Cuộc trò chuyện giữa hai người đột nhiên bị Tư Duệ cắt ngang:
" Lãng, em ăn no rồi! Em phải lên phòng học bài đây! Hai người nói chuyện tiếp đi nhé! " Vừa nói cô vừa xoa xoa chiếc bụng đã no căng của mình, chỉ sợ anh không tin, ép cô ngồi lại ăn tiếp.
Cao Lãng cũng không định đồng ý nhưng thấy cô nhóc này chăm học như vậy liền mềm lòng buông tha. Tư Duệ vui mừng thơm lên má anh một cái rồi vọt chạy đi, không quên quay lại gật đầu mốt cái với Tề Vỹ Thiên thay cho lời chào.
" Ha! Tiểu yêu tinh này ở đây lâu như thế rốt cuộc cũng biết lấy lòng cậu rồi! " Tề Vỹ Thiên nhìn theo vết chân sáo của Duệ Duệ mà bĩu môi nói với người ở đối diện.
Trong khi đó, Cao Lãng vẫn còn đang ngơ ngác trước nụ hôn vừa rồi. Nó xảy ra quá chóng vánh đi?
" Cậu đơ ra đấy làm gì? Còn không mau ăn cho hết rồi đi đây với tôi một chuyến! "
Nghe Tề Vỹ Thiên nói vậy, Cao Lãng mới bừng tỉnh, anh khôi phục vẻ điềm nhiên vốn có tiếp tục ăn cơm:
" Đi đâu? "
" Tử Thượng. "
" Đến đó làm gì? "
" Đã bắt được Diệp Mai Chi, cậu không muốn đến xem trò vui sao? "
" Đã bắt được rồi? "
Cao Lãng hơi bất ngờ lặp lại lời Tề Vỹ Thiên, nhưng cũng không ngạc nhiên lắm trước cách hành động nhanh, gọn, lẹ của Tổ Chức mà Tề Vỹ Thiên đang cầm đầu.
" Sau đêm nay, Diệp Tấn đảm bảo sẽ chẳng còn có cơ hội để gặp lại đứa con gái cưng của mình nữa! "
Dứt câu, Tề Vỹ Thiên bật cười cười một tràng khoái chí, chất giọng trầm ổn nhưng điệu bộ lại hung ác quỷ dị vô cùng.
__________________________
Sau khi rời đi, Tư Duệ cũng không có về phòng mà ghé qua thư phòng. Trên đường đi, cô vô tình phát hiện có một căn phòng dành cho khách đang mở hé cửa liền lấy làm lạ.
" Bình thường chẳng phải mọi phòng đều được đóng lại sao? "
Tư Duệ nghĩ đoạn bước đến định đóng cửa lại nhưng chợt nhớ ra đây có thể là phòng mà người đàn ông kia ở liền xoay người rời đi.
Đúng lúc ấy, bên trong bỗng vọng ra những tiếng nấc nghẹn của một thiếu nữ, mềm mỏng và yếu đuối khiến người ta không thể không dừng bước.
Vốn là một người hiếu kỳ, lại có khiếu tưởng tượng. Thoạt đầu cô còn tưởng là có ma, nhưng dù sao thì nó vẫn chỉ là tưởng tượng mà thôi!. Tự Duệ tự trấn an mình rồi lấy hết can đảm mở cửa ra. Cảnh tượng bên trong lập tức khiến người ta nhìn thấy phải đau lòng.
Đó là hình ảnh một cô gái gầy nhỏ nằm co tròn trên giường, tuy trên người cuộn chặt chẽ tấm chăn nhưng vẫn nhìn ra được cơ thể cô đang run rẩy đến nhường nào. Càng dễ dàng nhận ra, tấm thân ấy hiện giờ trần trụi, lõa thể.
Chứng kiến bộ dạng đáng thương của cô gái, Tư Duệ không khỏi xót xa, chẳng nghĩ ngợi gì liền chạy đến bên cạnh cô.
" Chị, chị có sao không? Sao… sao chị lại ở đây? " Tuy hỏi vậy, nhưng Tư Duệ cũng đã ngờ ngợ được chuyện gì vừa xảy ra trước đó. Căn cứ vào lời Cao Lãng nói, kẻ làm ra loại sự tình này không thể là ai khác ngoài người đàn ông họ Tề kia!
Lại nói, cô gái có mái tóc ngắn ngang cổ, những lọn tóc thấm đẫm nước mắt rũ rượi bung xõa trên gương mặt ửng đỏ. Hoàn toàn không nhìn ra được dung mạo của thiếu nữ này!
Nữ giúp việc ở Cao gia không nhiều, nhưng với mái tóc ấy, Tư Duệ liền có thể chắc chắn rằng thiếu nữ này chính là cô gái vừa rồi bị Tề thiếu cưỡng hôn ở phòng khách trước đó!
Cô gái như có như không nghe Tư Duệ hỏi, hết thút thít rồi lại nức nở khóc òa lên. Rất mực tủi nhục! Tư Duệ hết cách chỉ đành ngồi bên mép giường vỗ vai trấn an cô. Bẵng đi một lúc thật lâu sau, cô gái mới chợt lên tiếng, thanh âm rất khàn và nhỏ, có chút khó nghe:
" Tôi… tôi không muốn… không muốn trao thân cho anh ta! Hức… nhưng tôi… nhưng tôi thân phận nhỏ bé, bất đắc dĩ phải làm chuyện đó…! Hức… "
Đúng vậy! Tề Thiếu và Cao Lãng có mối quan hệ rất thân thiết với nhau! Cô dù gì cũng chỉ là một hầu nữ thấp kém, nếu để phật ý người đàn ông kia, không nể mặt Cao Lãng, cộng thêm thế lực của hắn, cô nhất định sẽ chỉ còn con đường chết!
Về phần Tư Duệ, cô cảm thấy mình và cô gái này có hoàn cảnh khá tương đồng.
Tư Duệ vì hoàn cảnh mà phải bán thân. Còn cô ấy do địa vị mà miễn cưỡng dâng mình cho một tên ác ma phóng đãng, háo sắc.
Nhưng Cao Lãng đã chịu trách nhiệm với Tư Duệ, và hai bên đều có tình cảm, nguyện một đời chung sống bù đắp cho nhau. Còn cô gái này lại không được may mắn như thế!
Ngộ nhỡ cô bụng mang dạ chửa ngoài ý muốn, cả cô và đứa bé ấy phải làm sao?
" Hắn ta có dùng biện pháp an toàn không? Em giúp chị tìm thuốc tránh thai nha! Chị đợi em! " Tư Duệ nói giọng khẩn trương. Song cũng không đợi câu trả lời mà nhanh chóng rời đi. Đi được xuống nhà dưới, cô mới sực người.
Tìm ở đâu được thuốc tránh thai bây giờ?
Tự mình đến hiệu thuốc mua, có kỳ quá không nhỉ?
Nhưng bây giờ còn lo nghĩ tới vấn đề đó thì chị hầu nữ kia phải làm sao?
Ngặt nỗi cô cũng không có tiền trong tay. Bằng cách nào mua được thứ kia?
Đang luống cuống cả lên thì A Tài bỗng từ ngoài cửa bước vào. Thấy cậu, Tư Duệ mừng như vớ được vàng vội chạy ra chắn trước mặt.
" A Tài, thật tốt quá! Cậu có thể giúp tôi đi mua một thứ không? "
" Tiểu thư, cô cần gì? "
Trước yêu cầu của Cao phu nhân tương lai, A Tài dù vừa đi công tác về rất mệt mỏi cũng không dám từ chối nửa lời.
" Thuốc tránh thai! "
____________________________
Tư Duệ đi vào trong bếp, hai người đàn ông đã sớm ăn xong và rời đi từ lâu. Nghe Dì Liễu bảo, họ đến chỗ Tề thiếu xử lý chút chuyện. Trước khi đi Cao Lãng còn dặn bà nhắc cô học xong liền đi ngủ sớm, không cần đợi anh!
Dĩ nhiên là Tư Duệ không nghe lời rồi!
Nhận được thứ mình cần từ A Tài, cô mừng khôn xiết rối rít cảm ơn rồi mang lên cho chị hầu nữ.
Cậu nhìn theo bóng dáng của cô chủ nhà rốt cuộc cũng chỉ bất đắc dĩ thở dài một tiếng. Cao phu nhân quá lo chuyện bao đồng rồi!
Lại nói, tình trạng của cô gái vẫn chưa khá hơn là bao! Tuy đã hết khóc, nhưng cô lại như người mất hồn, cứ nằm bần thần trên giường, ánh mắt vô định nhìn vào hư không.
Tư Duệ phải động viên khích lệ mãi cô mới có thể ngồi dậy uống thuốc rồi ăn cơm tối.
Đêm hôm đó, nhân dịp Cao Lãng không trở về, Tư Duệ kéo cho bằng được chị hầu nữ qua phòng ngủ chung. Những lúc thế này, cô gái cần có người bên cạnh trấn an hơn bao giờ hết!
Thoạt đầu, cô nàng cũng không dám, thế nhưng Tư Duệ cam đoan sẽ chịu mọi trách nhiệm và bảo vệ cô nên mới đành phải bất đắc dĩ đồng ý. Hơn hết, cô khó có thể từ chối được lời mời của vị phu nhân tương lai này!
" Chị… chị tên gì? " Tư Duệ nằm nghiêng mình, nhìn thiếu nữ trước mặt. Bấy giờ có cơ hội nhìn kĩ mới phát hiện ra, cô gái này thật sự là một mỹ nhân! Một mỹ nhân đích thực!
" Tiểu thư cứ gọi tôi là Tiểu Miểu! " Cô cung kính trả lời, tuy đang nằm chung trên một chiếc giường nhưng thái độ và khoảng cách chủ tớ vẫn là không hề thay đổi. " Với cả… tôi cũng chỉ lớn hơn cô một tuổi, cô không cần khách khí đâu ạ! "
" Một tuổi thì vẫn là hơn, như vậy sẽ thất kính lắm! Miểu tỷ, từ nay về sau chúng ta là chị em, chị đừng một điều cung kính hai điều lễ phép! Cũng đừng gọi em là tiểu thư này tiểu thư nọ nữa! Cứ gọi em là Duệ Duệ, hoặc Tiểu Duệ! Em sẽ rất thích! "
Vừa nói, Tư Duệ vừa chụp lấy tay Tiểu Miểu siết chặt, đồng thời nhìn thẳng vào mắt cô chứng minh cho sự kiên định bấy giờ. Tiểu Miểu nghiễm nhiên bị khuất phục, vui vẻ mỉm cười gật đầu.
Tư Duệ hài lòng hỏi tiếp: " Chị còn đi học đúng không? Buổi sáng, chiều em thường không thấy chị ở đây. "
" Ừ! Chị học ở trường trung học gần đây! "
" Bố mẹ chị ở đâu? Sao chị không sống cùng họ mà lại đến làm ở đây? "
Nghe đến đây, đôi mắt to tròn của Tiểu Miểu cụp xuống một cách buồn bã. Thấy mình lỡ hỏi chuyện không nên, Tư Duệ toan chuyển chủ đề, nhưng Tiểu Miểu chợt lên tiếng đáp:
" Gia đình chị… họ mất cả rồi! "
_____________________________
23 giờ 34 phút.
Tử Thượng.
Tầng hầm, phòng giam số 36.
Tiếng hét của một người phụ nữ từ bên trong không ngừng vang vọng ra. Thanh âm phẫn uất cùng kinh sợ tột cùng.
Phải vào trong chứng kiến mới biết, bộ dạng hiện giờ của ả ta thê thảm đến mức nào! Váy áo đều đã bị xé rách, loang lổ. Không chỉ trang phục chẳng còn nguyên vẹn, mà cơ thể cô ả cũng thê thảm không kém. Khắp người chằng chịt chi chít những vết thương, nặng có, nhẹ có! Toàn thân thì ướt sũng! Ấy là do cứ mỗi lần bị tra tấn đến bất tỉnh, Tề Vỹ Thiên lại cho người xối nước lạnh lên người ả, buộc ả phải tỉnh lại.
" Cao Lãng, tôi không ngờ anh đê tiện như vậy! Các người là ác ma! Là tiểu nhân! "
" Nhiều lời! " Tề Vỹ Thiên lạnh lùng cắt ngang. Lời vừa dứt, tên thuộc hạ bên cạnh liền hiểu ý tiếp tục vung roi da quất xuống liên tục lên cơ thể đẫy đà.
Diệp Mai Chi kêu lên đau đớn nhưng không thể làm gì hơn. Hai tay đều bị dây xích khóa chặt trên đỉnh đầu. Chân cũng phải hơi nhón lên mới có thể chạm đất, toàn thân gần như bị treo lơ lửng nhưng không hoàn toàn.
Nếu như ả thả lỏng người để chân không bị mỏi thì hai cổ tay nhỏ bị xích kia sẽ phải gồng cả cơ thể, nhất định không chịu nổi. Nhưng đôi lúc vì phải đứng gượng quá lâu mà bị chuột rút, đau đến chết đi sống lại.
Bọn người của Tử Thượng ngay cả cách trói người cũng thâm độc, tàn nhẫn như vậy!
_________________________
- Còn tiếp-