Có lẽ như Tư Hải Minh đã nói, sẽ bớt đau hơn một chút nếu cô không kháng cự.
Đây cũng không phải là tình huống tồi tệ nhất đối với cô, ít nhất Tư Hải Minh cũng không phát hiện ra sáu bé con, không phải vậy sao?
Khi Đào Anh Thy nhắm mắt lại và chuẩn bị chịu đựng trận cuồng phong bão táp tiếp theo thì áp lực trên người cô bỗng nhiên biến mất.
Cổ cô cũng không còn chịu sự kiểm soát nữa.
Đào Anh Thy ngơ ngác mở mắt ra, nhìn thấy Tư Hải Minh nằm bên cạnh. Anh đang nhắm mắt lại nên cô không thể nhìn thấu cảm xúc của anh dưới khí chất sâu lắng ấy.
“Anh ấy làm sao thế nhỉ?”
“Rất thất vọng à?” - Tư Hải Minh lạnh lùng nói.
“Không phải. Tôi… Tôi không nghĩ như vậy” - Đào Anh Thy vội vàng giải thích.
Tư Hải Minh im lặng, đôi môi mỏng của anh nhếch lên tạo thành một đường cong lạnh lùng.
Hô hấp của Đào Anh Thy chậm rãi lại, cô nghĩ thầm, vừa rồi không phải anh còn muốn xé nát cô hay sao? Trông đáng sợ và nguy hiểm như dã thú, giờ thì lại… Ngủ ư?
Nếu như anh ngủ vậy còn bản thân cô thì sao đây? Cứ đợi như thế này ư? Hay là đi xuống giường? Mà cô cũng không dám di chuyển ra khỏi giường nữa.
Thật giống như việc ngủ bên cạnh một con dã thú với cảm xúc không ổn định, sẽ có nguy cơ bị ăn sạch nếu khẽ động đậy.
Thế nhưng nếu cô không ra khỏi giường thì không phải là sẽ ngủ bên cạnh Tư Hải Minh suốt cả đêm sao?
Đào Anh Thy vừa suy nghĩ đến về vấn đề này, đồng thời vẫn luôn đề phòng người đàn ông bên cạnh khăng khăng chìm vào giấc ngủ.
Dù sao đi nữa thì cô cũng ngủ được mấy canh giờ, nửa đêm nửa hôm chợt giật mình tỉnh giấc, sau đó trăn trọc mãi, nếu cô còn không ngủ thì trời sẽ rạng sáng mất.
Đào Anh Thy cũng thực sự mệt lử rồi..
Dì Hà cùng với sáu bé con thức dậy vào sáng sớm hôm sau.
Sáu bé con vui vẻ phấn khởi lên phòng tìm mẹ.
Cửa phòng mở toang nhưng không thấy mẹ đâu cả.
Bọn trẻ mang những dấu chấm hỏi trên mặt.
A? Mẹ đầu mất rồi?
Dì Hà sững sờ, tại sao cửa phòng lại mở?
Sau khi bước vào, đèn trong phòng bật sáng, trên mặt đất là những mảnh vụn của một chiếc ly thủy tinh đã bị vỡ, điều quan trọng là tại sao lại có máu trên mặt đất? Không chỉ trên mặt đất mà trên giường cũng có, chuyện gì đã xảy ra thế này?
Đã có chuyện gì thế? Dì Hà bị ý nghĩ của chính mình làm cho hoảng sợ, chẳng lẽ là có ai đó đã đột nhập vào đây sao? Bằng không sao lại có những vết máu kia được chứ?
“Bà Hà ơi, mẹ đâu rồi ạ?” - Bảo Vỹ hỏi.
Bảo Nam nhanh nhảu: “Cháu biết rồi, mẹ ở dưới nhà”
Trước mặt bọn trẻ, dì Hà nhất định sẽ không nói bất kỳ điều gì: “Chúng ta đi xuống dưới xem thử nào”
Ngay lập tức, dì Hà dắt sáu bé con xuống cầu thang, sáu bé con với đôi chân ngắn cũn cỡn bước xuống từng bậc, từng bậc trên mặt đất. Dù dì Hà có lo lắng cho Đào Anh Thy đến thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể làm ngơ bọn trẻ được.
Điều mà Đào Anh Thy quan tâm nhất chính là bọn trẻ.
Sau khi đi xuống dưới nhà, trong hay ngoài phòng đều không thấy bóng dáng của Đào Anh Thy đâu cả, đi đâu rồi nhỉ?
Suốt ngày hôm qua cô cứ cảm thấy không yên lòng, sẽ không phải là… Thật sự đã xảy ra chuyện gì rồi chứ…
Đào Anh Thy đang ngủ thì trở mình dậy trước, ý thức mơ mơ màng màng, theo thói quen, cô sờ sờ nắn nắn sáu bé con xung quanh mình.
Sờ sờ nắn nắn… Ôi chao ơi, không phải là cơ thể của sáu bé con lẽ ra phải mềm mềm hay sao? Sao lại cứng rắn như thế này? Diện tích lại còn lớn nữa chứ.
Dường như cô cũng không ngửi thấy mùi thơm sữa quen thuộc.
Ý thức của Đào Anh Thy dần dần tỉnh lại, cô mở mắt ra, trước mặt cô chính là cơ ngực cường tráng, rắn chắc của một người đàn ông trưởng thành, trông chúng thật gợi cảm.
Cơ thể cô bỗng nhiên cứng đờ, ký ức đêm qua ùa về, tràn ngập trong tâm trí. Cô ngẩng đầu lên, vội vội vàng vàng. chưa kịp chuẩn bị gì thì lại đâm sầm vào cặp mắt đen lay láy, sắc sảo và trầm lắng của Tư Hải Minh.
Hơi thở Đào Anh Thy nghẹn lại, đầu óc ong ong. Cô há hốc mồm kinh ngạc.
“Sờ đủ chưa?” - Giọng Tư Hải Minh trầm hẳn xuống.
Đào Anh Thy cúi đầu, thấy bàn tay mình đang chạm vào cơ ngực của anh thì liền rụt lại như bị điện giật.
Cơ thể cô vẫn còn cách anh một khoảng cách rất gần, ngay lập tức cô lùi về phía sau, sắc mặt đỏ bừng, ánh mắt lấp lánh.
Cảm thấy cánh tay có chút đau, Đào Anh Thy mới nhớ tới cánh tay mình vẫn còn quấn băng gạc. Cô ngẩng đầu nhìn Tư Hải Minh một cách đề phòng rồi lập tức cụp mắt xuống như muốn nói, tôi bị thương, tôi yếu ớt, anh không thể bị bắt nạt, ức hiếp tôi…
Tư Hải Minh lạnh lùng, thôi không nhìn cô nữa. Anh vén chăn bước xuống giường khiến cho bầu không khí cũng đều phải kiêng dè, nể nang anh.
Tư Hải Minh cầm chiếc áo sơ mi lên rồi mặc vào.
Hết chương 120.
—————————————————-
Lynk nèe
😩🥳🙁
End