối sơn.
Triệu Phụ Vân vừa đi, vừa nghĩ đến Chu Thuần. Lần đầu tiên gặp mặt y, đến những lời nói của y, suy nghĩ mấy lần, cuối cùng hắn cảm thấy mình vẫn nên giữ khoảng cách với y thì tốt hơn. Chẳng biết tại sao hắn cứ luôn có cảm giác vị Chu Thuần sư huynh này đoản mệnh.
Một cơn gió thổi tới, gió núi mát lạnh.
Hắn nhìn Tượng Bối sơn, trong lòng vô cùng hưng phấn, bởi vì từ nay về sau hắn chính là đệ tử Thượng Viện núi Thiên Đô, hắn không thể chờ đợi được mà đi lựa chọn công pháp, tu tập pháp thuật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.