Nhất Khí Triều Dương

Chương 77: Bức đấu




Thái độ của Triệu Phụ Vân chọc giận Trịnh uy bên cạnh Hứa Nhã Thành. Những bầu rượu, ngọc điệp bên cạnh hắn đột nhiên bay lên mà không có dấu hiệu báo trước, bay về phía Triệu Phụ Vân cùng với tiếng quát.
“Phách lối không biết sống chết.”
Đối phương thi triển thuật khu vật, quanh thân Triệu Phụ Vân hiện ra một vòng xoáy màu đỏ nhỏ. Ấm, đĩa, chén và các vật khác đều bị cuốn sang một bên, đột nhiên xuất hiện lực lượng khiến cho Trịnh uy nhất thời không khống chế được.
Ngọc điệp đụng vào cột gỗ bên cạnh lại như dao cắt vào cột gỗ. Những ấm chén, đồ vật khác cũng thế, khảm vào trong đó mà không vỡ. Triệu Phụ Vân cảm nhận được một tia sắc bén trong pháp lực của hắn. Triệu Phụ Vân đưa mắt nhìn lại thân thể mình.
Trịnh Uy nhấc cằm cao hơn. Theo hắn thấy, nếu không có sự ngăn cản của di phụ muốn dùng một giải pháp quang minh chính đại giết đối phương thì Triệu Phụ Vân đã chết rồi.
Còn việc làm thế nào để giết đối phương thì có nhiều phương thức. Cụ thể thế nào Trịnh uy chưa nghĩ tới, hắn chỉ cảm thấy việc đó không khó khăn gì. Một cái gia tộc Hứa thị lớn như vậy còn không tìm được cách giết đối phương hay sao!
Triệu Phụ Vân đột nhiên cười rồi nói. “Ngươi nói người ta không biết sống chết nhưng chẳng ai biết mình sinh ra thế nào, cũng chưa chắc đã biết mình chết khi nào đâu. Hình như ngươi rất hiểu việc đó, vậy chúng ta đấu một hồi phân ra sinh tử, thế nào?”
Triệu Phụ Vân nói tới việc đấy pháp, cũng là việc hay xảy ra giữa các tu sĩ nhưng giữa đồng môn thì không được tùy tiện làm việc đó bởi nó rất dễ xuất hiện thương vong. Chưa kể người của thượng viện và hạ viện là khác nhau, những người có trách nhiệm trên núi nhất định sẽ điều tra rõ ràng.
Tất nhiên, dù là quy tắc gì thì không phải lúc nào cũng có thể kiểm soát được, nhất là khi việc đó xảy ra cách xa Thiên Đô Sơn. Đối với Thiên Đô Sơn, nếu không biết hoặc không nhìn thấy thì chính là không có chuyện gì.
Trịnh uy nghe Triệu Phụ Vân nói đấu pháp thì liếc mắt nhìn Hứa Nhã Thành, thấy đối phương hơi nhíu mày, trong tai nghe được một tiếng cười khẽ.
“A!”
Chỉ một tiếng cười lại làm Trịnh Uy cảm giác như bị kim đâm. Hắn nhận thấy trong tiếng cười có mang theo sự chế giễu. Trịnh Uy đứng lên, chỉ vào Triệu Phụ Vân.
“Ngươi muốn chết.”
“Ngươi muốn thấy ta chết thì sẽ là như thế.” Triệu Phụ Vân đứng lên, đi ra ngoài. Những người khác cũng mờ mịt. Rõ ràng mới qua vài câu nói, sao đôi bên đã biến thành tử đấu?
Trì Phi Long và hai vị đệ tử thượng viện khác ở đó cảm thấy mọi việc diễn ra quá nhanh.
“Triệu sư đệ, ngươi không nên vọng động.” Trì Phi Long cũng đứng lên nói.
Triệu Phụ Vân nhìn Trì Phi Long, không tiếp lời mà quay sang nhìn Trịnh Uy. “Thế nào, có người không đồng ý thì không dám nhận lời phải không?”
“Ngươi... Được lắm, ta đấu với ngươi một trận.” Trịnh Uy không chờ Hứa Nhã Thành đồng ý đã nói.
“Tốt, gặp lại ở Vô Song Đài.” Triệu Phụ Vân nói xong liền đi ra ngoài.
Vô Song Đài là một đài quyết đấu trong Đô Hạ Thành. Đặc điểm của nó là chỉ tiếp tử đấu. Cái gọi là vô song chính là chỉ hai người đi lên nhưng sẽ chỉ có một người bước xuống. Cho nên gọi là vô song!
Tử đấu tại đây có trọng tài quan sát vì nơi này dù sao cũng là Đô Hạ Thành, có liên hệ với rất nhiều người ở trong núi, tránh cho họ xảy ra những mâu thuẫn lớn.
Ký văn thư, việc sinh tử chỉ còn phụ thuộc vào tu vi, bản thân mình.
“Chờ đã.” Hứa Văn Thành đột nhiên cao giọng. “Cần gì phải phiền toái như vậy, trực tiếp ra ngoài thành, tìm một chỗ yên tĩnh là được.”
Triệu Phụ Vân lại cười. “Chết rồi sẽ không ai biết đúng không.”
Hắn cười lạnh một tiếng rồi nhìn Trịnh Uy. “Dáng vẻ hung dữ của ngươi chỉ để làm cảnh thôi sao? Ngay cả việc của bản thân cũng không quyết định được?”
Trịnh Uy bị chọc giận, hắn tức đến phát run, lúc này đã không nhịn được nữa. “Ngươi vũ nhục Trịnh gia, ngươi nhất định phải chết.”
Hứa Nhã Thành còn muốn ngăn cản nhưng không kịp, hắn nhìn bộ dạng Trịnh Uy, biết mình còn ngăn cản thì chỉ kích thích tâm lý phản nghịch của Trịnh Uy mà thôi, có khi còn phản tác dụng.
Vốn hắn chỉ vì nhìn thấy Triệu Phụ Vân đến nơi này, lại nhìn thấy Trì Phi Long, ngoài việc muốn gặp gỡ Trì Phi Long ra thì còn muốn đối phương từ nay không kết giao với Triệu Phụ Vân nữa. Bởi vì gia tộc đã giao nhiệm vụ tạo ra một cái chết bình thường của Triệu Phụ Vân cho hắn.
Đây là khảo nghiệm của gia tộc đối với hắn. Hứa Nhã Thành biết, để ở được trong gia tộc thì không chỉ cần có tu vi mà còn phải biết làm việc, mới nắm được quyền lực. Gia tộc nào cũng có cạnh tranh, nội đấu. Chỉ những người vừa có tu vi, vừa có thể biết cách làm việc mới giúp gia tộc thu được nhiều lợi ích, cùng gia tộc đấu tranh với các thế lực lớn khác mà không bị hủy hoại.
Hắn đã nghĩ ra một kế hoạch, muốn để Triệu Phụ Vân chết trong một nhiệm vụ mà không ai có thể điều tra hoặc nói ra nói vào. Nhưng hiện tại, sự tình phát sinh khiến hắn nhíu mày rồi lại suy nghĩ rất nhanh. Nếu có thể giết đối phương trong một trận tử đấu cũng là một cách.
“Sư huynh Phi Long, chúng ta cùng đi xem, vừa hay có thể làm chứng để tránh cho người khác bảo Hứa gia chúng ta khi dễ người khác.” Hứa Nhã Thành lấy lại tinh thần, bình tĩnh nói.
“Được.” Trì Phi Long đứng lên, nhíu mày, trong lòng chỉ muốn làm sao để phủi sạch liên quan của bản thân với việc này. Hắn gọi Triệu Phụ Vân tới uống rượu vì cảm thấy tu vi người này không tệ, có hy vọng tiếng xa. Hắn cảm thấy Triệu Phụ Vân không hẳn là không có bối cảnh phía sau.
Triệu Phụ Vân thẳng hướng Vô Song Đài đi tới. Hắn có lòng tin vào tu vi của bản thân. Mấy tháng nay hắn cố gắng tu hành, pháp thuật pháp lực đều có tiến bộ lớn. Hắn cũng không muốn thấy người của Hứa gia cứ luôn quấy nhiễu xunh quang mình như vậy nên quyết định thử một phen, xem đến cùng là Hứa gia đang toan tính điều gì.
Triệu Phụ Vân đã hạ quyết tâm giết Trịnh Uy này. Lúc đó, ai cũng biết hắn có cừu hận không thể hóa giải với Hứa gia, mang chuyện đó công khai ra ngoài cho mọi người đều biết, đến lúc đó để Hứa gia sẽ làm cách nào hại mình. Còn việc nói là thi pháp giết người, hắn cảm thấy chỉ cần ở trong núi thì Hứa gia sẽ không can đảm làm điều đó. Lúc vào thượng viện Triệu Phụ Vân đã tự vấn bản thân, nhất định phải gây được sự chú ý của đám người trong núi, đó cũng là nguyên nhân Hứa gia không dám tùy tiện động đến hắn.
Nghĩ tới đây, trong lòng hắn chợt thở dài, cảm thấy người tu hành dù có tính toán ra sao thì tu vi và thực lực bản thân vẫn là căn cốt và quan trọng nhất.
Trong quá trình Triệu Phụ Vân đi đến Vô Song Đài, tin tức hắn muốn tử đấu cùng người đã truyền nhanh như gió từ Hồng Quán, từ cả mấy người Trì Phi Long.
Trì Phi Long muốn cho đám người trong núi biết việc này, đến lúc đó nếu có người đến ngăn cản, việc tử đấu sẽ không thành, hoặc nếu bọn họ không phản ứng gì thì hắn càng không phải chịu trách nhiệm.
Tin tức hai đệ tử thượng viện Thiên Đô Sơn muốn tử đấu như hòn đá ném xuống mặt nước lặng đã làm dấy lên trăm ngàn con sóng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.