1001 Đêm Tân Hôn

Chương 49: Vong ân bội nghĩa




Chữ “Hỉ” được in rỗng mạ một làu vàng lấp lánh trên tấm thiệp hồng như một mũi kim châm vào đôi mắt thất thần của cô vậy.
Lương Nặc nắm chặt hai bàn tay vào nhau, đôi mắt bỗng sáng bừng lên như đuốc, nhìn chằm chằm vào tấm thiệp, Lý Xuân Hàm đang đứng cạnh Lương Vân cười rồi nói: “Lại còn không nhận? Lẽ nào cô đối với chồng của Lươn Vân vẫn còn có ý định gì? Ha ha... có điều cũng đúng, trên diễn đàn trường đã đăng những bức ảnh như vậy rồi, thì còn việc gì mà không thể không làm được, kể cả là đối với anh rể của mình! ”
“Ầy ầy ầy, kẻ đạo đức giả của nhà nào mà thối mồm thế không biết!” Kỷ Sênh nghe thấy cô ta nói vậy liền lên tiếng.
Lương Vân đã mấy lần bị Kỷ Sênh dằn mặt, cũng không muốn dây dưa thêm với cô, chỉ nói với Lương Nặc: “Sau khi Cha xảy ra chuyện, mẹ tôi đã nuôi nấng cô mười mấy năm, bây giờ tới lúc tôi kết hôn mà cô lại không tới, lẽ nào cô muốn họ hàng, bạn bè thân thích nghĩ rằng mẹ tôi đã không dạy bảo cô những quy tắc cơ bản để làm người? ”
Một cơn tức giận được dồn nén bao lâu nay được đẩy từ ngực lên tới tận đầu. Lương Nặc nghĩ nếu như không phải là cô vẫn còn chút lí trí thì chắc đã xông lên cho chị ta ăn vài cái bạt tai: “Chị lợi dụng Ngô Mộng Dao để ăn cắp bản thiết kế của tôi, lúc đó sao không nói tôi và chị là hai chị em cùng cha khác mẹ, sao lúc đó không nói mẹ đã nuôi tôi mười mấy năm và sao không nói gì tới quy tắc làm người? ”
“Đồ rẻ tiền, ai ăn cắp bản thiết kế của cô, có phải cô còn định nói Lương Vân và Châu Thụy ở bên nhau là do Lương Vân cướp người đàn ông của cô? Ha ha...” Lý Xuân Hàm cười nhạo báng.
Kỷ Sênh lúc này nổi cơn lôi đình, hằm hằm nhìn Lý Xuân Hàm: “Mày nói ai là đồ rẻ tiền? Mày còn dám nói Châu Thụy không phải là bạn trai cũ của Lương Nặc, còn dám nói bản thiết kế của Lương Vân là do một tay cô ta vẽ? Bà nội mày đây ba ngày chưa đụng tay chân nên hơi ngứa ngáy rồi đấy nhé, con nha đầu như mày nếu không ngoan ngoãn cắp đít về nhà với mẹ thì đừng có trách tao.”
Vừa nói cô vừa đứng thế taekwondo, nhìn như đang chuẩn bị để ra đòn.
Lương Nặc kéo Kỷ Sênh lại: “Bỏ đi Kỷ Sênh, đây là ký túc xá, đánh nhau sẽ bị ghi vào lý lịch đấy, vì bọn chúng thì thật không đáng!” Lương Nặc giơ một tay ra giật lấy tấm thiệp trên tay Lương Vân, lạnh lùng nói: “Thiệp tôi cũng đã nhận rồi, các người có thể đi, phòng tôi không chào đón mấy người!”
Lương Vân còn chưa nói gì, Lý Xuân Hàm vẫn già mồm núp sau cánh tay Lương Vân nói: “Cái phòng rẻ rách mấy người có mời bọn này cũng không thèm vào, Lương Vân, chúng ta đi thôi!”
Cánh cửa phòng vừa đóng lại Liễu Tiêu Hàn nghiến răng nói với ra phía hai người, một tay cô chỉ vào màn hình máy tính cuộc nhắn tin với bạn cô, một tay chỉ ra phía cửa: “Đồ chết tiệt, Kỷ Sênh, đáng lẽ ban nãy cậu nên xông lên tạt cho cô ta cái loại vừa ăn cắp vừa la làng đấy mấy cái bạt tai, những bức ảnh đó đúng là Lương Vân đăng, kiểm tra ip thì đó được đăng từ Lương gia.”
“Lương Vân?” Lương Nặc trợn tròn mắt, rồi đồng tử mở rộng: “Cô ta lấy đâu ra những bức ảnh đó? Tối đó chúng ta tuyệt nhiên không gặp phải bất cứ người quen nào!”
“Lại còn phải hỏi? Chúng ta đến PUB thì còn có ai biết vào đây nữa?”
“Ngô Mộng Dao!” Lương Nặc và Liễu Tiêu Hàn đồng thanh nói.
*
Buổi chiều hè thu, thời tiết không những nóng mà còn khô hanh.
Không khí trong ký túc có gì đó không bình thường, Ngô Mộng Dao thì vẫn như mọi khi, trở về phòng với túi lớn túi nhỏ trên tay, hình như có chuyện gì vui mà trên mặt cô ta từ đầu tới cuối đều nở nụ cười tươi rói.
“Hôm nay có chuyện gì vậy, mọi người lại đều ở phòng?”
Cô ta đem quần áo và mỹ phẩm xếp gọn vào tủ quần áo xong, nhìn đồng hồ thì lúc đó đã gần 6 giờ tối, sắp xếp mọi thứ gọn gàng xong liền quay ra hỏi các bạn cùng phòng: “Các cậu ăn cơm chưa?”
Lương Nặc bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt Ngô Mộng Dao nói: “Những bức ảnh ba người bọn tớ chơi ở PUB bị đưa lên diễn đàn của trường cậu có biết không? ”
Ánh mắt Ngô Mộng Dao sáng lên tỏ vẻ ngạc nhiên, hỏi một cách rất quan tâm: “Đăng lên forum trường? Các cậu đã đi PUB à? Vậy thì... mà đăng lên khi nào vậy? Nhà trường lẽ nào không quản lý gì à?”
“Cậu nói xem?” Kỷ Sênh nhếch mép cười,với vẻ vừa lạnh lùng vừa nhạo báng.
“Tớ làm sao mà biết được?” Ngô Mộng Dao lớn tiếng trả lời, nheo mày phản bác: “Ý cậu là gì? Lẽ nào cậu nghi ngờ tớ là người đăng những bức ảnh đó lên? Mấy ngày nay tớ đều bận hẹn hò với bạn trai, mấy chuyện vớ vẩn này tớ chả có thời gian mà quan tâm!”
“Chuyện vớ vẩn?” Liễu Tiêu Hàn cười nhạo báng: “Thế cậu có biết rằng những bức ảnh vớ vẩn đấy đã đem tới cho chúng tôi những lời đồn vớ vẩn thế nào không? Làm bọn tôi vừa ra khỏi cửa đã bị người khác chỉ chỉ trỏ trỏ!”
“Tớ chưa bao giờ nhìn các cậu với con mắt đấy!”
Kỷ Sênh nắm hai tay vào nhau, khởi động các khớp ngón tay kêu khậc khậc, nói: “Nặc Nặc, cậu nói xem nếu chúng ta tìm ra thủ phạm là ai thì chúng ta nên xử lý thế nào nhỉ?”
“Nếu người đó biết điều sớm đứng ra thú nhận thì chúng ta sẽ coi sự việc này chưa từng xảy ra!” Lương Nặc nhìn thẳng vào Ngô Mộng Dao nói.
Cô ta cắn cắn môi nhưng vẫn ngoan cố, cười lạnh lùng: “Các cậu tưởng các cậu dùng bạo lực thì tớ sẽ chịu khuất phục à? Tớ đã nói không phải tớ làm thì là không phải tớ!”
“Đúng là chưa tới sông Hoàng Hà thì chưa biết sợ!” Liễu Tiêu Hàn từ trên giường nhảy xuống, đưa ra nhật ký nói chuyện với bạn, đặt trước mặt Ngô Mộng Dao: “Nếu cậu đã khẳng định cậu không làm thì cậu giải thích đi, tối hôm đó ở PUB tại sao cậu lại cầm điện thoại nhằm vào ba người bọn tôi chụp ảnh? Mà những tấm ảnh đó lại giống hệt những tấm ảnh được đăng trên diễn đàn?”
Người bạn của Liễu Tiêu Hàn cũng là khách quen của quán PUB đó, không biết bằng cách nào cậu ta đã có được đoạn video mà camera câu lạc bộ ghi lại tối hôm đó, trong video có hình một người đang nhằm vào ba người họ chụp ảnh, người đó không ai khác chính là Ngô Mộng Dao.
Sắc mặt Ngô Mộng Dao đột nhiên trắng bệch.
“Lại còn không chịu thừa nhận?” Kỷ Sênh nhìn cô ta chằm chằm.
Lương Nặc nắm chặt bàn tay lại: “Lần trước bản thiết kế của tôi là do cậu lấy trộm đem đi cho Lương Vân đúng không? Bọn tôi rời phòng bao giờ cũng khóa chặt cửa, ngoài cậu ra căn bản không thể có người khác có thể vào phòng này!”
“Sự tình đã tới nước này, lẽ nào cậu còn giả bộ vô tội để có được sự đồng tình thương hại?” Ánh mắt Liễu Tiêu Hàn lạnh như băng nhìn cô ta.
Lương Nặc cắn chặt môi rồi nói: “Tôi tự hỏi bản thân mình từ trước tới nay đã làm gì có lỗi với cậu vậy mà tại sao cậu lỡ đối xử với tôi như vậy? Cậu có biết không? Cái cậu phá hủy không chỉ là danh dự của tôi mà đó còn là mồ hôi nước mắt, là cái tôi bỏ bao công sức nỗ lực để có được tư cách tham gia cuộc thi, cậu xem, chỉ vì hành động nông nổi của cậu mà tất cả, tất cả đã bị phá hủy hết rồi!”
Đối mặt với những lời trách cứ của các bạn cùng phòng, Ngô Mộng Dao cũng không vòng vo thêm nhiều nữa: “Tại sao chứ? Ba người đều là những đương kim tiểu thư tiền bạc không thiếu, làm sao có thể hiểu được nỗi chua xót của một đứa như tôi! Mỗi lần các người tiêu tiền như nước chảy thì tôi lại phải bán sức lao động, thậm chí là nhan sắc để đi làm thêm kiếm tiền, còn các người? Các người thà đem tiền đi tài trợ giúp đỡ những trẻ em gặp khó khăn nhưng cũng không chịu giúp tôi lấy một lần? Tôi có lần đã nói với mấy người anh trai tôi sắp kết hôn và tôi cần tiền nhưng mấy người lúc đó lại giả bộ không nghe thấy, đã thế lại còn tiếp tục dẫn nhau đi ăn uống, đi mua đồ, ngược lại Lương Vân, cậu ta cho tôi tiền, cậu ta giới thiệu bạn trai cho tôi, chính cậu ấy đã làm cuộc sống của tôi thay đổi hoàn toàn! So với những hành động đạo đức giả của mấy người, tôi không hề hối hận khi đã giúp cô ấy!”
Nghe xong, Lương Nặc chỉ biết há hốc mồm.
Lương Nặc ban đầu chỉ cảm thấy Ngô Mộng Dao có thể là do hoàn cảnh cuộc sống có chút khó khăn rồi bị Lương Vân mua chuộc mới làm ra những chuyện như thế này, không ngờ rằng, trong lòng cô ta sớm đã có những ghen tỵ như vậy.
Còn nhớ khi năm nhất đại học, quan hệ của bốn người rất tốt, rất thân thiết, sau khi biết hoàn cảnh gia đình Ngô Mộng Dao, mọi người đều âm thầm giúp đỡ cô ta, ví dụ như ra ngoài mua đồ đều mua nhiều hơn một chút, mua thêm phần cô ta, mua cơm nhà ăn cũng vậy, mua nhiều hơn bình thường nhưng trước mặt Mộng Dao mọi người không bao giờ nói mua cho cô ấy mà chỉ nói ở ngoài mua đồ mua 1 được tặng 1 hoặc là đồ ăn ở nhà ăn là do các cô ấy bán rẻ....
Trong con mắt ba người còn lại thì lòng tự trọng của Ngô Mộng Dao quá lớn, nếu ba người nói thẳng ra là mua CHO cô ta thì nhất định cô ta sẽ không nhận, ngược lại sẽ rất dễ làm cô ta hiểu lầm là coi thường hay thương hại cô ta.
Nhưng đúng là không ngờ được, lòng tốt của họ đã bị cô ta phụ lại, Ngô Mộng Dao căn bản chỉ mong muốn không làm mà vẫn có thể hưởng, căn bản chỉ mong đợi sự giúp đỡ từ bọn họ, hoặc là, giúp cô ta bằng cách đưa thẳng tiền mặt.
Kỷ Sênh thở một hơi dài thất vọng: “Mộng Dao, hóa ra bọn tôi trong lòng cậu là những người như vậy à?”
“Nếu cho cậu thêm một cơ hội, nếu cậu bằng lòng đi làm chứng chỉ ra Lương Vân ăn cắp bản thiết kế của Lương Nặc thì chúng ta vẫn là bạn bè với nhau, cậu có đồng ý không?” Liễu Tiêu Hàn nói.
Ngô Mộng Dao cười lớn: “Bây giờ tôi đã có một người bạn trai giàu có, tôi cũng không cần làm bạn với mấy người làm gì, hơn nữa, Lương Vân cũng đã giúp tôi nhiều như thế, cậu cảm thấy tôi là người vong ân bội nghĩa tới mức ấy à? Lát nữa tôi sẽ đi xin chuyển phòng ký túc, chúng ta sẽ không phải ngày ngày nhìn thấy nhau nữa.”
“Cậu không vong ân bội nghĩa với cô ta nhưng sẽ là vong ân bội nghĩa với bọn tôi, Mộng Dao, từ nay về sau chúng ta đường ai nấy đi, sẽ không còn là bạn bè gì nữa.” Lương Nặc quyết định cắt đứt quan hệ với cô ta, hai tay nắm chặt vào nhau như thể để ra được quyết định như vậy chẳng dễ dàng gì với cô.
“Ồ, ba nàng đương kim tiểu thư các người đúng là khó chiều thật đấy, lúc thì muốn thế này lúc thì muốn thế kia, nhưng tôi chả thèm quan tâm! Cứ đợi đấy, sẽ có một ngày, các người sẽ phải cầu xin để làm bạn với tôi!”
Nói xong cô ta quay ra thu dọn đồ đạc, sau đó cầm túi xách đi ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.