Sau đó cô phát hiện trên xe chỉ có mình Tư Hải Minh. Lái xe và vệ sỹ vốn nên ngồi ở vị trí kế bên tài xế không có ở đây.
Trước kia không phải như thế.
Anh định làm gì…
Đào Anh Thy kiềm tâm trạng căng thẳng lại, vẻ mặt hơi không tốt: “Có thể đừng làm tôi khó xử thế này không?”
Tư Hải Minh quét qua quần áo trên người cô sâu không lường được: “Cô mặc thế này đi ngủ sao?”
Đào Anh Thy cúi đầu liếc nhìn bộ quần áo vừa thay trên người: “Chẳng lẽ tôi phải mặc đồ ngủ ra ngoài à?”
Tư Hải Minh hờ hững nhìn cô, nói thẳng: “Mặc thế này thì cô cho rằng tôi không thể lột quần áo của cô ra hả? Hả?”
Rất rõ ràng là lý do của Đào Anh Thy bị Tư Hải Minh vạch trần một cách sắc bén.
Thần kinh Đào Anh Thy căng thẳng, mỗi một tế bào đều lâm vào trạng thái đề phòng.
Tuy nhiên càng đề phòng thì sự xâm lược lại càng khó mà đề phòng cho được!
Cổ tay cô bị siết chặt, sau đó bị một sức mạnh cực lớn kéo cô qua.
“Á”
Đào Anh Thy ngã vào lòng Tư Hải Minh.Anh xoay người một cái đặt cô xuống ghế ngồi. Cô bị cơ thể mạnh mẽ của Tư Hải Minh chặn lại một cách chặt chẽ.
Đào Anh Thy bị giật mình tới mức cả mắt cũng bị một bóng đen bao phủ.
Hàng lông mi thật dài khẽ run từng hồi.
Cô phản ứng kịp, định đứng dậy nhưng sức lực Tư Hải Minh quá mạnh mẽ. Cô ở bên dưới anh hoàn toàn là trói gà không chặt.
Mạnh yếu quá mức rõ ràng! Như thể cách biệt một trời một vực!
“Anh Hải Minh, tôi còn phải về. Anh đừng như vậy!”
Hàng mày thanh tú của Đào Anh Thy cau chặt.
Tư Hải Minh nắm chặt cằm cô, ép cô nâng mặt lên, để lộ cái cổ: “Sắc mặt cô nhạt đi rất nhiều rồi đấy”
Đào Anh Thy biết anh chỉ cái gì, không ngờ anh lại chú ý tới chỗ này.
“Anh Hải Minh, xin anh đừng như thế…”
“Sao, bảo vệ được công ty nhà họ Tư mà không vui à?”
Đào Anh Thy sững sờ, nói đầy vô tội: “Anh không thu mua nữa à? Tôi không biết!”
“Tôi không tính toán có phải tối qua cô đóng kịch không. Tóm lại bây giờ tôi đang rất không vui” - Tư Hải Minh phát cáu nhìn cô.
“Anh..” - Đào Anh Thy sợ tới mức tim vọt ra khỏi cổ họng: “Anh muốn thế nào?”
Tư Hải Minh kề tới như ma quỷ: “Làm trên xe là chuyện tôi muốn làm lâu rồi”.
Cơ thể Đào Anh Thy run lên, lập tức hiểu ra, giật mình mà nhìn về phía người đàn ông vô cùng nguy hiểm, không kiềm được mà tức giận giẫy dụa.
“Anh nói đùa cái gì thế!”
Tư Hải Minh chỉ cần dùng một tay đã đè chặt Đào Anh Thy lại: “Hay cô định đi với tôi đến chỗ khác?”
Cơ thể Đào Anh Thy lập tức cứng đờ. Đi chỗ khác? Vậy thì càng không được rồi!
Sáu đứa bé còn ở trong nhà. Một khi cô rời đi thì không chỉ mấy tiếng mà là cả đêm!
Nếu ở trên xe thì khi kết thúc cô có thể về thẳng nhà.
Đào Anh Thy thả lỏng cơ thể, hỏi: “Khi nào thì mối quan hệ thế này giữa chúng ta kết thúc? Từng có một lần chưa đủ à?”
“Muốn kết thúc vậy thì phải do tôi quyết định. Cô không có quyền lên tiếng”
Đào Anh Thy biết mình bị anh nắm trong tay, không có đường lựa chọn. Cô nhìn qua một bên, vẻ mặt mất tự nhiên: “Vậy anh nhanh lên.”
Tay Tư Hải Minh hơi dùng sức, xoay mặt cô đối diện với anh: “Nhanh lên? Cô đang nghi ngờ khả năng của tôi? Hả?”
“Bây giờ là đang trên xe, chẳng lẽ anh còn muốn ở đây cả đêm…Ưm!”- Đào Anh Thy thở khẽ một tiếng, khuôn mặt Tư Hải Minh đè tới khiến hơi thở cô như dừng lại.
Bóng đen càng dày đặc hơn bao phủ lấy cô. Cái miệng nhỏ nhắn đang nói
chuyện bị Tư Hải Minh chặn lại.
“Ưm..”
Nụ hôn mang tính cướp đoạt xâm chiếm khiến cô không có đường phản kháng.
Đào Anh Thy bị Tư Hải Minh đặt trên ghế xe cưỡng hôn, ngoài thừa nhận thì không có cách nào khác.
Ba tiếng sau.
Cơ thể Đào Anh Thy mềm nhũn, lúc gần như ngồi bệt trên ghế thì bị Tư Hải Minh ôm chặt lấy eo, kéo lên ngồi lên đôi chân rắn chắc của anh.