Nhất Khí Triều Dương

Chương 76: Mời




dịch: anhdunghcdc
***
Hai người này đi vào, nữ tu phục thị ở Ngân Thoa Viện theo sát sau lưng.
Vị nữ tu tự giới thiệu tên gọi Ngân Thoa, đây hiển nhiên là một cái tên giả nhưng đều là người trong tu hành giới, cứ coi đó như là đạo hiệu của đối phương là được, cũng không cần phải cố truy cứu tên thật làm gì.
Nàng có tu vi Huyền Quang, bình thường không cách nào ngăn cản được tu sĩ Trúc Cơ, cho dù đằng sau Hồng Quán cũng có bối cảnh nhưng Hứa gia ở Thiên Đô Sơn cũng không dễ trêu vào, cho nên nhất thời nàng không có cách ngăn cản.
Tu sĩ Trúc Cơ có mặt vẫn an toàn, các cô nương bên cạnh thì lập tức đứng lên. Các nàng đều là tán tu, khá rành về mặt xã giao nói chuyện, họ nhìn hai người đi vào là đoán ngay rất có thể sẽ xảy ra chuyện không hay.
Thế giới Tán tu tàn khốc, vì một vài đồ vật cũng có thể ra tay giết người, đó là lý do tại sao các nàng xuất hiện ở nơi này. Có điều lúc này Trì Phi Long vẫn giữ vẻ mặt lạnh lẽo nói.
“Thế nào, đứng lên làm gì, linh thạch của Trì Pho Long ta không dễ cầm phải không?”
“A, thì ra là Phi Long sư huynh.” Hứa Nhã Thành đi đầu, ôm quyền nhìn Trì Phi Long.
Hắn dừng lại ở cửa mà không tiến vào, những người ở bên trong cũng không ai đứng dậy nhường chỗ. Mấy đệ tử hạ viện Huyền Quang lúc đầu muốn đứng dậy, sau khi Trì Phi Long dứt lời thì bỏ đi ý định đó, vẻ khó chịu.
“Là ta thì sao?” Trì Phi Lonh nói. “Ta thường nghe Nhã Quân nói, sư huynh Phi Long ở hạ viện có uy vọng rất cao. Hiện giờ xem ra đúng là sự thật. Phi Long sư huynh, tại hạ Hứa Nhã Thành ra mắt sư huynh.”
Nói xong lời cuối, hắn hành lễ khi gặp kiến hữu. Trì Phi Long nhìn hắn. Hai bên nhìn nhau, trong khi người tự xưng là Vũ Uy, tên Trịnh Uy khẽ nâng cằm nhìn Triệu Phụ Vân bằng ánh mắt cao ngạo của người trên nhìn xuống. Từ thái độ, ai cũng nhận ra hắn có mâu thuẫn với Triệu Phụ Vân.
Trì Phi Long là con em thế gia nhưng thế gia của hắn kỳ thực không có mấy quan hệ với Thiên Đô Sơn. Triệu Phụ Vân cũng không biết thế gia tu hành của Trì Phi Long của quốc gia nào, nhưng từ thái độ của Hứa Nhã Quân và Hứa Nhã Thành hiện tại thì xem ra đối phương thật không đơn giản.
Lúc này, Trì Phi Long buồn bực không lên tiếng. Hắn đại khái biết vì sao Hứa Nhã Thành tới. Hắn có tâm không can dự vào tranh đấu giữa Triệu Phụ Vân và Hứa Nhã Thành nhưng lúc này hắn đứng ở chủ vị, Triệu Phụ Vân là do hắn mời tới, điều này làm hắn không thể vờ như không để tâm.
Người của Hứa gia, hắn không muốn đắc tội.
Triệu Phụ Vân quan sát thái độ của Triệu Phi Long, nghe bọn họ đối thoại vì hắn muốn biết, tất cả những chuyện này là ngẫu nhiên xảy ra hay là do Trì Phi Long bố trí.
Khi sự việc xảy ra, việc cần làm là phải dò xét hoàn cảnh. Trì Phi Long đang nhìn Triệu Phụ Vân, muốn hỏi ý kiến của hắn. Những người khác cũng quay sang nhìn hắn.
Triệu Phụ Vân bưng một chén trà, đột nhiên cười nói. “Vị Hứa sư huynh đã biết sư huynh Trì Phi Long, đi vào đây hẳn là có việc quan trọng. Chúng ta nên rời đi trước, rượu này ngày khác lại tới uống cũng được.”
Hắn nói xong, đặt nửa chén rượu còn lại xuống mặt bàn, phát ra một tiếng vang nhỏ sau đó đứng lên, cô nương tán tu bên cạnh hắn cũng đứng lên theo.
Trì Phi Long không lên tiếng, cũng không bày tỏ thái độ gì, chỉ nhìn hai người Hứa Nhã Thành. Chỉ có tu sĩ Trịnh Uy cười lạnh.
“Đi? Sao, các ngươi sợ rồi?”
Triệu Phụ Vân nhìn đối phương, thu nụ cười lại. Hắn không trả lời đối phương mà nhìn Trì Phi Long nói.
“Sư huynh Phi Long, xem ra bọn họ muốn biết ngươi là giả, muốn đến tìm phiền toái mới là thật.”
Nói xong hắn vén vạt áo phục bào, ngồi xuống. “Chi bằng để cho người khác về trước?”
Trì Phi Long trầm mặc, cuối cùng mở lời. “Đã vậy, các sư đệ khác có thể về trước, ngày sau lại tới uống rượu sau.”
Những tu sĩ Huyền Quang còn ở hạ viện tu hành như được đại xá, dù bọn hắn ở trong hạ viện như thế nào, bọn họ tuyệt đối không nên dính líu vào cuộc tranh đấu giữa các Trúc Cơ trong thượng viện.
Lúc đầu tới đây, bọn họ tiếp xúc với nhiều sư huynh ở thượng viện, nhưng sau khi ra khỏi cửa bọn họ đều đưa mắt nhìn nhau. Chuyện xảy ra hôm nay thực sự đã khiến bọn họ rung động.
Trước đây đã từng có truyền ngôn, nói Hứa Nhã Quân sư huynh bị người ta giết, người ra tay rất có thể là đồng môn, còn đang điều tra mấy người trong hạ viện.
“Tốt nhất là mọi người không nên nói ra ngoài, hãy giữ miệng. Dù là Hứa gia hay là Trì sư huynh thì chúng ta cũng không thể đắc tội được.” Có người lên tiếng.
“Sư huynh Triệu Phụ Vân từng ở trong hạ viện, không hiển sơn lộ thuỷ, hôm nay nhìn khí độ của hắn tuyệt không thua gì Trì sư huynh, nhất là mấy câu cuối cùng kia rất bình tĩnh, không hề có cảm giác sợ hãi.” Có người khác lên tiếng.
“Xem ra, xẩy ra lời đồn như vậy, không hẳn là không có lửa thì sao có khói.” Có một người cảm thán.
Ngoài những đệ tử hạ viện này đi vào thì trong đó còn có hai đệ tử Trúc Cơ của thượng viện, sắc mặt bọn họ đều không tốt. Bọn họ muốn đi, nhưng mọi người đều là tu sĩ Trúc Cơ, mình rời đi chẳng phải là biểu hiện của sợ hãi hay sao?
“Hà Đông sư đệ, Bản Chương sư đệ, các ngươi cứ ngồi xuống. Hứa sư huynh, ngươi cũng ngồi xuống, có chuyện gì thì nói ra ở đây. Chúng ta cùng nhìn xem, hai vị sư đệ có chuyện gì quan trọng mà phải đến gõ cửa Trì Phi Long ta.” Trì Phi Long biết, nếu để hai người bọn họ rời đi thì thanh danh sau này của hắn khó mà phục chúng, thế là mở miệng bảo bọn họ an toạ, ý tứ rằng có việc gì đã có hắn gánh vác.
“Phi Long sư huynh nói quá lời. Chúng ta có chỗ mạo phạm xin thứ lỗi, chỉ vì nơi này từng là chỗ uống rượu lần cuối của đường đệ ta vào năm ngoái. Lúc ấy cũng là sư huynh Phi Long mời rượu, sau đó hắn mất mạng, bây giờ lại là sư huynh mời rượu, y nguyên tửu hương ca múa mà thiếu đi đường đệ của ta, trong lòng ta không khỏi sinh ra cảm giác bi phẫn cho nên mới mạo phạm.”
Hứa Nhã Thành nói xong, sắc mặt Trì Phi Long giãn ra không ít.
“Nhã Quân sư đệ chết, chúng ta đều thương tiếc. Vậy chuyện này bỏ qua, mời hai vị ngồi.”
Triệu Phụ Vân nghe đến đó, biết hai bên đều đã được bắc thang xuống nước. Tiếp theo, Hứa Nhã Thành rất có thể sẽ đối phó với mình. Hắn nhìn Hứa Nhã Thành, thầm nghĩ đối phương cũng rất biết ăn nói.
Ngân Thoa cũng là người biết xem tình thế, không đợi Trì Phi Long nói đã nhanh chóng thu dọn đồ cũ trên bàn, bày ra một phen rượu thịt. Trong khoảng thời gian này, mọi người đều im lặng chờ đợi.
Vị trí còn trống không nhiều, Hứa Nhã Thành chọn một chỗ ở mép ngoài. Triệu Phụ Vân nhìn vị trí ngồi của đối phương, bưng chén rượu nên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
Hứa Nhã Thành lên tiếng trước. “Ngươi ngồi ở vị trí đường đệ ta, vậy ta chỉ có thể ngồi vị trí của ngươi.”
Chỗ hắn ngồi chính là chỗ ngồi của Triệu Phụ Vân năm ngoái. Triệu Phụ Vân lại cười ha ha mấy tiếng, rót đầy rượu sau đó nâng chén, hướng về phía Hứa Nhã Quân ở xa mà nói.
“Mời.”
Dứt lời, hắn uống một hơi cạn sạch. Chén rượu đặt xuống mặt bàn nhẹ nhàng im ắng. Không gian càng trở nên tĩnh lặng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.