Trong khi Đồng Giai Lị còn chưa ý thức được chuyện gì đang xảy ra, người phục vụ trên mặt và bàn tay bị xước vài vết thương nhỏ đã lật đật đứng dậy cuống quýt cúi đầu xin lỗi cô.
Nhìn vẻ ngây người bất động của Đồng Giai Lị, lưng áo đã thấm ướt một mảng lớn. Là một người đàn ông chân chính, dù không muốn nhưng Cao Lãng cũng chẳng thể đứng trơ ra nhìn. Anh thở dài, bất đắc dĩ cởi áo khoác của mình khoác lên người cho cô.
Nửa ngày sau, Đồng Giai Lị mới hoàng hồn trở lại. Lúc này quản lý nhà hàng đã đích thân đi tới xử lý sự việc. Cao Lãng tâm tình đang không tốt, rất phê bình thái độ làm việc của phục vụ ở đây. Anh chàng phục vụ sợ đến tái mặt, không ngừng cúi đầu xin lỗi cô, rồi lại xin lỗi Cao Lãng, luôn miệng thề thốt sẽ không tái phạm nữa.
Về phần Đồng Giai Lị, cô vừa hoàng hồn liền tiếp tục sững sờ khi anh lại vì mình mà làm lớn chuyện như vậy!
Nhưng Đồng Giai Lị lại thầm vui mừng với sự cố bất ngờ này. Chỉ có vậy, cô mới thấy được anh vẫn còn quan tâm cô, nghĩ cho cô, không đành lòng để cô chịu ấm ức hay thiệt thòi.
Lại nói, sợ cứ tiếp tục phê bình nữa anh ta sẽ bị mất việc, Đồng Giai Lị bèn lên tiếng giải vây. Dù gì cũng nhờ có anh chàng này mà cô mới nhìn thấy mặt tình cảm khác của Cao Lãng:
" Anh! Được rồi! Em không sao! " Nói đoạn quay sang anh chàng phục vụ nở nụ cười lịch sự: " Rút kinh nghiệm! Lần sau cẩn thận hơn nhé! "
Không bị truy cứu tới cùng, anh chàng phục vụ vui đến cười ra nước mắt, rối rít cảm ơn rồi lại xin lỗi. Người quản lý thấy vậy cũng không làm khó hay trách cứ anh ta nữa, trịnh trọng xin lỗi một lần nữa rồi bồi thường bằng cách miễn phí bữa ăn ngày hôm nay, sau đó đưa tiễn hai người xuống tầng.
Ra bên ngoài nhà hàng, trên người Đồng Giai Lị vẫn khoác chiếc áo của Cao Lãng, chậm rãi bước đi. Bấy giờ nước đã thấm vào da thịt, ở ngoài trời với thời tiết giá rét của mùa đông, càng khiến cô tê buốt vì lạnh.
Cô bất giác ngẩng đầu lên, trông thấy một người quen, đầu não lập tức nhảy số. Lúc bước xuống bậc thang, cô lén đi gần người đàn ông phía trước, như cố ý hay vô tình để mình trượt ngã.
Cao Lãng theo bản năng, vội nghiêng người, dang hai tay đỡ lấy người đang lảo đảo ở đằng sau ôm vào lòng. Hai thân thể ấm nóng dán sát vào nhau. Ở khoảng cách này, vừa thân mật vừa ám muội, Đồng Giai Lị có thể cảm nhận được rất rõ hơi thở nam tính của anh, và cả mùi hương bạc hà thanh sạch vốn đã từng rất quen thuộc.
Cô ngước lên, hàng lông mi đen dài cong vuốt khẽ động, ánh mắt to tròn vẫn còn hốt hoảng nhìn anh. Cao Lãng sực người, đôi mắt này với của Tư Duệ quá đỗi giống nhau. Nhưng khi nhận thức được không phải, anh toan đẩy Đồng Giai Lị ra. Ở phía trước lại chợt vang lên tiếng gọi:
" Lãng? "
Nghe được giọng nói quen thuộc, anh kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn. Không chỉ có giọng nói quen thuộc, còn có cả dáng người nhỏ gầy mà từ lúc xa nhau anh vẫn luôn nhớ đến.
Tư Duệ đứng trước mặt tiền nhà hàng, cách anh chỉ mấy bậc cầu thang. Cô ngạc nhiên nhìn Cao Lãng, tầm mắt lại di chuyển chếch xuống một chút, dừng lại ở người phụ nữ trong vòng tay anh. Cuối cùng chăm chăm bất động ở đó.
Từ hướng nhìn của Tư Duệ, Cao Lãng theo phản xạ đẩy Đồng Giai Lị đang dán chặt trong lòng ra. Anh vội bước xuống các bậc cầu thang chạy đến chỗ cô:
" Duệ Duệ, sao em lại ở đây? "
Dừng lại ở trước mặt cô, Cao Lãng trầm giọng hỏi, trong lòng hỗn độn ngổn ngang.
Dù không làm gì đi quá giới hạn, nhưng với tình huống xảy ra ngoài ý muốn vừa rồi, khi đối diện với Tư Duệ anh vẫn cảm thấy có chút chột dạ.
Trên bậc thang, Đồng Giai Lị thản nhiên đáp trả ánh mắt của Tư Duệ. Cô cong môi mỉm cười đầy ẩn ý, tay kéo vạt áo khoác nam đang đắp hờ trên vai bao bọc kín kẽ cơ thể mình. Giống như để Tư Duệ thấy rõ hơn chiếc áo này.
Khỏi nói cũng biết là áo của ai, Tư Duệ chớp chớp mắt, lịch sự gật đầu đáp lại. Hóa ra đối tác quan trọng không thể lỡ hẹn của anh là cô Đồng, là bạn gái cũ của anh.
Tư Duệ thấy rõ cô ta cũng có áo khoác, nhưng chắc là ra khỏi nhà hàng thời thiết bên ngoài sẽ còn lạnh hơn rất nhiều, nên anh đã khoác thêm cho cô áo của mình đi?
Đã là gì?
Áo khoác chưa đủ ấm, hai người họ còn ngang nhiên ôm nhau, sưởi ấm cho nhau trước cửa nhà hàng lớn, trước bao nhiêu con mắt người đời, ngay rước mặt cô.
Trong lòng Tư Duệ bỗng dâng lên cảm giác khó chịu cùng chua xót. Cô ngẩng lên nhìn người đàn ông trước mặt nở nụ cười che giấu:
" Em đi cùng Châu phu nhân và con trai cô ấy! Châu Sở Kiệt đang đi gửi xe. " Trước đó, có số máy lạ đột nhiên gọi cho cô. Tưởng ai hóa ra lại là Châu Sở Kiệt, cậu nói rằng mẹ cậu muốn hẹn cô đi ăn tối và vậy sẽ là người hộ tống.
" Chuẩn bị vào trong ăn tối sao? "
" Vâng! "
" Anh cũng đi với em! Ăn xong cùng về nhà nhé! "
Cao Lãng mỉm cười, cánh tay vòng qua eo cô kéo sát vào người chuẩn bị bước đi. Tư Duệ lại không được tự nhiên nhích ra một bên cười trừ với anh:
" Công việc cũng xong rồi nhỉ? Hay là anh về trước đi! Ăn xong em còn phải cùng Châu phu nhân dạo phố một lát nữa ạ! "
Vừa dứt câu, một cơn gió lạnh từ đâu bỗng dào dạt lướt qua. Tư Duệ không nhịn được hắt xì một cái. Cô đưa tay xoa mũi cười cười với anh:
" Anh về đi! Em vào trong trước cho ấm đây! "
Cao Lãng theo phản xạ muốn cởi áo khoác của mình khoác cho cô. Bỗng sực nhớ áo trước đó đã đưa cho Đồng Giai Lị mất rồi.
Tư Duệ không nói gì thêm, đi lướt qua Đồng Giai Lị, hờ hững nhìn cô ta cười nhạt.
Nhìn theo bóng lưng của cô, anh biết cô đang hiểu nhầm rồi! Còn đang thầm giận anh, tránh anh, không muốn thấy mặt anh nên muốn đuổi anh đi thật mau. Cút khỏi mắt cô!
Cao Lãng muốn giải thích nhưng trước thái độ của Tư Duệ, anh biết mình có nói gì cũng chẳng còn nghĩa lý nào cả!
Không dựa vào tai mắt miệng mồm của bất cứ ai, một màn sống động, tình cảm vừa rồi là tự cô trông thấy. Anh cùng người phụ nữ khác, đúng hơn là cùng với tình cũ ôm ôn ấp ấp nơi công cộng. Lời giải thích gì đó sẽ chẳng khác nào câu chuyện mà anh tự bịa đặt để biện minh cho sự bao dung của mình đối với một nữ nhân không phải cô.
Anh đột nhiên muốn bật cười, toan xoay người đến bãi đỗ xe thì Đồng Giai Lị đã chạy đến chắn trước mặt.
" Lãng… " Cô chậm rãi cởi áo khoác trả cho anh, đôi mắt dáy lên tia áy náy, có chút tội nghiệp: " Hình như khiến cô ấy hiểu lầm rồi! Em xin lỗi! "
Cao Lãng nhắm mắt hít một hơi khí lạnh rồi lại từ từ mở ra, lạnh lùng nhìn cô gái trước mặt:
" Không cần! Cô cầm luôn đi! "
Nói xong, Cao Lãng bước tiếp, Đồng Giai Lị vội níu lấy tay anh, đôi mắt phủ một tầng sương mù bắt đầu ngân ngấn nước:
" Lãng, đừng nói với em anh thật sự yêu cô bé đó rồi chứ? Là vì cô ấy giống em ư? Không! Em ở đây! Em về với anh rồi đây! Không cần ai thế thân nữa! "
" Thế thân? " Nghe xong những lời này, Cao Lãng thật sự phải bật cười: " Duệ Duệ là Duệ Duệ, không phải thế thân của ai khác! Nhớ lấy! "
" Không phải! Hôm tiệc sinh nhật Sở Kiệt, anh rõ ràng chủ động tìm đến em trước! Em tin anh còn tình cảm với em! Nếu không phải vì thương hại mà chịu trách nhiệm với cô bé kia, anh nhất định sẽ quay lại với em có đúng không? "
Đồng Giai Lị cuống quýt nói, nước mắt đã không kìm được mà trực trào. Cô cầu khẩn nhìn người đàn ông mà mình đã từng tổn thương, cũng là người đàn ông đã cùng cô yêu nhau 5 năm, từng trao nhau lời yêu mật ngọt, từng một thời ý nặng tình sâu. Bấy giờ ánh mắt anh nhìn cô lạnh lùng, thấy cô như thấy quấy tinh, còn có phần bực bội thiếu kiên nhẫn. So với cái nhìn dành cho người qua đường còn khó coi hơn.
" Cô Đồng, thứ nhất, gọi tôi bằng họ! Thứ hai, chỉ có người phụ nữ tôi yêu mới có thể mang con của tôi! Chú ý suy nghĩ trước khi mở miệng! "
Dứt câu, anh gạt thẳng bàn tay đang níu chặt vạt áo của mình ra. Đi thẳng về bãi đỗ xe, không một cái ngoảnh đầu.
Chỉ có người phụ nữ anh yêu, mới có thể mang con của anh!
Lời này chính là câu trả lời gián tiếp cho câu hỏi của cô, rằng: " Anh thật sự yêu cô gái kia rồi ư? "
Phải rồi! Người anh yêu là cô gái đó! Là Ngô Tư Duệ! Không phải Đồng Giai Lị, càng không phải thế thân của Đồng Giai Lị.
Sau bao nhiêu chuyện xảy ra, sự thật lồ lõa trước mắt, cô vẫn còn mặt dày đi cầu xin anh cho cô cơ hội, cho cô quay lại với anh, cho cô được yêu anh thêm lần nữa!
6 năm trước, cha Cao Lãng bị hãm hại, nửa người tàn phế, tất cả tiền đồ sự nghiệp rơi vào tay người khác. Anh vừa đau lòng vừa phẫn nộ, lại bắt gặp Đồng Giai Lị cùng người đàn ông khác hẹn hò vui vẻ với nhau, thiếu điều tuyên bố cho thiên hạ biết rằng cả hai là một cặp trời sinh, trai tài gái sắc, hạnh phúc đến nhường nào.
Còn anh khi đó là gì?
Một anh chàng sinh viên năm 2 tầm thường, bộ dáng tiều tụy, không tiền đồ, càng không có tương lai. Mồ côi mẹ, cha tàn tật, gia cảnh thì hết sức thảm hại.
Dù vậy, vì tình yêu 5 năm, anh nén xuống cơn ghen trong lòng, chỉ nói chuyện rất nhẹ nhàng, không hề tức giận với cô, vẫn yêu thương, quan tâm cô như thường lệ. Khi đó Đồng Giai Lị là động lực duy nhất của anh. Cao Lãng đã mất tất cả, nếu mất thêm cô nữa, anh có lẽ sẽ không chịu nổi.
Nhưng cô lại chẳng thấu hiểu điều đó, dứt khoát đòi chia tay với Cao Lãng. Mặc cho anh cầu xin cô, hứa hẹn đủ điều với cô, rằng sau khi về nước giải quyết xong rắc rối sẽ bù đắp cho cô, nhưng Đồng Giai Lị vẫn hạ quyết tâm.
Cô thừa nhận khi đó mình ích kỷ, vì tham vọng, vì tình cảm nhất thời với nam nhân khác mà tự mình đánh rơi mất một người đàn ông tốt như Cao Lãng. Bấy giờ cô hối hận rồi! Cô muốn quay lại với anh! Muốn đồng hành cùng anh đi hết cuộc đời, trở thành vợ chồng đầu ấp tay gối mãi mãi hạnh phúc bên nhau.
Chỉ có điều hối hận đã quá muộn!
________________________________
- Còn tiếp-