Đối với Đào Anh Thy mà nói thì bất cứ chuyện kinh khủng nào đều không sánh bắng một phần mười sự kinh khủng của Tư Hải Minh!
Cô tránh khỏi nơi Tư Viễn Hằng đang ngồi, trực tiếp chạy ra khỏi nhà hàng cao cấp.
Giờ bắt taxi về là thuận tiện, nhưng đúng vào giờ cao điểm, nhất định sẽ bị kẹt xe, không thể về nhà trong một lúc được.
Nếu như đi tàu điện ngầm thì chỉ cần mười phút là tới rồi.
Đào Anh Thy liền chạy nhanh về phía trạm xe.
Lúc thi thể dục hồi cấp ba cô cũng không liều mạng chạy như vậy!
Đào Anh Thy chạy tới trạm xe, mua vé, sau khi lên tàu điện ngầm thì bị người ta chen vào một góc, tựa vào thành xe thở phì phò.
Tư Hải Minh đi tới cổng chung cư đợi cô vì cô đặt vòng tay ở nhà, cho nên anh ta chỉ có thể xác định được cô đang ở chung cư.
Đào Anh Thy cảm thấy may mắn vì mình đã cân nhắc đến điểm này.
Nếu không, bây giờ Tư Hải Minh sẽ không tới khu chung cư, mà là đến nhà hàng cao cấp mà cô và Tư Viễn Hằng đang ngồi này.
Trên đường đi tới trạm xe, nhịp tim của Đào Anh Thy vẫn luôn đập nhanh.
Cho dù tính đúng thời gian, cô cũng vẫn sợ hãi.
Chiếc xe Rolls-Royce dùng ở ven đường, vô cùng ngang ngược.
Tư Hải Minh ngồi ở ghế sau chờ đã lâu, anh nâng cổ tay nhìn đồng hồ, đổi tư thế, lười biếng dựa vào ghế ngồi, mắt đen nhắm lại, bộ dạng khó đoán.
Đào Anh Thy chạy rồi, Tư Viễn Hằng vẫn ngồi đợi.
Thấy lâu quá mà cô không ra, anh ta liền tới nhà vệ sinh chờ, nhưng vẫn không thấy Đào Anh Thy đi ra.
Không cần gọi điện thoại cũng biết là cô đã đi.
Tư Viễn Hằng trở lại chỗ ngồi, thất thần, ánh mắt nhìn về nơi xa ngoài cửa sổ, mất tập trung…
Đào Anh Thy xuống tàu điện ngầm, lại vắt chân lên cổ mà chạy về phía chung cư.
Cô ở chỗ rẽ còn lén lút nhìn cổng chính một chút, quả nhiên thấy được chiếc xe sang trọng khiến người ta phải kiêng dè kia.
Đằng sau còn có hai chiếc xe của vệ sĩ, cảnh tượng này khiến cho người ta không dám lại gần.
Đào Anh Thy không thể đi vào bằng cổng chính.
Cô quay người chạy về một cái cổng khác, trực tiếp chạy vào.
Còn chưa chạy tới cổng…
“Mẹ ơi”
“Mẹ ơi!”
“Mẹ ơi!”
“Mẹ ơi”
“Mẹ ơi”
“Mẹ ơi!”
Sáu đứa nhỏ được dì Hà chuẩn bị đưa xuống chỗ vui chơi trong sân chung cư vừa nhìn thấy mẹ, ánh mắt đều sáng như sao, bộ dạng vui vẻ chạy tới.
Bọn chúng lon ton bằng cặp chân ngắn, vung tay nhỏ, chạy về phía Đào Anh Thy.
Đào Anh Thy không dám ngồi xổm, sợ ngồi xuống liền bị đám nhóc đẩy ngã lăn ra đất.
Dù sao đây cũng không phải ở trong nhà.
Sáu đứa nhỏ chỉ ôm chân cô, vây quanh cô, nhảy nhót vui vẻ.
Dì Hà nhìn dáng vẻ thở hổn hển của Đào Anh Thy, hỏi: “Cô sao vậy? Không phải đi ăn cơm à?”
“Dì Hà, bây giờ tôi có việc gấp, không thể chậm trễ” - Đào Anh Thy nói với sáu đứa nhỏ: “Bây giờ mẹ có việc tối về chơi với các con nhé.”
Nói xong, cô liền lập tức chạy lên lầu.
Sáu đứa nhỏ hoang mang nhìn mẹ mình đang chạy nhanh đi.
Bảo Vỹ vui vẻ nói: “Mẹ ơi cố lên!”
Đào Anh Thy suýt chút buồn bực ngã trên bậc thang.
Năm tầng lầu, lúc chạy đến tầng thứ năm, Đào Anh Thy gần như dùng cả tay và chân để bò lên.
“Ôi… mệt chết tôi rồi!” - Đào Anh Thy than thở.
Cô vất vả lắm mới leo được lên, đẩy cửa vào nhà.
Vòng tay đặt ở cạnh cửa.
Nếu không vì về lấy nó, sau cô phải khổ cực đến vậy chứ!
Đào Anh Thy tháo chiếc vòng tay mà Tư Viễn Hằng cho mình xuống, thay bằng chiếc vòng của Tư Hải Minh.
Cũng không thế cứ thế này đi gặp Tư Hải Minh
Nói là đang tắm, thì phải giả vờ có dáng vẻ vừa tắm xong.
Cô làm tóc ướt sơ sơ, gương mặt phiếm hồng vì chạy sẽ giống như là bị nước nóng làm đỏ, nhìn cũng rất có dáng vẻ vừa tắm xong.
Đào Anh Thy bước nhanh ra khỏi chung cư, vệ sĩ liền xuống xe mở cửa cho cô.
Hết chương 142.
—————————————————-
Lynk nèe
😪😬😑
End