1 Nháy 6 Bảo Bảo Tổng Tài Anh Thật Giỏi

Chương 224:




Bảo Nam lập tức nói: "Mẹ, con hôm nay ăn củ cải”
"Ừ, Báo Nam thật giỏi" - Đào Anh Thy cười híp mắt nói.
"Mẹ, Con... con hôm nay dạy Bảo An viết chữ" - Bảo Vỹ nói.
Bảo An chậm nửa nhịp mà dùng sức gật đầu.
"Dạ”
"Ha ha, nhất định viết vô cùng đẹp”
Đào Anh Thy nghĩ thầm con bé cũng không biết viết chữ thì dạy Bảo An như thế nào?
Khó mà tưởng tượng viết chữ như thế nào, hẳn là phiên bản nâng cấp của miếng chùi nồi sao?
Bảo Long: "Mẹ, Bảo My không ăn hết cơm. Con giúp em ấy ăn hết trơn luôn"
Bảo My: "Ăn hết..."
Đào Anh Thy có chút phiền muộn, thằng bé giúp em ăn cơm, nhưng bé lại ăn hết. Con bé lần sau lại càng không ngoan ngoãn ăn cơm.
Bảo Hân: "Mẹ, hôm nay con được cô giáo khen."
Đào Anh Thy suy nghĩ rồi hỏi: "Khen sao? Cô giáo khen con cái gì nào?”
"Dạ. Cô nói hai bím tóc nhỏ của con rất dễ thương." - Bảo Hân vừa nói vừa đung đưa hai bím tóc nhỏ của mình, thật là vô cùng đánh yêu.
Đào Anh Thy không nhìn cũng nghĩ được dáng vẻ của Bảo Hân. Trái tim thiếu nữ của cô cũng phải tan chảy.
Trong lúc cô đang nghe giọng nói ngọt ngào của sáu đứa nhỏ thì bên ngoài truyền đến một tiếng leng keng. Là âm thanh của cái ly rơi trên thảm.
Dọa tới mức Đào Anh Thy vội vàng hạ thấp giọng nói: "Mẹ phải đi làm việc rồi, không nói nữa ha. Đợi ngày mai mẹ quay về. Dì Hà là như vậy..."
Cô nói xong liền nhanh chóng tắt điện thoại. Tư Hải Minh đẩy cửa ra nhìn thấy cái ly rơi ở trên mặt đất, liền hiểu là tình huống gì. Đây là đề phòng anh?
Tư Hải Minh ngẩng đầu, con ngươi đen sắc bén mà quét về phía phòng ngủ.
Tiến vào phòng ngủ thì Đào Anh Thy mới từ trong phòng tắm đi ra.
Đào Anh Thy nhận được ánh mắt lạnh lùng và nghiêm nghị cúa Tư Hải Minh thì nói: "Tôi đang chuẩn bị tắm rửa"
Đào Anh Thy mím môi rồi đi đến bên giường.
"Đưa đây"
"Cái gì" - Đào Anh Thy sững sốt, ý thức được Tư Hải Minh là muốn điện thoại. Điện thoại của cô đang cầm trên tay ư.
"Tôi lại không có làm gì, chỉ là dự định trước khi tắm rửa gọi điện thoại cho dì Hà mà thôi"
"Tôi không có kiên nhẫn đâu”
Đào Anh Thy bất đắc dĩ mà thở dài, tiến lên không hề chần mà đưa điện thoại qua: "Anh muốn xem thì xem đi"
Tư Hải Minh mở nhật kí điện thoại ra, hàng trên cùng của cuộc điện thoại kia quả thật là của dì Hà. Thời gian ở trên cũng đúng.
Lướt xuống dưới, thời gian buổi sáng họ cũng từng liên lạc.
"Được rồi chứ?” - Đào Anh Thy không tức giận mà đi qua lấy điện thoại rồi ném ở trên đầu giường.
"Dì ấy không yên tâm về tôi. Tôi chỉ cần tăng ca thì dì ấy sẽ gọi điện thoại cho tôi. Lúc sáng tôi cũng đã gọi cho dì ấy rồi, không ngờ rằng dì ấy vẫn không yên tâm. Dì ấy nói công việc gì mà phải hai ngày không về nhà, cũng nghi ngờ tôi có phải đi tìm Tư Viễn Hằng không. Còn bảo tôi từ chức đi" - Đào Anh Thy nói.
"Nhưng tôi cũng biết không thể từ chức cho nên không ý như vậy. Nhưng bây giờ tôi đã không có việc gì, khi nào tôi mới có thể quay về? Chẳng lẽ muốn dì Hà vì tôi mà lo lắng chờ đợi sao?"
"Lại đây”
Tư Hải Minh dựa ở trên tay vịn sofa, con ngươi đen chăm chú nhìn cô mang theo sắc sảo bức người.
Giọng nói mang theo giọng điệu ra lệnh trầm thấp.
Đào Anh Thy phòng bị mà nhìn anh ta: "Làm gì?"
"Không nghe lời tôi sao?"
Đào Anh Thy cắn răng, một bộ dạng giận giữ mà không dám nói gì. Còn uy hiếp cô. Cô bất chấp khó khăn tiến lên, còn có chút khoảng cách thì dừng lại. Nhưng lập tức liền bị Tư Hải Minh không có kiên nhẫn mà túm lại.
"A"
Đào Anh Thy đánh lên ngực rắn chắc của Tư Hải Minh. Cô sợ tới mức muốn lùi về sau, đột nhiên cảm thấy bên hông bị siết chặt và không thể nhúc nhích.
"Anh... anh làm cái gì vậy?”- Đào Anh Thy hốt hoảng.
"Làm người phụ nữ của tôi mà đến bây giờ lại có thể còn không có giác ngộ” - Tư Hải Minh nằm cằm dưới của cô, đầu ngón tay véo chặt da thịt mịn màng của cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.