" Nghênh đón tôi như vậy còn giả bộ khóc? " Vừa nói, Tề Vỹ Thiên vừa hung hăng bóp thêm một cái vùng đồi mềm mại trong tay.
Không biết vì tức giận hay xấu hổ mà mặt Tiểu Miểu đỏ bừng, uất ức phản đối:
" Không có! Tôi không có! "
Tề Vỹ Thiên mặc kệ cô, tiếp tục công cuộc kích thích vật nhỏ dưới thân. Anh cởi bỏ áo cô, một mảng da thịt trắng mịn đập thẳng vào mắt. Đôi gò bông dưới lớp áo lót không ngừng phập phồng, như muốn được giải phóng lại bị kìm hãm. Tề Vỹ Thiên ngắm nghía đánh giá một lúc, yết hầu vô thức trượt lên trượt xuống.
Cơ thể thiếu nữ này đã mê hoặc anh trong bộ đồ của người hầu. Bộ ngực căng tròn trốn sau lớp vải áo đen tuyền và tạp dề trắng khiến anh hiếu kỳ không thôi. Một ý niệm chinh phục lập tức hiện lên trong đầu Tề Vỹ Thiên khi ấy. Anh muốn xé bỏ tất cả lớp vải cản trở kia để ngắm nhìn cảnh xuân đâm chồi của thiếu nữ. Sức sống căng tràn bên trong thậm chí tuyệt đẹp hơn cả tưởng tượng của anh. Điều đó đã thúc đẩy anh nhanh chóng chiếm đoạt cô, làm cho cơ thể này phải thuộc về anh. Chỉ mình anh!
Tề Vỹ Thiên nhắm thẳng đỉnh đồi, cách lớp áo lót hôn xuống. Ký ức gần gũi giữa hai người của tối hôm đó tức thì ùa về, Tiểu Miểu không khỏi hoảng sợ. Còn chưa kịp chống đỡ vành môi quái ác kia, sống lưng đã cảm nhận được tay anh đang càng gỡ. Giật một phát, chiếc áo lót màu trắng đã thoát ly khỏi cơ thể xinh đẹp.
Tiểu Miểu hiện giờ khỏa thân trước mặt người đàn ông xa lạ. Dù đã là lần thứ hai, nhưng cô vẫn ngại ngùng không thôi. Cô vội đưa tay che ngực.
Cảnh xuân trước mắt đột nhiên bị che đậy. Tề Vỹ Thiên bất mãn cau mày, đem hai tay cô khóa trên đỉnh đầu:
" Nhìn thấy hết rồi, em ngại cái gì? "
Tuy anh đang sắp làm chuyện cô không muốn nhất trên cơ thể mình, nhưng ánh mắt sâu hun hút tràn đầy dục vọng cùng khóe môi gian tà phóng đãng của anh. Ở giữa là sống mũi cao thẳng, luôn phóng đại trước mặt. Tim Tiểu Miểu vẫn vô cớ đập mạnh, cảm giác không thể diễn tả thành lời. Cô lắp bắp nói chẳng ra câu từ gì.
Anh lại nhếch môi cười, quyết không thèm để ý đến cô nữa. Cúi đầu gặm lấy một bên ngực, đầu lưỡi trêu ghẹo l.iếm m.út. Bị kích thích, Tiểu Miểu uốn éo thân người, không kiềm được khẽ ngâm nga một tiếng. Thanh âm trong trẻo giòn tan trong màn đêm.
Đũng quần cứng ngắc, Tề Vỹ Thiên thở trì trệ một tiếng vẫn kiên nhẫn ma sát trên từng tấc da tấc thịt non mịn của cô. Mọi chuyện lại không như ý anh. Ấy là khi cơ thể nhạy cảm bên dưới tác động của anh không ngừng vặn vẹo. Đầu gối nhỏ thi thoảng lại vô tình đụng trúng người anh em đang căng trướng. Anh toát mồ hôi, nhanh chóng di chuyển xuống bên dưới. Gấp gáp cởi bỏ váy của Tiểu Miểu.
Cô bây giờ hoàn toàn trần trụi trước mặt anh, cơ thể mềm mại theo từng đường cong quyến rũ như gọi mời. Ánh sáng vàng hắt từ đèn học chiếu cố lên làn da tinh tế, vùng sáng vùng tối hiện ra rõ rệt làm tăng thêm phần bí ẩn, buộc người ta phải khai phá triệt để.
Tiểu Miểu ngại ngùng khép hai chân, lại bị Tề Vỹ Thiên tách ra. Cô dù sợ hãi vẫn là không can tâm để anh phóng túng liền bật dậy muộn co người lại. Tề Vỹ Thiên như đi guốc trong bụng Tiểu Miểu, rất nhanh đã bắt lấy hai chân cô kéo lại. Đầu anh chôn vùi giữa hai chân cô, vòng hai cánh tay rắn chắc qua đùi rồi kiềm chặt.
Ngay sau đó, bên dưới như truyền lên một dòng điện. Tiểu Miểu ngã ngửa về sau nhướng người muốn hét lên. Nhưng cô kịp thời bịt miệng mình lại. Bây giờ mọi người ở phòng khác có lẽ đều đang ngủ, cô không thể phá giấc của họ. Càng không thể để họ biết cô đang cùng anh ta chuyện xấu hổ này.
Tiểu Miểu vớ ngay lấy cái gối sau đầu úp lên mặt, cắn răng chịu đựng từng kích thích anh mang tới. Nhìn phản ứng của cô, khóe môi Tề Vỹ Thiên hơi cong lên. Tiếp tục đưa lưỡi ma sát bên ngoài cánh hoa rồi lại luồn vào trong động càn quét. Cảm nhận cô đang run rẩy kịch liệt, giống như chịu không nổi sắp sửa nổ tung.
Anh vậy mà muốn cô thật sự nổ tung. Một cánh tay buông tha đùi cô đưa xuống vuốt ve bên ngoài cánh hoa một lúc. Khi xác định được điểm trung tâm liền bất thình lình xâm nhập. Tiểu Miểu bên trên lập tức cong người, không nhịn được rên lên một tiếng rồi khóc thút thít. Ngoài cảm giác nhục nhã ra, cô thật sự không còn cảm thấy gì khác nữa. Đầu óc cô lúc này trống rỗng, ngón tay thon dài thô ráp bên dưới vẫn không ngừng rút ra thụt vào trong người cô, triền miên trêu đùa. Nhục nhã! Thật sự nhục nhã!
Khoái cảm chỉ còn một chút nữa thì chạm tới, ngoài cửa phòng đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa. Tiểu Miểu thất kinh chồm dậy nhìn anh. Tề Vỹ Thiên cũng ngưng động tác lười nhác nhìn ra cửa.
Cô thoát khỏi gọng kìm bằng tay của anh, bỏ qua đồ lót, chỉ vội mặc lại áo với váy rồi vuốt vuốt lại tóc. Tề Vỹ Thiên cũng theo sau cô nhưng núp lại sau cánh cửa.
Tiểu Miểu hít một hơi mở cửa, nhìn người bên ngoài mỉm cười:
" Dì Liễu chưa ngủ ạ? "
" Dì đem ít đồ ăn tẩm bổ cho con, học đêm mệt lắm phải không? Nghỉ một chút ăn đi cho có sức! " Bà dúi cho cô một hộp cơm giữ nhiệt, dịu dàng nói. Thanh âm tựa hồ như của một người mẹ, an ủi động viên tinh thần cho con gái trước kỳ thi khắc nghiệt.
Tiểu Miểu xúc động, mắt hơi phiếm hồng nhìn bà:
" Con cảm ơn ạ! "
" Đã bảo không cần khách sáo, ta từ lâu đã xem con như con gái ta. "
Dì Liễu nói đoạn theo tầm mắt nhìn vào trong phòng. Bên trong chỉ bật đèn học, ánh sáng vàng mạnh mẽ ấm áp. Ga giường có phần nhăn nhúm không giống như bình thường. Còn có áo lót vứt ở một góc và một chiếc áo thun dài tay màu đen lớn, kiểu dáng giống như của đàn ông. Cũng chưa thấy cô mặc qua bao giờ. Bà dấy lên nghi hoặc trong lòng mở miệng:
" Tiểu Miểu, trong phòng có ai không? "
Nghe vậy, cô bỗng chột dạ, quay đầu nhìn vào trong phòng, ánh mắt rơi xuống chiếc áo của Tề Vỹ Thiên vừa rồi cởi ra quăng xuống sàn. Tiểu Miểu đổ mồ hôi, cố bình tĩnh hết sức xoay lại cười trả lời bà:
" Dạ không ạ! Có phải dì thấy cái áo kia lạ không? Là của bạn học nhờ con vá lại giúp, đang loay hoay thì dì tới, con vội chạy ra mở cửa không cẩn thận làm rơi áo xuống sàn. "
" Ra vậy! " Bà ậm ừ một tiếng, biểu hiện của Tiểu Miểu cũng không giống đang nói dối.
" Không còn sớm, con mau ăn rồi ôn bài tiếp! Nhớ ngủ sớm đấy! "
" Vâng ạ! Dì cũng nghỉ sớm! Hôm nay dì vất vả rồi! "
Dì Liễu dặn dò một câu, đợi cô đáp lại rồi xoay người rời đi. Chờ dáng người của bà khuất khỏi cầu thang rồi Tiểu Miểu mới thở phào vội đóng cửa trở vào trong. Người đàn ông núp sau cánh cửa lúc này chợt nhảy ra ép cô lên mặt cửa. Ánh mắt anh ta nhìn cô tối sầm, giọng khàn đục đi trông thấy:
" Em để bổn thiếu gia đợi hơi lâu đấy! "
" Tôi… tôi… "
Không để Tiểu Miểu nói hết câu, Tề Vỹ Thiên đã lại hôn lên môi cô. Có phần dùng sức nên nụ hôn trở nên cuồng bạo và cuồng dã, mang theo tia ẩn nhịn đến cực hạn.
Cô cầm chặt hộp cơm trên tay, cả người mềm nhũn muốn trượt xuống lập tức bị Tề Vỹ Thiên giữ lấy ngay thắt hông. Tay kia anh xốc váy cô lên, nơi đó đã sớm bị khiêu khích ẩm ướt, bây giờ rất dễ để tiến công.
Tề Vỹ Thiên kéo khóa quần xuống, lôi kéo người anh em đã căng trướng đến cùng cực không quản ngạo tiến vào. Cảm giác ấm nóng mềm mại bao lấy khiến anh thoải mái hừ một tiếng.
Ngược lại, Tiểu Miểu thì đau đớn nhăn mặt khi phải bất ngờ tiếp nhận thứ to lớn nóng hổi kia ở một tư thế rất xấu hổ này. Cô bấu chặt bả vai rộng lớn của anh làm điểm tựa, gương mặt đỏ ửng thở dốc. Tề Vỹ Thiên hít một hơi sâu xốc cô lên. Vật đó theo động tác đâm vào sâu hơn khiến Tiểu Miểu không chịu nổi kêu lên:
" Ah! Đau quá! Đừng ở đây! "
Anh không thèm đáp lại, cứ vậy ôm cô ép lên mặt cửa tấn công dồn dập, dữ dội. Tiểu Miểu chấn động theo từng động tác của anh, hai chân bất đắc dĩ quắp chặt eo ếch của người đàn ông vì sợ bị ngã.
Không thể phủ nhận, mặc dù thoạt đầu hơi đau, nhưng về sau, càng lúc càng thấy thoải mái. Trận kích tình vừa rồi không chạm tới đỉnh cao, để lại rất nhiều bứt rứt trong Tiểu Miểu. Bây giờ lại có thể tiếp tục, không tránh khỏi thoải mái cùng khoái cảm cực độ.
Một trận co rút ở nơi đó nhanh dần đều truyền tới, lan ra khắp các xưng thần kinh truyền lên đỉnh đầu. Lan sang cả người đàn ông đang cắm mình sâu trong cơ thể cô. . Ra chương nhanh nhất tại == 𝙏RÙ𝑴𝙏R𝑼𝗬Ệ𝑁﹒𝙑n ==
Hai người ôm nhau thở dốc, cô ôm chặt cổ anh, cằm tựa lên bả vai rắn chắc yếu ớt hô hấp. Hơi thể của cô giống như khí đốt kích vào ngọn lửa đang cháy rực trong Tề Vỹ Thiên. Anh lại tiếp tục luân động, không chờ cho Tiểu Miểu có thời gian hồi phục. Cứ vậy vừa ra vào vừa ôm cô đến bên giường. Hết trận này lại tới trận khác, triền miên điên đảo quấn quýt lấy nhau. Căn phòng kín ấm áp chóng vánh bị mùi vị dục vọng lấp đầy, nhiệt lượng từ hai cơ thể toát ra nóng bừng kết hợp lò sưởi tựa như có thể thiêu rụi cả một cánh đồng.
Phải đến tận ba bốn giờ sáng, Tiểu Miểu mệt mỏi quá sức ngất lịm đi sau đỉnh cao cuối cùng, Tề Vỹ Thiên mới từ bỏ buông tha cho cô. Anh nằm bên cạnh, ôm cơ thể nhỏ bé mềm mại vào trong lòng. Môi vẫn quyến luyến quét qua lại trên gương mặt lấm tấm mồ hôi. Ánh mắt anh thoáng chốc thâm sâu khó đoán, như có như không ghé vào tai Tiểu Miểu thì thầm:
" Tôi nhất định sẽ khiến em tự nguyện đi theo bên cạnh tôi! "
__________________________________
- Còn tiếp -