Buổi chiều trong phòng họp của công ty, Tư Hải Minh vẫn chính là cái bộ dạng cao cao tại thượng kia, không có một điều gì có thể làm ảnh hưởng đến anh, phong thái không giận mà uy của người cầm quyền của tập đoàn Vương Tân, bộ dạng này khác xa một trời một vực với đáng vẻ của Đào Anh Thy.
Chương Vĩ là một trợ lí đặc biệt tài giỏi và khéo léo, trong lúc tập trung tinh thần cao độ nhưng cũng không quên nhìn mặt người khác mà nói chuyện.
“Cuộc họp đến đây kết thúc” - Tư Hải Minh bỗng nhiên mở miệng nói xong rồi đứng lên rời đi.
Những vị quản lí cấp cao còn chưa nói báo cáo được câu nào, lúc này sắc mặt của bọn họ đều luống cuống, Giống như là đang tự hỏi, có phải chúng ta đã nói sai cái gì rồi đúng không?
Đào Anh Thy cũng ngoài ý muốn, thời gian của cuộc họp hội nghị hôm nay hình như đặc biệt ngắn, cũng chưa tới một giờ đồng hồ đi. Nếu là trước kia cũng phải ít nhất là mấy giờ đồng hồ.
Trong lòng những người quản lí cấp cao ở đây đều bàng hoàng mà rời khỏi phòng họp, Chương Vĩ cũng thu lại văn kiện, sau đó đi đến trước mặt của
Đào Anh Thy: “Lần sau cô cũng nên ngồi vào ghế như bọn họ sẽ tốt hơn, cũng không cần đứng như vậy suốt.”
“Vâng” - Sau khi Chương Vĩ rời đi, Đào Anh Thy mới thở phào nhẹ nhõm, thời gian họp hội nghị đúng là rất dài đằng đẵng, lúc trước kia cô còn có thể di chuyển ở quầy lễ tân, hiện tại đã không thể di chuyển nữa, trừ khi lúc cần làm việc.
Trợ lí Chương vẫn là có lương tâm
Về sau cô không cần phải đứng nữa rồi.
Vì vậy khi cô trở lại bộ phận thư kí bị Chương Vĩ yêu cầu đi pha một tách cà phê, mang đến văn phòng của Tư Hải Minh, cô cũng không có quá nhiều phàn nàn giống như lúc trước.
Lúc cà phê được mang đến văn phòng, Tư Hải Minh đàng cùng các quản lí cấp cao nói chuyện của công ty, cô cũng cung kính để cà phê xuống bàn rồi lúc này mới đi ra bên ngoài.
Khi rẽ vào trong góc, Đào Anh Thy đã sửng sốt một chút, cô đã nhìn thấy Tư Viễn Hằng đang dựa lưng ở trên vách tường, hai tay ôm như đang chờ đợi ai.
“Vì sao anh lại ở đây?” - Đào Anh Thy luống cuống nói.
“Vậy mà cô thực sự đến làm việc công tác ở tập đoàn Vương Tân” - Ánh mắt của Tư Viễn Hằng quét qua ngực trái của cô, bộ phận thư kí.
“Mắc mớ gì đến anh chứ” - Đào Anh Thy nói xong, ngay lập tức quay người muốn rời đi nơi này.
Nhưng mà cô đã bị Tư Viễn Hằng bắt lấy cổ tay, đặt ở trên vách tường.
“A! Anh…anh định làm cái gì?”
“Cô tốt nhất là không nên hét quá lớn, nếu không thì sẽ bị người khác phát hiện ra” -Tư Viễn Hằng đã nhắc nhở cô.
Đào Anh Thy đúng là không muốn bị người khác phát hiện ra mối quan hệ và sự bối rối của cô với Tư Viễn Hãng, cô đành phải hạ giọng xuống: “Tư Viễn Hằng đủ rồi, rốt cuộc là anh muốn làm cái gì? Tôi và anh đã không còn quan hệ gì với nhau nữa rồi, anh có thể hay không đừng làm phiền đến tôi nữa.
“Cô làm sao lại đến làm việc ở tập đoàn Vương Tân? Cô cũng sẽ không phải đến đây vì tôi đi?”
Đào Anh Thy không thể tin được: “Đầu óc của anh có vẫn đề đi? Vì anh sao? Anh đang cho rằng anh là ai?”
Tư Viễn Hằng nhìn chằm chằm vào cô, với khuôn mặt đẹp trai, phong trần, tuấn lãng đang gần ngay trước mặt cô, than thở nhỏ giọng gọi cô: “Anh Thy a.”
Đào Anh Thy cũng đột nhiên bị xưng hô này kéo trở về những hồi ức lúc trước kia, nhưng kí ức mà cô cùng Viễn Hằng khi còn ở bên cạnh nhau.
Đây chính là cách mà Viễn Hằng đã gọi cô hồi trước: “Anh Thy à, Anh Thy ơi”
Giọng nói cũng ôn nhụ, nhẹ nhàng, trìu mến như thế, như thể trong mắt của anh ta tất cả thế giới này cũng chỉ có một mình cô mà thôi.
Đào Anh Thy cũng đơn thuần cho rằng như vậy, thẳng cho đến khi cô phát hiện ra Tư Viễn Hằng đang hôn những người phụ nữ khác.
Đào Anh Thy nghĩ đến đây đã dùng hết sức lực của mình đem anh ta đẩy ra.
Tư Viễn Hằng cũng sững sờ, nhìn chằm chằm vào cô, anh mắt hiện lên tia sắc bén, lập tức cười lạnh một tiếng, cô cự tuyệt? Anh ta cũng không có vội, sau đó quay người rời đi.
Đào Anh Thy đè xuống cảm xúc đang dao động trong lòng, cô cũng không rõ tại sao Tư Viễn Hằng lại đến đây.
Đến cùng là vì cái gì chứ? Bọn họ đều đã chia tay, anh ta lại liên tục xuất hiện nhiều lần trước mặt cô, anh ta đến đây để nhục nhã cô sao? Cô cũng sẽ không cho anh ta cơ hội như vậy.
Nếu cô không phải lo lắng con của cô bị Tư Hải Minh phát hiện ra, cô sẽ trực tiếp đưa đám nhóc một hai ba bốn năm sáu bày trước mặt anh ta, để anh ta biết sự lợi hại của mình.
Đột nhiên điện thoại di động trên người của cô rung chuông, cô lấy điện thoại cầm tay của cô ra nhưng mà danh bạ hiện lên là một số điện thoại xa lạ, là ai gọi điện thoại cho cô vậy? Cô đành nhấc máy lên trả lời: “Xin chào?”
Hết chương 46.
—————————————————
05/05/2022
Lynk nèe
🤤😨🤮
End