Đầu hai chiếc xe va chạm nhau dữ dội, ma sát giữa lốp xe và mặt đường tạo ra một thứ âm thanh nghe chói tai.
Chiếc Maybach có tính năng tốt hơn so với chiếc xe Balentley mà Kỷ Sênh tiện thể lấy ra từ gara của Lý Tranh Diễn. Lauel đột nhiên đạp chân phanh của chiếc xe, cuối cùng đẩy chiếc xe Bentley của Kỷ Sênh về phía trước một đoạn, cuối cùng mới dừng lại.
“Kỷ Sênh!”
Lương Nặc chạy bằng có một chân lên phía trước, phía sau cũng có mấy chiếc xe từ từ dừng lại.
Có người thò đầu ra khỏi cửa xe: “Hai chiếc xe này đáng giá bao nhiêu tiền chứ? Đúng là có tiền thích làm gì thì làm.”
“Thôi mau báo cảnh sát đi....”
“Kỷ Sênh! Cậu thế nào rồi?”
Lương Nặc nhảy lò cò tới bên cạnh chiếc xe đã biến dạng, đúng lúc đó một tay Kỷ Sênh đẩy cửa xe ra. Thế nhưng tay trái vừa đau vừa tê, cô cắn chặt răng, dùng lực trườn ra ngoài.
Đúng lúc đó, Luarel cũng tỉnh lại sau cú va chạm vừa rồi, thở hắt ra một tiếng, cầm một chiếc túi xách màu đen bên cạnh ghế lái rồi đẩy cửa đi ra hướng về phía Lương Nặc.
“Kỷ Sênh, cậu sao rồi, bị thương ở đâu? Tớ đưa cậu đi bệnh viện, xin lỗi cậu nhé, đều là tớ hại cậu ra nông nỗi này!”
Quần áo của Kỷ Sênh dính đầy máu, ánh mắt cô mờ đi.
“Tớ....tớ không sao....cậu cứ yên tâm!”
Nửa người cô đã dựa vào vai Lương Nặc, toàn thân run lên.
“Lương Nặc!”
Tiếng nói lanh lảnh của Laurel truyền đến,vì cô ta gọi thét lên nên nghe không còn tròn vành rõ chữ nữa, Lương Nặc trong lòng biết rõ mục tiêu của Laurel là chính bản thân mình, lập tức đặt Kỷ Sênh gọn vào một bên.
“Cô muốn thế nào?”
Lương Nặc cố tình đi sang bên cạnh đường để đánh lạc hướng của cô ta, Kỷ Sênh yếu đuối bất lực, chỉ có thể trợn mắt nhìn hai người cứ bước đi xa dần.
“Mệnh cô lớn hơn hai người phụ nữ rẻ tiền trước kia nhiều đấy, lại có thể hết lần này tới lần khác thoát khỏi cái bẫy của tôi, có điều cô cũng sẽ phải chết, tôi không cho phép cô có thể đến với anh Hàn Thanh của tôi, cô không xứng!”
Trên người Laurel thực ra cũng đã bị thương, nhưng ánh mắt cô ta đỏ ngầy đầy thù hận, dường như cô ta chỉ nhìn thấy có mỗi một mình Lương Nặc.
“Tô Tư và Thẩm Ưu đều là cô hại chết?”
“Bọn họ đều đáng phải chết!” Laurel cầm chắc chiếc túi xách màu đen trong tay, nhìn chằm chằm Lương Nặc nói: “Tô Tư tự cho mình có chút tài sắc, muốn độc chiếm anh Hàn Thanh, tôi bảo cô ta hãy rời xa Hàn Thanh thì cô ta nói anh Hàn Thanh yêu cô ta, cô ta cũng tự thấy mình xứng với Hàn Thanh? Thế nên, cô biết không, tôi đã tranh thủ khi cô ta cùng với DIệp Thành Minh đi công tác, tôi đã tìm một đám lưu manh để chúng quần cô ta, làm cho cô ta có thai mà cũng không biết cái thai đó là của ai, cô nói xem thế có hay không nào?”
Laurel càng nói càng kích động, hai vai cô ta đang rung lên.
“May là cô ta biết điều mà nhảy lầu, nếu không, tôi nhất định để cô ta đến thi thể cũng không còn nguyên vẹn.”
Lương Nặc nhìn chằm chằm cô thiếu nữ mới có 16 tuổi trước mặt, cảm thấy thật là ghê tởm, Đổng Hàn Thanh cứ nghĩ rằng Tô Tư đã phản bội anh ta, ai mà biết được tất cả đều là do cô em họ này hãm hại.
“Cô và Đổng Hàn Thanh là anh em họ, sao cô có thể....”
“Thế thì làm sao? Từ khi tôi 10 tuổi tôi đã yêu anh ấy sâu đậm....tôi biết các người không hiểu được tình cảm tôi dành cho anh ấy, cho nên loại người như các người không xứng đáng được sống ở thế giới này, đặc biệt là cô, lại còn dám đòi anh ấy cưới cô.”
Lương Nặc nhìn vào nửa khuôn mặt méo đi của cô ta, cô lập tức lùi về phía sau: “ Vậy....vậy cái chết của Thẩm Ưu là do cô làm? Thậm chí, những bức ảnh tôi bị Thẩm Ưu chụp cũng là cô đã gửi cho lão phu nhân?”
“Tôi sớm đã cắt đi phanh trước xe cô ta, cô ta rơi xuống vực mà chết cũng là đáng đời!” Laurel nói thêm: “Có điều những bức ảnh? Những bức ảnh về cô thì tôi không có hứng thú!”
Lương Nặc nhớ lại hình ảnh khi cô bị bắt cóc.
Laurel nếu là hung thủ hại chết Thẩm Ưu, cô ta chẳng có lý do gì để không thừa nhận những bức ảnh đó, nếu đã như vậy, thì ai mới là người lấy đi những bức ảnh đó?
Kẻ giấu mặt đứng đằng sau?
Là kẻ giấu mặt đó, dùng những bức ảnh để ly gián Bắc Minh Dục và lão phu nhân.
“Laurel, nếu chúng tôi đã không hiểu thế giới của cô, vậy cha của Đổng Hàn Thanh – là bác cô chắc rất hiểu cô chứ!?” Lương Nặc cố ý thăm dò, hỏi: “hôm trước ở khu nghỉ dưỡng, ông ấy cũng âm thầm muốn đối phó với tôi, nói như vậy thì xem ra, ông ấy rất tán thành việc cô và Đổng Hàn Thanh ở bên nhau đúng không?”
“Bác?” Laurel nhếch mép cười với bộ dạng không vui: “Ông ta chính là một ông già bảo thủ, cổ hủ, mở mồm là đạo đức nhân nghĩa, nếu không phải nể tình anh Hàn Thanh luôn rất kính trọng ông ta thì tôi đã không để cho ông ta sống tới bây giờ.”
Lương Nặc đột nhiên tròn xoe mắt: “Cô và ông ấy không cùng đi trên một con đường? Nhưng cô làm bao nhiêu chuyện xấu xa như thế, nếu không có người làm hậu thuẫn cho cô thì sao cô có thể tới bây giờ vẫn không bị phát hiện?”
Laurel vênh mặt lên, cười tự hào để lộ hàm răng đều chằn chặn.
“Tôi có một người cha tốt nhất thiên hạ!”
Đoàng!
Một tiếng sấm nổ vang trời!
Bọn họ từ trước tới nay đã luôn đoán nhầm người?
Người sống trong khu dân cư ủy ban thành phố không chỉ có Đổng Tồn Thụy, có khả năng còn là người thân của ông ta, các sự suy đoán trước đây, không chỉ có thể có liên quan tới Đổng Tồn Thụy mà Đổng Hách cũng có khả năng.
Ông ta và Đổng Tồn Thụy có quan hệ mật thiết với nhau, Đổng Tồn Thụy có thể làm được những gì thì đương nhiên ông ta cũng có thể làm được như thế!
Đột nhiên, trong đầu Lương Nặc lại hiện về hình ảnh của hơn nửa năm về trước.
Khi mà Lương Bác Văn vừa mới ra khỏi ngục, một người đàn ông đi ra từ phòng trong khách sạn của ông ta, khuôn mặt đó....là Đổng Hách, người đàn ông đó chính là Đổng Hách.
“Bây giờ, tới lượt cô rồi.”
Laurel từ từ mở chiếc túi xách màu đen ra, một khẩu súng ngắn dần dần lọt vào tầm mắt của Lương Nặc.
Laurel ở nước ngoài lớn lên, sự quản lý của nước ngoài đối với súng ống không hề chặt, vì vậy ngay từ khi còn nhỏ cô ta đã biết dùng súng.
Lúc này, cô ta hướng khẩu súng về phía ngực Lương Nặc, trên môi là nụ cười đắc ý: “Xuống đó đi, đừng quên nói với hai người phụ nữ rẻ tiền kia rằng tôi sẽ thay thế vị trí của bọn họ để chăm sóc tốt cho anh Hàn Thanh....”
Lương Nặc sợ hãi run người lên: “Laurel cô nghe tôi nói đã, thực ra anh Hàn Thanh của cô không phải thực sự muốn cưới tôi, chỉ là vì gần đây anh ấy bị thúc giục ép hôn nhiều quá nên mới nghĩ ra cách này....”
“Cô có nói gì cũng không có tác dụng.”
Laurel cười lạnh lùng, tay đặt vào vị trí bóp cò, Lương Nặc trợn trừng mắt lên nhìn, dường như con tim cô đã ngừng đặp tại giây phút đó.
“Nặc Nặc!”
“Bùm!”
Tiếng gọi của Kỷ Sênh đột nhiên truyền tới, Lương Nặc còn chưa kịp trả lời đã nghe thấy tiếng súng nổ vang lên, lập tức cô giơ hai tay lên bịt kín mắt, trong đầu lúc này ngập tràn hình ảnh của Bắc Minh Dục và Hảo Hảo.
Cô mới 20 tuổi, cô vừa mới được đoàn tụ với Hảo Hảo.
Cô thực sự không muốn chết.
...............
Một lúc sau, bên tai Lương Nặc là tiếng gió thổi ù ù, nhưng cô lại không cảm giác thấy cơ thể có chỗ nào thấy đau.
Các ngõn tay từ từ được mở ra trong sự nghi ngờ, nhìn qua khe ngón tay ra phía trước.
Cánh tay của Laurel bị trúng đạn và không ngừng chảy máu, chiếc súng ngắn màu đen đã bị rơi xuống đất nhưng cô ta vẫn cố chuẩn bị bước qua để nhặt nó lên.
Còn Bắc Minh Dục và Lý Tranh Diễn lúc này đã kịp tới nơi, đi bên cạnh còn có mấy người cảnh sát giao thông.
Cảnh sát bắt Laurel lại, cô ta không can tâm vùng vẫy: “Cút ra, các người bỏ tôi ra...tôi phải giết chết cô ta, giết chết cô ta.....”
Bắc Minh Dục liếc mắt ra hiệu cho thư ký Tôn sau đó đi qua trước mắt Laurel lại gần Lương Nặc, đột nhiên anh hùng hổ mắng cô.
“Tại sao điện thoại em lại tắt máy? Lớn thế này rồi còn không tự biết chú ý an toàn, con điên đó sớm đã muốn giết chết em đấy, trí nhớ em bị chó tha mất rồi à?”
Lương Nặc đứng đơ người ra không động đậy hay phản ứng gì.
Để mặc Bắc Minh Dục mắng.
Ánh mắt anh vừa sợ hãi vừa tức giận, đôi đồng tử mắt là sự bất an không gì che đậy nổi.
Một lúc sau cô mới dám khẽ khẽ kéo tay áo anh: “Em cứ tưởng....lần này em chết chắc rồi!”