Khi đó vẫn chưa đến chín giờ rưỡi. Thật là một hồi sợ bóng sợ gió.
Ăn sáng xong, Bảo Điền đã đem thuốc đông y qua đây. Đào Anh Thy bưng lên nhắm mắt liền buồn bực uống một hơi.
“Ừm..” - Đào Anh Thy nhăn mày.
Bào Điển bên cạnh lập tức đưa khăn cho cô, cô lau miệng: “Cảm ơn!”
Bảo Điền được cưng chiều mà lo sợ: “Không có gì”
Đào Anh Thy thấy Tư Hải Minh đứng lên, vội vàng đi theo phía sau anh: “Ngài Hải Minh, bụng tôi không đau nữa tôi có thể trở về chứ?”
Tư Hải Minh nhận lấy áo khoác của Bảo Điền đưa qua, tùy ý khoác lên cánh tay nói: “Nếu như cô ta rời khỏi đây nửa bước ông cũng sẽ không cần ở lại đây nữa”
Bảo Điền sợ hãi đáp lại: “Vâng”
Tư Hải Minh dặn dò xong thì đi ra ngoài.
“Không phải- ” Đào Anh Thy vội vàng đuổi theo ôm lấy cánh tay của Tư Hải Minh: “Anh đã nói tôi bình phục thì có thể đi”
Tư Hải Minh hằng giọng ánh mắt đảo qua tay của cô và mang theo cảnh cáo.
Đào Anh Thy có chút sợ hãi mà buông cánh tay của anh ra.
Nhưng lúc nhìn thấy Tư Hải Minh chuẩn bị lên xe. Cô liền chạy tới đem cửa xe đóng lại, cơ thể dựa vào cửa xe, đưa hai cánh tay ngăn lại: “Tôi không
chạm anh nữa nhưng tôi muốn biết anh rốt cuộc…”
Còn chưa nói xong, liền nhìn thấy Tư Hải Minh không nói hai lời thì bóng đen áp sát lại dọa tới mức cô thở dốc vì kinh ngạc. Tiếp đó cái miệng nhỏ nhắn giật mình bị đôi môi kia trực tiếp xâm chiếm và cắn nuốt.
Đào Anh Thy liền như vậy bị Tư Hải Minh ngăn lại ở trên xe Rolls - Royce mạnh mẽ hôn. Đào Anh Thy như thế nào cũng không ngờ đến Tư Hải Minh
sẽ làm như vậy. Nếu không cô nhất định rời xa anh ta thật xa.
Dưỡng khí trong phổi càng ngày càng ít, trong đầu cũng thiếu ô xy, thân thể như nhũn ra.
Nếu như không phải Tư Hải Minh ôm eo cô thì cô sớm đã trượt chân ở trên mặt đất rồi. Ngay tại lúc cô bị hôn đến đầu óc choáng váng, phân biệt không rõ đông tây nam bắc thì cơ thể nhẹ đi bị bế lên kiểu công chúa. Tiến vào phòng khách đem Đào Anh Thy đặt ở ghế sô pha.
Tư Hải Minh đưa tay ra nắm cằm của cô, đề cập một chút: “Nghe lời tôi một chút bằng không tôi sẽ khiến cho cô ở nơi này một tháng, biết chưa?”
Sau lời cảnh cáo đáng sợ thì bóng đen bao phủ trên người liền rời đi.
Bên tai là tiếng bước chân trầm ổn đi càng ngày càng xa.
Trong hai con ngươi của Đào Anh Thy như sương mù khẽ run, sau khi hồi phục ý thức liền ngồi dậy.
Bóng dáng của Tư Hải Minh sớm đã không còn. Đào Anh Thy nhăn mày không vui, rất là mất hứng. Cô còn phải nghe lời như thế nào? Hỏi thử xem khi
nào thì đi cũng không được sao?
Nếu như cô có một mình ở đây thì thật ra không có sốt ruột như vậy, nhưng trong nhà có sáu con nhỏ! Dù sao vẫn không thể suốt ngày tăng ca.
Phiền chết mất.
Đào Anh Thy đứng lên, rời khỏi phòng khách đi lên phòng trên lầu. Điện thoại của cô còn ở trong phòng ngủ. Lấy được điện thoại trước tiên gọi điện thoại cho Trương Thiên Di xin nghỉ.
Trương Thiên Di biết bộ dạng đau bụng kinh của cô như thế nào cho nên không nói gì liền đồng ý.
Nhưng Đào Anh Thy cần phải gọi điện thoại cho Hạ Khiết Mai. Đào Anh Thy vừa nhớ lại dãy số ngón tay vừa gõ màn hình và ấn gọi.
Vang ba tiếng thì kết nối được, bên trong truyền đến giọng nói của Hạ Khiết Mai: “Ai vậy?”
“Xin chào, tôi là Đào Anh Thy”
“Cô Đào?” - Hạ Khiết Mai kinh ngạc.
“Là tôi, thật ngại quá việc của ngày hôm qua. Tôi muốn tự mình cảm ơn cô.” - Đào Anh Thy nói:
“Cảm ơn cô giúp tôi che giấu việc sinh con.”
“Tôi tưởng là ngài Hải Minh đã biết.”
Đào Anh Thy nghĩ thầm quả nhiên là cô ấy suy đoán như vậy.
“Cô phải biết rằng nếu như ngài Hải Minh biết tâm tư của cô. Hậu quả cũng sẽ không tốt lắm, không nên tùy ý đi trêu chọc anh ta. Tôi nhìn ra được Tư Hải Minh đối với cô và người khác không giống nhau, xuất hiện ở bên cạnh anh ta có lẽ cũng là một chuyện tốt. Đây chính là nguyên nhân vì sao.
tôi không vạch trần cô ngay tại chỗ.”
“Chuyện tốt? Tôi không hiểu ý của cô.”
“Tôi nghĩ cô giấu chuyện sinh con là vì rất để ý ngài Hải Minh, sợ anh ấy không còn hứng thú với cô? Không phải sao?”