Tình Yêu Ngọt Ngào Và Ấm Áp

Chương 172:




"Tôi từng tiếp xúc với anh ấy mấy lần, một người tốt hay xấu, có thể cảm nhận được từ trong lời nói cử chỉ."
"Vậy sao tôi không thể từ lời nói cử chỉ của em, cảm giác được vì sao có nhiều người thích em như vậy?"
Nguyễn Tinh Vãn: "............"
Nguyễn Tinh Vãn hít một hơi thật sâu: "Chu tổng, tùy việc mà xét, xin anh không cần công kích cá nhân, được không?"
Khóe môi Chu Từ Thâm không dấu vết cong lên: "Tôi cũng là tùy việc mà xét mà thôi, em ngoài khuôn mặt này ra thì còn gì chứ? Hay là nói bọn họ quá ngu xuẩn, không có cách nào thông qua vẻ bề ngoài để nhìn thấu nội tâm em?"
"Chu tổng, tôi cảm thấy, nếu một chuyện mà tất cả mọi người đều có cách nhìn không giống anh, vậy anh thử xem xét một chút, vấn đề có phải nằm trên người anh hay không."
"Vậy em nói xem, tôi trách lầm em chuyện nào?"
Nguyễn Tinh Vãn im lặng, bất kể là chuyện mang thai bức hôn, hay là ba lần bảy lượt tìm anh vòi tiền, hoặc là đem chuyện mang thai ra kích anh ly hôn, tuy không tâm cơ giống như anh nghĩ, nhưng quả thực đã xảy ra.
Cô không có cách nào phản bác. Nguyễn Tinh Vãn nói: "Muộn rồi, Chu tổng còn đi dạo không, nếu vẫn muốn đi, vậy tôi về trước đây."
"Tùy em."
Nguyễn Tinh Vãn chỉ ước gì anh nói như vậy: "Vậy tôi đi đây, tạm biệt Chu tổng."
Thấy cô đầu cũng không ngoảnh lại rời đi, trên khuôn mặt đẹp trai của Chu Từ Thâm tràn đầy bất mãn.
Đúng là đồ phụ nữ không có lương tâm.
Đợi đến khi Nguyễn Tinh Vãn đã đi xa, Chu Từ Thâm mới thu hồi tầm mắt, đang định rời đi, lại nhìn thấy một bóng người từ xa lại gần.
"Tiểu Thâm."
............. Nguyễn Tinh Vãn sau khi về nhà, không thấy Hứa Nguyệt, đoán rằng bà ấy có khả năng đi tìm Chu Từ Thâm rồi, liền lên lầu về phòng.
Cô vừa tắm xong đi ra, lúc đang định đi ngủ, điện thoại rung lên, là Hàn Vũ gửi tin nhắn tới.
Hàn Vũ: [Tinh Vãn, em có thể ra ngoài một chút không? Anh có mấy lời cuối cùng muốn nói với em.]
Nguyễn Tinh Vãn thở dài, cầm điện thoại xuống lầu.
Lúc cô đi ra ngoài, Hàn Vũ đang cúi đầu đứng bên hồ.
Nghe thấy tiếng bước chân, anh ta ngẩng đầu lên nói: "Tinh Vãn, thật ngại quá, lại gọi em ra ngoài muộn như này."
"Không sao, sao vậy?"
Hàn Vũ chua sót nói: "Thời gian gần đây đã tăng thêm nhiều phiền phức cho em, anh muốn nói với em một tiếng xin lỗi, anh đã........xem nhà rồi, rất nhanh sẽ dọn đi."
Thực ra Hàn Vũ dọn đi vì vài nguyên nhân, một là bởi vì nơi này sắp bị phá bỏ, nhưng càng quan trọng hơn là, anh ta bị Nguyễn Tinh Vãn từ chối trước mặt mọi người, anh ta không còn mặt mũi nào ở lại đây.
Dù sao sớm hay muộn cũng là đi, bây giờ đi còn có thể vớt vát lại được chút mặt mũi.
Nguyễn Tinh Vãn mím môi rồi mới nói: "Xin lỗi, tôi........."
"Em không cần xin lỗi anh đâu, đều do anh tự mình đa tình."
Hàn Vũ bật cười: "Nếu có cơ hội, anh thật sự muốn gặp chồng cũ của em một lần, xem xem rốt cuộc là người đàn ông xuất sắc thế nào, mới có thể khiến em nhớ mãi không quên."
"Hả? Này..........."
Nguyễn Tinh Vãn nói: "Anh hiểu lầm rồi, chồng cũ tôi cũng không phải rất xuất sắc, anh ấy kiêu căng lại ngạo mạn, không chỉ xấu tính, nói chuyện còn cực kỳ khó nghe, luôn nghĩ xấu về người khác."
Hàn Vũ bị một chuỗi hình dung của cô làm cho sững sờ: "Vậy em..........."
Nguyễn Tinh Vãn khẽ cười: "Là người đều có khuyết điểm, huống chi tôi cũng không phải là người hoàn hảo, hơn nữa...........Tôi chỉ muốn sống một mình, không liên quan gì đến anh ấy."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.