Thẩm Cách về không nổi, đại thái thái lại phải bận bịu với việc ứng phó với việc các phóng viên nghi ngờ về sự tranh đấu nội bộ của Thẩm gia, đồng thời phải khôi phục lòng tin của các cổ đông, Bắc Minh Dục tuy vẫn ở tập đoàn nhưng hầu như không có thực quyền gì cả.
Vì vậy Bắc Minh Dục và Lương Nặc đều khá rảnh rang, có điều nhiều lúc khi Lương Nặc tỉnh dậy thì không thấy Bắc Minh Dục ở trong phòng, mà lại ở ngoài gọi điện thoại.
Cô coi như không nhìn thấy, cũng không làm phiền anh.
Vốn dĩ tâm trạng của cô cũng khá tốt, nhưng bỗng nhiên, một cuộc điện thoại gọi đến, làm cô hết sức bất ngờ.
Là điện thoại của bà Vương.
“Nặc Tử, hè năm nay lượng mưa tăng đột biến, ngọn núi ở sau làng bị sạt lở, sau đó.....” lời nói của bà Vương có chút xúc động, không biết đã xảy ra chuyện gì, cô nói: “Bà ơi bà cứ từ từ nói không vội ạ!”
“Sau đó khi trời quang mây tạnh, đằng sau núi liền hở ra một đống xương trắng.”
Lương Nặc giật mình, có chút dự cảm không lành, giọng cô run run hỏi: “Xương....xương trắng của ai ạ?”
“Rất nhiều cảnh sát đã tới, cảnh sát vừa hỏi vừa tiến hành kiểm tra, kết quả cuối cùng được đưa ra....đó là của mẹ con – Tôn Noãn.”
Lương Nặc hai chân mềm nhũn ra: “Bà....bà nói gì ạ?”
“Đống xương trắng đó xương của mẹ con, pháp y nói ít nhất cũng đã chết được hai mươi năm rồi....”
Ít nhất hai mươi năm, khi cô ba tuổi thì được vứt cho bà ngoại, nói như vậy có nghĩa là, trong lòng Tôn Noãn luôn có cô – đứa con gái này, sau khi bà ấy ra nước ngoài không lâu đã trở lại, nhưng.....lại bị chết đằng sau núi?
“Cảnh sát có....có nói nguyên nhân chết là gì không ạ?”
Bà Vương im lặng một lúc lâu rồi mới nói: “Xương cổ bị gãy, căn cứ vào đó có thể thấy bị người ta bóp chết.”
Lương Nặc nghe như là sét đánh ngang tai, trước mắt cô mọi thứ tối sầm lại, đúng lúc đó Bắc Minh Dục từ cửa đi vào chạy đến đỡ lấy cô, tay cầm lấy điện thoại: “Có chuyện gì vậy?”
Bà Vương lại đem mọi chuyện nói lại một lần nữa, còn chưa nói hết Lương Nặc đã rơi vào trạng thái hôn mê.
Bắc Minh Dục đưa Lương Nặc vào bệnh viện, bác sĩ nói vì quá đau lòng, nghỉ ngơi một thời gian là sẽ khỏi, Lương Nặc ôm chầm lấy Bắc Minh Dục khóc như mưa.
“Khi nhỏ em luôn ảo tưởng rằng mẹ đẻ của em sẽ về với em, sau đó lớn lên rồi thì không còn có ước mơ xa xỉ đó, vì em luôn cho rằng bà ấy đã bỏ em, quên em, không cần tới em nữa, nhưng thực ra thì trong lòng bà ấy vẫn luôn có em....”
Lương Nặc cũng không biết đã nói những gì nữa, trong lòng cô hết sức hỗn loạn, Bắc Minh Dục vỗ vào vai cô, an ủi: “Em cứ coi như từ đầu tới cuối bà ấy chưa từng xuất hiện đi, cuộc sống của em bây giờ cũng rất tốt mà!”
Lương Nặc mím chặt môi không nói gì, khóc mệt rồi thì lại ngủ thiếp đi.
Bắc Minh Dục nhìn bộ dạng mệt mỏi và đau lòng của cô hiện lên khi đã ngủ cả đi rồi, đột nhiên anh lại phải suy nghĩ.
Chết đi đã 20 năm rồi mà bây giờ mới được phát hiện.....có phần hơi trùng hợp quá thì phải?
Nửa đêm còn lại Bắc Minh Dục nhận một cuộc điện thoại, sau khi cúp máy xong thì anh liền tới phòng hút thuốc để hút thuốc, đôi lông mày anh nheo lại, đôi mắt anh liếc đi liếc lại, trầm tư suy nghĩ.
Khi đi ra khỏi phòng hút thuốc, anh bất ngờ chạm mặt với Đặng Tử Manh.
“Sao cô lại ở đây?”
“Là anh à?” Đặng Tử Manh bĩu môi: “Thế sao anh cũng ở đây?”
“Liên quan gì tới cô?” Bắc Minh Dục lạnh lùng trả lời.
Đặng Tử Manh cũng chẳng thèm quan tâm tới thái độ của Bắc Minh Dục, vén mái tóc qua tai rồi quay người đi ngược lại với anh.
Ở phía đầu hành lang, trợ lý của Đặng Vũ đã đợi sẵn ở đó, thấy Đặng Tử Manh đi tới, bèn nói: “Lão gia vừa mới tỉnh lại, bác sĩ nói trạng thái tinh thần cũng không tới nỗi nào.”
Đặng Tử Manh nhếch mép cười mỉa mai: “Tin về người phụ nữ đó chết vừa truyền tới là ông ta liền phải nhập viện, năm xưa khi mẹ tôi mất trên nét mặt ông ấy còn không hề có một nét buồn thương, đúng là ông trời không công bằng.”
Người trợ lý cúi đầu nói: “Lão gia không phải người như tiểu thư nghĩ đâu ạ!”
“Đem tôi đẩy cho cái tên thần kinh Thẩm Cách, lẽ nào là thương tôi chắc?”
Người trợ lý cũng không biết nên nói gì mới phải, lập tức ngậm miệng lại, chỉ dẫn Đặng Tử Manh đi gặp Đặng Vũ.
Đến ngày thứ hai, trạng thái tinh thần của Lương Nặc cũng không khá hơn là mấy, bác sĩ khuyên nên ở lại bệnh viện thêm một hôn, Bắc Minh Dục cũng để cô ở lại một hôm tránh việc về nhà lại nghĩ quẩn linh tinh.
Bà Vương nói xương cốt vẫn đang ở trong tay của cảnh sát, đang tiến hành điều tra kẻ gây ra vụ án này.
Lương Nặc đợi vài ngày nữa khi tìm ra được manh mối gì thì sẽ về đó một chuyến.
Dậy sớm, cô sau khi ăn bữa sáng do Bắc Minh Dục mang đến, liền đi loanh quanh trong bệnh viện, trong đầu không ngừng nghĩ về người mẹ đã qua đời của mình.
Cô bất ngờ va phải một người đi phía trước mình, suýt nữa làm đối phương ngã, cô vội vàng đỡ đối phương lên: “Xin lỗi, tôi không phải cố ý, Đặng tiên sinh? Sao chú lại ở đây ạ?”
Đặng Vũ mặc bộ đồ của bệnh nhân, đi bên cạnh còn có người trợ lý, nhìn thấy Lương Nặc cũng mặc đồ bệnh nhân, sắc mặt ông ta thay đổi: “Cháu bị ốm à?”
Lương Nặc lắc đầu.
“Nhà cháu có chút chuyện, cháu không bị ốm, thế còn Đặng tiên sinh ạ?”
“Ta có một người phụ nữ đã yêu hơn hai mươi năm nay rồi nhưng không thể ở bên nhau, hôm qua, người mà ta phái đi tìm tung tích của bà ấy đã đưa tin về nói rằng bà ấy mất rồi, tuổi đã cao nên không chịu được sự kích động.”
Lương Nặc mím chặt môi, một lúc sau như mới tỉnh táo lại: “Luôn có những chuyện buồn vui li hợp như vậy!”
“Lương tiểu thư!” đúng lúc này một giọng nói có vẻ quan tâm vang lên.
Lương Nặc ngẩng đầu lên nhìn liền thấy Đỗ Minh Hàn đang đi tới có vẻ vội vàng.
“Nghe nói cháu bị bệnh rồi? không sao chứ? sự việc lần trước là do ta không đúng, nhưng không có cơ hội để gặp mà nói lời xin lỗi....”
Lương Nặc trong tiềm thức vẫn sợ ông ta, cô vội vàng lùi về phía sau.
Lúc này Đỗ Minh Hàn mới để ý thấy trước mặt Lương Nặc là Đặng Vũ, thái độ bỗng nhiên trở nên lạnh lùng: “Ông vẫn chưa chết à?”
Đặng Vũ trả lời lại cũng không kém: “Ông còn chưa chết thì làm sao tôi dám chết?”
Đỗ Minh Hàn vẫn luôn có bệnh thần kinh vì vậy bên người ông ta lúc nào cũng có thuốc, người ngoài nhìn vào thì thấy là ông ta chủ động rời khỏi tập đoàn nhưng trên thực tế thì ông ta sớm đã lực bất tòng tâm rồi.
Lương Nặc không muốn nhìn thấy Đỗ Minh Hàn, bèn nói: “”Đỗ tiên sinh, tôi hơi mệt nên muốn về phòng trước nghỉ ngơi.
“Đợi đã!” Đỗ Minh Hàn kịp thời gọi giật cô lại, rồi bảo trợ lý đưa quà: “Đây đều là những sản phẩm bổ máu ích khí, sau này cháu chịu khó uống vào, còn trẻ thì phải biết yêu lấy bản thân mình.”
Lương Nặc lập tức từ chối: “Thôi không cần đâu ạ!”
“Cần!” Đỗ Minh Hàn bảo trợ lý cầm túi lớn túi bé đi theo Lương Nặc, chẳng thèm để ý tới Đặng Vũ, vừa đi vừa xin lỗi: “Lương tiểu thư có phải vì không muốn tha thứ cho ta nên mới không chịu nhận chút quà nhỏ này của ta?”
Ông ta lại vồn vã và niềm nở y như những ngày đầu mới gặp.
Nhưng Lương Nặc không dám tin ông ta lần nữa, sự niềm nở bên ngoài này của ông ta ai mà biết được trong lòng ông ta đã tính toán gì.
“Đỗ tiên sinh, có một việc liên quan đến mẹ tôi, ông có muốn biết không?”
Đỗ Minh Hàn hai mắt sáng lên, gật đầu: “Cô nói đi.”
“Mẹ tôi chết rồi.”
“.........” Hơi thở của Đỗ Minh Hàn dừng lại trong dây lát.
Lương Nặc nhắc lại: “Tôn Noãn chết rồi, người phụ nữ mà ông từ trước tới nay không ngừng tìm người thay thế đã chết rồi, hai mươi năm trước đã chết rồi, bây giờ chỉ còn là một đống xương thôi! Nếu ông thực lòng có tâm thì hãy đi thăm bà ấy, đừng có xuất hiện trước mặt tôi nữa.....”
Đỗ Minh Hàn bắt đầu thở hổn hển, hai mắt trợn trừng lên, ánh mắt vô cùng phức tạp, nhìn như ông ta sắp chuẩn bị ngã xuống.
“Đỗ tổng!”
Người trợ lý đứng bên cạnh cũng hết sức ngạc nhiên, vội vàng đỡ lấy ông ta.
Hai mắt Đổng Minh Hàn dần dần tối lại, đột nhiên, miệng ông ta nở một nụ cười kì lại, sau đó bắt đầu lẩm bẩm: “Hóa ra là như vậy....hóa ra là như vậy....”
Một giây sau, toàn thân ông ta bắt đầu co giật.
Người trợ lý lập tức đưa ông ta vào phòng cấp cứu.
Lương Nặc đứng đơ ra ở đó, có chút áy náy, cô chỉ là muốn Đỗ Minh Hàn đừng đem sự chú ý dồn hết về phía cô.....