Trên xe từ Tần gia trở về, cả ba người đều không ai nói với nhau một câu nào.
A Tài chuyên tâm lái xe, nhưng thỉnh thoảng vẫn liếc sang Tư Duệ, đáy mắt dân lên một tia đồng cảm xót thương. Dì Liễu ngồi một mình ở hàng ghế sau, mặt mày ủ rũ, đôi lúc lại thút thít mà khóc, bà trách bản thân vì đã trót dẫn Tư Duệ đến gặp mẹ, bà hối hận vì điều đó! Nếu ngay từ đầu bà kiên quyết hơn, có lẽ hai mẹ con cho dù có như thế nào cũng đã không đến nỗi đoạn tuyệt như vậy!
Trở về biệt thự, Tư Duệ đi thẳng lên trên phòng, đến cả cơm trưa hay tối cũng đều không buồn ăn, mặc cho dì Liễu có khuyên bảo hết mực, cô cũng chỉ nằm bất động trên giường, thơ thẩn nhìn ra bên ngoài cửa sổ, vẻ mặt tiều tụy giống như một cái xác không hồn.
Dì Liễu bất lực thở dài, cuối cùng phải chào thua cô mà lặng lặng xuống dưới nhà.
Tối hôm đó, Cao Lãng về nhà. Dì Liễu thấy anh vội vàng chạy ra đón tiếp, toan nói anh nghe về tình trạng của Tư Duệ hiện giờ, nhưng còn chưa kịp nói gì anh đã khẩn trương hỏi:
" Dì, Tư Duệ đâu? "
" Nó ở trong phòng, con mau… "
" Cháu biết rồi! "
Dứt câu, Cao Lãng liền chạy lên phòng tìm cô. Cánh cửa được bật ra, khung cảnh bên trong khiến người ta nhìn vào lập tức phải đau lòng.
Trên giường, thân thể mảnh mai chặt chẽ nằm cuộn tròn lại, đặc biệt nhìn vô cùng thê lương giống như một chú mèo con bị người ta nhẫn tâm vứt bỏ. Anh khẽ bước đến bên giường, đem toàn thân cô gái nhỏ ôm vào trong lòng, xót xa nói:
" Duệ Duệ, có tôi ở đây rồi! "
Tư Duệ lúc này đang trong trạng cùng cực nhất, nghe Cao Lãng trấn an giống như kiến vỡ tổ, liền xoay người lại úp mặt vào lồng ngực săn chắc của anh mà nức nở:
" Lãng, Lãng, mẹ không còn cần tôi nữa! Tôi phải làm sao đây? Tôi không muốn sống nữa! Tôi muốn chết! Tôi muốn chết!!! "
" Đừng nói nữa! Tôi cần em! Còn có cha cần em! " Cao Lãng đau lòng siết chặt cô hơn, hận không thể đem cô cất vào trái tim, bảo vệ và che chở thật tốt! Càng không để ai có cơ hội tổn thương cô.
Thế rồi, không để cô buông thêm những lời nói gở, anh nâng mặt Tư Duệ lên áp xuống môi cô một nụ hôn. Cô theo phản xạ vô tình mở hé miệng tạo cho anh cơ hội luồn lưỡi vào bên trọng, từng chút từng chút một mút nhẹ lên hàm răng đều đặn trắng sáng.
Thoạt đầu, Tư Duệ định né tránh, cô thật sự rất không có tâm trạng. Thế nhưng, nghĩ nếu làm chuyện này, có thể chìm đắm trong loại khoái cảm kia, quên đi những nỗi niềm trong lòng, may ra có thể trốn tránh được hiện cái thực tàn khốc ấy! Nghĩ rồi liền mở lòng đón nhận anh. Tư Duệ quàng tay qua cổ anh, thuận thế ngả lưng về phía sau kéo theo anh nằm xuống giường, vụng về thè đầu lưỡi nhỏ hồng ra đáp trả.
Cao Lãng thấy vậy hơi bất ngờ, nhưng lại vui vẻ bắt lấy đầu lưỡi mềm mại ướt át kia ngậm mút, giống như nhai đi nhai lại chiếc kẹo dẻo, càng nhai càng cảm thấy ngọt. Hương vị ấy càng lúc lại càng lan tỏa trong khoang miệng, khiến cả hai đều nôn nóng rạo rực.
Cảm thấy hô hấp của Tư Duệ dần yếu đi, anh mới luyến tiếc rời khỏi khuôn miệng xinh đẹp ấy. Trước đó còn không quên cắn yêu vào hai cánh môi anh đào, day day mút mút một chút cho thỏa mãn rồi mới thật sự rời đi, di chuyển xuống hôn lên chiếc cổ ngọc trắng nõn. Vì Tư Duệ mặc áo sơ mi nên một tay anh phải gỡ đi mấy chiếc cúc áo vướng víu ở vị trí gần cổ, nhẹ nhàng kéo vạch sang một bên để lộ ra bờ vai gầy mảnh, tiếp tục buông xuống trên đó một nụ hôn khác.
Mỗi một nụ hôn rơi xuống trên người Tư Duệ, lưỡi anh đều không ngừng mút lấy da thịt cô. Còn chưa nói đến những lọn tóc thẳng mềm tựa hồ lông vũ của anh cứ thế dịu dàng đâm chọt vào bả vai Tư Duệ, khiến cô vừa nhột vừa khó chịu mà run rẩy mấy cái. Cái đầu nhỏ không ngừng ngoẹo tới ngoẹo lui về phía mà anh đang hôn, nửa muốn gạt phắt ra, nửa lại muốn yêu thương dụi vào.
Nhìn Tư Duệ khó chịu không ngừng uốn éo, Cao Lãng càng muốn trêu chọc cô thêm. Anh dùng môi chích nhẹ liên tiếp lên những vùng gần nách cô, làm cô nhột đến dở khóc dở cười quở trách:
" Đồ chết bầm, thôi ngay! "
Đắc ý, Cao Lãng bật cười thành tiếng, tiếp tục hôn xuống khe ngực bí ẩn. Lần này, anh cởi loại bỏ hẳn chiếc áo sơ mi trên người cô ra, tiện thể cởi luôn chiếc áo lót đương cản trở cuộc yêu của mình.
Nhìn bầu ngực căng mọng đẫy đà, điểm thêm trên đỉnh ngực là một nụ hồng xinh đẹp đã nở rộ, yết hầu anh không ngừng chạy lên nhảy xuống. Cuối cùng không nhịn được liền thè lưỡi đáp xuống, quệt nhẹ lên nụ hồng đáng ghét kia một cái yêu chiều, một cái, rồi lại một cái nữa… Rốt cuộc thì có ngậm hết chúng vào trong khoang miệng mặc sức **** *** cũng không đủ thỏa mãn. Cùng lúc ấy, bàn tay khác của anh thì không ngừng xoa nắn bầu ngực còn lại, đầu ngón tay đồng thời day dưa nụ hoa cứng đầu, kiêu ngạo, đôi khi lại cố tình nhấn xuống thật sâu, để nó đàn hồi trở lại tiếp tục ***** *** mạnh mẽ.
Tư Duệ một lúc bị anh khiêu khích ở hai điểm nhạy cảm trên cơ thể nhiều như vậy liền không chịu nổi mà phát ra nhưng tiếng rên kích tình mê hoặc. Cô tự nhiên ghê sợ âm thanh chứa đầy dục vọng phát ra từ trong cổ họng của chính mình nên vội lấy tay bịt miệng lại. Không ngờ tới sẽ bị Cao Lãng kéo tay mình xuống đặt ngay lên phần hạ bộ đang phình trướng của anh.
" Cảm nhận nó đi! "
Tư Duệ giật mình rụt tay về, lập tức bị anh kìm chặt lại tại bộ phận nóng rực như bốc hỏa ấy, cất giọng khản đặc:
" Ngại cái gì? Đều là của em! "
" Anh… cái gì mà của tôi, nó là đồ của anh! " Cô đỏ mặt quát lại, người đàn ông này có phải bị dục vọng làm cho hồ đồ rồi không? Nói như vậy thật không có một tí logic nào!
Thế nhưng lời nói thốt ra sau đó của anh khiến Tư Duệ hoàn toàn cứng học không thể cãi lại được nữa. Đoạn anh đưa tay mình đặt đến trước nơi tư mật giữa hai đùi cô, khiêu khích vỗ nhẹ:
" Nhớ kỹ! Cô bé này mới là của tôi! "
Nhìn Tư Duệ ngại đến đỏ bừng cả một gương mặt xinh đẹp không nói thêm được câu nào, Cao Lãng thích thú nhếch môi cười một tiếng, hôn chụt mấy cái liền lên chiếc má căng lụng búng ra sữa của Tư Duệ rồi lùi xuống một chút, toan cởi bỏ chiếc quần jean của cô.
Nhưng anh bỗng sực người dừng lại động tác của mình. Thấy Cao Lãng chợt ngưng, Tư Duệ có chút thắc mắc, trong lòng xẹt qua tia hụt hẫng cùng nghi hoặc.
Hụt hẫng là vì không thể chạm tới khoái cảm kia, hòng quên đi sự đời đau khổ đang mắc nghẽn trong lòng.
Nghi hoặc không biết có phải vì nữ nhân kia trở về bên cạnh rồi, anh mới không cần chạm vào cô như một vật thế thân nữa!
Tư Duệ nghiễm nhiên không bao giờ biết được rằng, khi đó, anh đã đưa mắt nhìn đến chiếc bụng phẳng lì của cô. Nơi đó đang ấp ủ một đứa trẻ, đứa trẻ con của anh và cô!
____________________________
- Còn tiếp -