Đại thái thái tức tới nỗi thở hồng hộc, lồng ngực phập phồng.
Thẩm Tịch Nam tỏ vẻ lo lắng rồi nói với đại thái thái: “Mẹ cả, tập đoàn đang gặp phải lắm chuyện đau đầu, chúng ta thêm một việc chẳng bằng bớt một việc.”
Phúc Bác dường nnhuw cũng cảm thấy làm căng nên thì không có lợi: “Đại thái thái, tiểu thiếu gia thì có thể sau này cướp lại cũng được, bây giờ cứ để tiểu thiếu gia nghỉ ngơi tĩnh dưỡng cho hết các vết thương đi hãy, hơn nữa đại thiếu gia cũng vẫn đang kiểm tra ở trên lầu.”
Đại thái thái trợn trừng mắt tức giận, bà ta và Lương Nặc nhìn chằm chằm nhau.
Lương Nặc nhất quyết không chịu để cho bọn họ cướp mất Tiểu Bắc, một bước cũng không nhường, đại thái thái cười hắt ra một tiếng lạnh lùng, tạm thời rời đi: “ĐI xem đại thiếu gia thế nào!”
Một đoàn người hùng hùng hổ hổ đi tới rồi lại tức giận phẫn nộ rời khởi, con tim Lương Nặc vừa nãy còn đập thình thịch bây giờ cuối cùng cũng thấy nhẹ nhõm hơn rồi, cô thở phào một tiếng, miếng thủy tinh rơi xuống đất.
“Cô, không khóc.....”
Bàn tay nhỏ bé của Tiểu Bắc xoa nước mắt cho Lương Nặc, an ủi.
Lương Nặc nắm lấy tay của Tiểu Bắc, hôn nhẹ lên mu bàn tay cậu bé, đột nhiên cảm thấy bản thân làm gì cũng xứng đáng.
Đại thái thái còn chưa bước và tới phòng bệnh của Thẩm Cách đã nghe thấy tiếng la hét ầm ĩ kêu đau của Thẩm Cách, nhăn mặt nheo mày đợi kiểm tra xong, một lúc sau, hắn ta được đẩy ra khỏi phòng phẫy thuật và đưa tới phòng bệnh loại VIP.
“Đại thiếu gia thế nào rồi?” Phúc Bác hỏi bác sĩ.
Bác sĩ thở dài ngán ngẩm, bỏ khẩu trang ra nói: “Đại thái thái, đừng trách tôi nói thẳng, đại thiếu gia,....một trong hai bên đã hỏng hẳn rồi, sợ là sau này....”
“Sợ sau này làm sao?” đại thái thái lạnh lùng nhìn bác sĩ, hỏi vẻ trách móc: “Ông muốn nói Thẩm gia chúng ta sẽ xuất hiện một tên thái giám chứ gì?”
Thẩm Tịch Nam nheo mày: “Bác sĩ, không biết ông dùng cách gì, mong ông có thể điều trị khỏi cho anh trai tôi!”
“Cái này....” bác sĩ thấy rất khó trả lời, sau cùng dưới ánh mắt uy hiếp của tất cả mọi người, chỉ có thể nói: “Tôi đã cùng với các chuyên gia khác của bệnh viện thương lượng và thảo luận, lập thành một đội trị liệu, sẽ cố gắng hết sức để điều trị cho đại thiếu gia.”
Ánh mắt đại thái thái đầy thù hận, quay đầu nhìn Phúc Bác: “Con nha đầu của Đặng gia giờ đang ở đâu?”
Phúc Bác cúi người còn không dám thở mạnh, nói: “Đặng tiểu thư nói cô ấy gây ra chuyện lớn, sợ đại thiếu gia hỏng thật nên....”
“Mẹ cả!” lời Phúc Bác còn chưa nói hết, tiếng của Đặng Tử Manh liền vang lên từ phía hành lang, vẫn với cái bộ dạng giả vờ ngây thơ vô tội.
Đại thái thái tức giận mặt đỏ cả lên: “Tôi chọn cô là để làm vợ lão tam chứ không phải lão đại!”
Đặng Tử Manh nói xin lỗi: “Con không ngờ sự việc lại thành ra thế này, đại thiếu gia anh ấy....vốn dĩ con đã nói là không muốn rồi, nhưng anh ấy nhất quyết đòi....còn nói không cho phép con ra ngoài....”
Thẩm Tịch Nam nhìn chằm chằm cô ta từ lúc xuất hiện tới lúc cô ta nói xong, rồi quay ra nói với đại thái thái: “Mẹ cả, sự việc này không thể để lọt ra ngoài, hay là bảo bác sĩ và kẻ dưới cấm không được để lộ sự việc.”
Đại thái thái gật đầu đồng ý, lại nhìn như muốn ăn thịt Đặng Tử Manh: “Nói thật cho ta biết, bây giờ cô thích đại thiếu gia hay là tam thiếu gia?”
Đặng Tử Manh xị mặt ra, hai tay nắm chặt vào nhau: “Đại thiếu gia bây giờ một bên coi như không còn rồi, hơn nữa cũng không đẹp trai bằng tam thiếu gia.”
“Cô....”
Đại thái thái tức điên lên nhưng cũng không dám làm gì cô ta, bất lực thở dài nhắm mắt lại.
Đặng Tử Manh kịp thời tiến lên phía trước đỡ lấy bà ta, giả vờ tốt bụng nói: “Đại thái thái làm sao vậy? không sao chứ ạ? Xon đã liên lạc với một số bác sĩ giỏi nhất về lĩnh vực này để điều trị cho thiếu gia rồi, nói không chừng sau này anh ấy vẫn có thể hồi sinh mà còn sung mãn hơn cả trước ấy chứ!”
Đại thái thái vốn dĩ chưa ngất đi nhưng nghe thấy câu này đột nhiên phía trước hai mắt tối đen lại.
Phúc Bác vội vàng hốt hoảng gọi bác sĩ tới.
Đặng Tử Manh vẫn còn muốn gây thêm phiền phức, nhưng lại bị Thẩm Tịch Nam nắm lấy cổ tay kéo lại: “Đủ rồi, đừng có đùa quá đáng nữa.”
“Quá đáng thì làm sao hả?” Đặng Tử Manh bật cười, nói vẻ khinh bỉ: “Sao nào, anh còn muốn nói thay cho mụ yêu quái đó à?”
Thẩm Tịch Nam mím chặt môi, hai mắt nheo lại nhìn chằm chằm cô ta nhưng rốt cuộc thì vẫn không nhìn thấu được cô ta.
“Tới bây giờ tôi mới phát hiện ra rằng chưa bao giờ hiểu được cô.”
Đặng Tử Manh hất hất mái tóc điệu đà, cười lẳng lơ, khoác tay và tay Thẩm Tịch Nam, kéo anh ta ra ngoài vừa đi vừa nói: “Vậy để tôi cho anh một cơ hội để hiểu tôi nhé?”
Đặng Tử Manh bảo Thẩm Tịch Nam lái xe đưa cô ta về Đặng gia, xảy ra chuyện lớn như thế này, đại thái thái nhất định sau khi tỉnh lại sẽ gọi điện cho ông già nhà cô ta, cô ta phải về nhà một chuyến để dẹp chuyện trước.
Trên xe, Thẩm Tịch Nam đột nhiên hỏi một câu: “Cô và Thẩm Cách có thù với nhau khi nào vậy?”
Đặng Tử Manh chớp chớp mắt, nụ cười mơ hồ, quay đầu nhìn người đàn ông đẹp trai bên cạnh, nửa người cô ta như ngả cả vào anh ta rồi nói: “Thẩm Cách có thù với anh, vậy chẳng phải là có thù với tôi à? ai bảo anh từng là người đàn ông của tôi chứ!”
Đôi mắt cô ta hơi nheo lại cho thấy sự quyến rũ vô hạn trong đôi mắt ấy.
Trong bóng tối lờ mờ, sự quyến rũ đó càng tăng lên bội phần.
Thẩm Tịch Nam hơi căng thẳng: “Tôi đang lái xe.”
Đặng Tử Manh bĩu môi, tháo dây an toàn ra, mỉm cười rồi gác chân lên chân anh ta, đầu dựa vào vai người đàn ông: “Vậy, thế này thì không ảnh hưởng tới anh lái xe chứ?”
Nói rồi, bàn tay cô ta chạy từ trên cổ xuống phần dưới cơ thể anh ta từ từ, khẽ chạm rồi lại khẽ ấn, hết ngực rồi đến cổ, tai, cô ta còn hiểu về cơ thể này hơn cả chính anh ta.
“Tôi rất tò mò là anh dùng sản phẩm dưỡng da gì đấy, một người đàn ông mà da lại mềm mại như thế này?” một tay cô ta cầm vào dái tai anh ta, một tay thì cởi chiếc áo sơ mi ra, luồn tay vào trong cảm nhận hơi ấm da thịt từ người người đàn ông.
Giọng nói của Thẩm Tịch Nam khàn cả đi, hơi thở không còn ổn định nữa: “Đặng Tử Manh!”
“Tôi hiểu mà, anh chẳng phải đang lái xe à? anh cứ lái đi, tôi cũng có làm gãy mất chân của anh đâu, anh cứ tập trung vào lái, tôi tự chơi một mình!” Đặng Tử Manh nói điệu đà, lại mở thêm những chiếc cúc áo bên dưới.
Chẳng bao lâu sau, cơ thể Thẩm Tịch Nam đã nằm gọn trong con mắt của Đặng Tử Manh, cô ta ghé sát mặt mình vào người anh ta, hôn lên ngực anh ta, bàn tay để xuống phần dưới cơ thể Thẩm Tịch Nam.
Ánh mắt Thẩm Tịch Nam đột nhiên trùng xuống.
Bàn tay đúng lúc đó nắm chặt lấy tay Đặng Tử Manh, giọng nói gằn xuống: “Cô thử động vào lần nữa xem nào?”
Ánh mắt anh ta rõ ràng là đang hướng về con đường phía trước, nhưng khuôn mặt thì hằm lại, Đặng Tử Manh thì vẫn đang hết sức hứng thú, đột nhiên cúi đầu, cắn vào ngực Thẩm Tịch Nam.
Không chỉ vậy, bàn tay cô ta còn thô lỗ hơn cả lúc trước, đôi chân đang để trên đùi Thẩm Tịch Nam cũng chà sát vào anh ta.
Thẩm Tịch Nam thở hắt ra một tiếng, đột nhiên chân nhấn ga, vô lăng trên tay anh ta quay một vòng tròn.
Do quán tính, người Đặng Tử Manh dụi cả xuống: “Anh đang làm cái gì đấy hả?”
“Cô nói xem tôi làm gì?” ánh mắt Thẩm Tịch Nam nhìn đầy sự nguy hiểm.
Đặng Tử Manh ngẩng đầu lên nhìn chiếc xe đang rời càng lúc càng xa trục đường chính: “Tôi muốn về Đặng gia, anh đi đâu thế này?”
Thẩm Tịch Nam không nói gì, chiếc xe càng tăng tốc nhanh hơn, cuối cùng, Đặng Tử Manh dường như chỉ còn nhìn thấy những vệt sáng phía bên ngoài cửa xe lóe qua, rồi sau cùng chiếc xe đỗ trên bờ kè ven biển.
Vừa dừng xe, Thẩm Tịch Nam đã hay tay đỡ lấy eo cô ta đặt lên người mình.
“Tiếp tục đi.”
Đặng Tử Manh lấy lại bình tĩnh vì vừa trải qua tốc độ chóng mặt, cười ha ha: “”Tiếp tục cái gì chứ?
“Thì việc vừa nãy đấy!”
Đặng Tử Manh giả vờ như chẳng có chuyện gì: “Vừa nãy tôi có làm gì đâu, chỉ muốn anh nhanh nhanh lái xe đưa tôi về Đặng gia thôi....a....” vừa mới dứt lời, Thẩm Tịch Nam đặt tay lên gáy Đặng Tử Manh ấn xuống, hôn lên môi cô ta một cách điên lại.
Càng hôn nụ hôn càng kéo dài cả hai đều không dứt ra được.
“Tịch Nam....” Đặng Tử Manh thở hổn hển như bị thiếu không khí, nói lời không còn rõ ràng nữa: “Chẳng phải anh vẫn luôn chê em bẩn à, từ trước tới giờ có bao giờ hôn em đâu, sau hôm nay lại đổi ý thế?”
Thẩm Tịch Nam hai tay ôm trọn lấy Đặng Tử Manh, chỉ hỏi một câu: “Có muốn không?”