“Nói tóm lại anh vẫn là đồ lừa đảo! Chỉ biết lừa tôi thôi...hết lần này tới lần khác! Làm cho tôi phải chịu bao nhiêu lần gia pháp rồi quỳ ở từ đường....anh thì chốn trong bóng tối, cứ thế mà cười tôi.... ”
Cô dùng sức cắn anh làm cho Bắc Minh Dục cảm thấy khá đau, anh kêu a lên một tiếng rồi cũng không khách sáo đứng phắt lên, đẩy người cô ép vào cabin, lấy người mình chặn trước người cô, ép cô vào thế không thể nào chốn thoát.
“Là tại em chứ sao lại chút giận lên người khác? Sao em biết lúc em quỳ ở từ đường thì anh đang cười nhạo em chứ? Là em phân biệt không rõ ràng chồng mình và trai bao, lại còn dám gắn cho chồng cái mác trai bao, đúng là đồ ngốc mà, đáng đời, anh thấy đấy là hình phạt cho em để mà sau này nhớ lấy!”
Con tim trong lồng ngực Lương Nặc đập thình thịch, ngực cứ phập phồng, cô không ngờ anh lại còn có thể giỏi ngụy biện như thế.
“Chung quy lại thì vẫn là anh luôn lừa tôi, anh xem có lý không nhé? Từ trước tới nay tôi chưa bao giờ thấy một người ngang ngược như anh! Một mặt trong bóng đêm, giống như một ông vua ngược đãi hành hạ tôi, ban ngày thì lại như một người bạn luôn giúp đỡ, xuất hiện lúc tôi cần....” Mắt cô đỏ ngầu, ngập ngừng nói: “Có phải anh bị tâm thần phân liệt không!”
“Á, cô lại còn muốn nói đến chủ đề này à? Được, rõ ràng cô biết mình là một người phụ nữ đã có chồng, lại còn thường xuyên đi chăm sóc một người đàn ông lạ, đã thế lại còn ở nhà anh ta nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa, sao cô không nói cô là người phụ nữ không giữ đúng đạo làm vợ?”
“Có phải là anh cố ý làm vậy không?!” Lương Nặc phản kháng không chút do dự, mở to đôi mắt tròn long lanh như trân châu nhìn anh: “Anh cố tình đóng giả làm một tên trai bao để tiếp cận tôi? cố tình thăm dò xem tôi có thật lòng với anh không? Sao anh lại có thể làm vậy với tôi chứ....?”
“Sao lại không thể?” Bắc Minh Dục nhướn cao đôi lông mày, cười lạnh lùng: “Tôi thấy Bắc thiếu gia tiếp cận cô, rồi lại còn hôn cô, những lúc ấy tôi thấy cô không những không kháng cự mà còn rất vui vẻ ấy!”
Trong đầu Lương Nặc lúc này lại hiện ra hình ảnh cô và Bắc Minh Dục trong màn đêm tối....lại hiện ra hình ảnh lúc cô ở cùng tên trai bao ở căn chung cư, tinh thần thực sự thấy thất vọng, buồn chán, cô cảm thấy trong lồng ngừng như có cái gì đó chặn ngang làm cho cô không thở được.
Anh ta nói không sai, đúng là lúc Bắc thiếu gia hôn cô trong bữa ăn tối cô đã không kháng cự lại, lúc đó cô vẫn là vợ của Bắc Minh Dục.
Cô thấy mặc dù anh đã lừa mình nhưng thực sự thì bản thân cô cũng đã có những hành động không đúng.
Thậm chí, lại còn để Bắc thiếu gia mạo danh chồng mình là Bắc Minh Dục....Trong sâu thẳm đôi mắt cô là nỗi buồn và chán nản, cô cắn môi thật chặt, thốt ra: “Là tôi sai, tôi xin lỗi anh! Tất cả đều là lỗi của tôi....thế đã được chưa?”
Giờ đến lượt tim Bắc Minh Dục đập thình thịch, ý cô ấy là...?
“Thế giờ em muốn thế nào?”
“Bỏ tôi ra!” Lương Nặc nhất quyết đẩy anh ra, tâm trạng đang bất ổn, cô hét lớn: “Tôi sẽ nhận lỗi với phu nhân, anh bỏ tôi ra, tôi muốn về nhà, không muốn nói thêm với anh một lời nào nữa!”
“Ai cho em đi!” Bắc Minh Dục cau mày kéo cô lại ép cô còn chặt hơn lúc nãy.
Lần này Lương Nặc nhất quyết muốn đẩy anh ta ra, dùng hết sức lực cắn mạnh vào vai anh, nhân lúc anh ta đang đau với vết cắn cô chạy ra khỏi cabin nhưng rất nhanh Bắc Minh DỤc đã kịp phản ứng lại, đuổi theo cô, nắm chặt lấy cổ tay cô.
Lương Nặc quay phắt người lại, vẫn cố gắng dùng tay kia gỡ tay anh ra, hai người giằng co nhau, trong lúc đó cô đứng không vững nữa mà mất đi sự thăng bằng cùng với sự chòng chành của con thuyền trên mặt nước.
“Aaaa.....”
“Lương Nặc!”
Tùm.
Trong lúc ngửa mình ngã khỏi thuyền rơi xuống nước, cô dường như nhìn thấy một sự sợ hãi vô cùng trong ánh mắt Bắc Minh Dục.
Nước trong hồ không phải rất sâu nhưng lạnh vô cùng, lạnh tới mức cắt da cắt thịt,
Mọi giác quan trên cơ thể cô đều cảm nhận được cái lạnh đó, trong giây phút toàn thân đắm chìm trong nước, mắt nhắm lại, cô nghĩ: “Loại người như Bắc Minh DỤc sao có thể vì lo cho cô mà sợ hãi tới mức ấy chứ!”
Nhưng nhất định là cô đã nhầm.
Lúc nhỏ Lương Nặc có lần suýt chút nữa thì bị chết đuối, thế nên cô rất sợ nước, lên đại học, mỗi lần có tiết học thể dục về bơi lội, cô đều tìm cớ xin nghỉ.
“Cứu...Cứu...”
Trong biển nước, cô vẫn cố gắng liên mồm kêu cứu, nước vào miệng càng lúc càng nhiều hơn, chắc cô đã uống no bụng nước, hai tay hai chân vung lên loạn xạ, chính những hành động đó càng làm cho cô chìm xuống nhanh hơn, nhưng vẫn cố hét lên.
Tùm!
Lại là một tiếng có gì đó vừa rơi xuống nước vang lên bên tai, Lương Nặc nhìn thấy Bắc Minh Dục cởi áo khoác ngoài rồi nhảy thẳng xuống hồ, bơi tới chỗ cô, dang tay kéo cô vào lòng, một tay ôm lấy cô, tay kia xoải ra nhằm cố gắng đưa hai người tiến lại gần mép thuyền.
Nhưng khi anh đưa ta ra kéo lấy cô thì cô lại co dúm người lại. Cô muốn giữ khoảng cách với anh.
“Đáng chết! Có phải em muốn chết ở đây đúng không?” Bắc Minh Dục hét lớn vào mặt cô.
Lương Nặc lắc lắc người vài cái, cơ thể không còn chút sức lực nào nên cũng không đôi co với anh thêm nữa, mặc kệ anh ôm cô bơi vào sát mép thuyền. Bơi được nửa đường, Bắc Minh Dục thấy cô gần như bất tỉnh gục vào vai mình, anh vội vàng cố gắng bơi thật nhanh hơn nữa.
Trong cơn mơ màng, làn da lạnh như băng của hai người chạm vào nhau, ngay lúc đó cô chỉ muốn đẩy anh ra, không cần đến lòng tốt giả tạo của anh.
Nếu không phải do anh thì cô cũng đã không ngã xuống nước như thế này.
Nhưng vì bị ám ảnh sợ nước từ nhỏ, lại sợ biết đâu mình sẽ bị chết dưới hồ, cô chỉ có thể để anh ôm chặt lấy mình cho tới khi trở lại thuyền.
Lên tới thuyền, mặt cô trắng bệch, tóc tai rối bù, hơi thở vô cùng yếu ớt, Bắc Minh Dục chau mày, thở dài một tiếng liền quỳ xuống hô hấp nhân tạo cho cô.
Một lát sau, Lương Nặc ho đẩy nước ra bên ngoài và từ từ tỉnh lại.
Vừa mở mắt, mắt đỏ ngầu, nhìn thấy Bắc Minh DỤc cô liền đẩy mạnh anh ra, rồi khóc nức nở, khuôn mặt rất khó coi: “Đi đi, đồ lừa đảo....”
Bắc Minh Dục do quỳ xuống nên khi bị co đẩy thì liền ngã ngược ra phía sau.
Anh quay ra cầm lấy chiếc áo khoác vứt cho cô, cười: “Lòng tốt mà được báo đáp như thế đấy!”
Anh đi bơi thuyền hướng về phía bờ, Lương Nặc từ từ ngồi dậy, nhìn thấy toàn thân Bắc Minh Dục cũng ướt sũng liền vứt áo trả lại anh: “Tôi không cần cái lòng tốt giả tạo của anh.”
Cũng không cần biết anh có nhận hay không, vứt chiếc áo vào lòng anh xong cô liền đi thẳng bước lên bờ.
Vừa bước lên bờ, do đôi giày bị nước ngấm vào nên nặng hơn rất nhiều, đi không cẩn thận cô bị ngã trẹo chân, liền nhảy lò cò một chân vào bên mép đường ngồi phịch xuống khóc như một đưa trẻ bị ai bắt nạt.
Bắc Minh Dục xuống thuyền, bước từng bước theo phía sau cô rồi tiến lại gần cô, nhìn từ đầu đến chân: “Bây giờ, em có chắc chắn là không cần đến lòng tốt giả tạo của anh không?”
Lương Nặc thở hắt ra hừ một tiếng, quay mặt đi chỗ khác không thèm nhìn anh.
Bắc Minh Dục nhìn hình ảnh đáng thương ngồi đó mà không đi được của cô có chút thương cảm, không phí lời thêm với cô nữa, cúi xuống bế phốc cô lên, Lương Nặc liền phản ứng giãy giụa, cô liền nghe thấy tiếng anh ta lạnh lùng: “Còn một động đậy nhỏ nữa là anh sẽ đem em vứt xuống hồ đấy!”
Lương Nặc tức mà không nói được gì, khuôn mặt trắng bệch hằn lên những mạch máu màu hồng.
Cô giơ cánh tay lên đánh vào ngực anh, vừa mếu máo vừa nói: “Sao anh có thể xấu xa thế chứ?”
“Đàn ông không xấu xa thì phụ nữ không yêu, anh xấu xa thế đấy, sao bây giờ mới biết à?”
“Anh....”
Lương Nặc cắn chặt môi nhìn anh chằm chằm, không thèm nói chuyện cùng anh nữa.
Hai người toàn thân đều ướt như chuột lột, tới mức bước đi mà nước trên quần áo cứ giỏ xuống tong tong, anh cứ như thế bế cô vào khách sạn.
Trước ánh mắt tò mò của bao nhiêu người, anh bế cô lên thẳng tầng ba của khách sạn – trong phòng dành cho khách, rồi gọi nhân viên phục vụ mang thuốc đến.
Lương Nặc vừa vào tới phòng liền rời khỏi vòng tay anh, nhanh chóng chạy vào phòng tắm ngâm mình trong nước ấm một lát rồi thay bộ đồ ngủ sau đó mới đi ra.
“Anh...Anh...” Lương Nặc mím mím môi: “Tôi vặn sẵn nước nóng trong bồn rồi đấy, anh cũng vào mà tắm đi.”
“Anh xấu xa như thế, cô còn quan tâm tới anh làm gì?”
Lương Nặc tức giận nhìn anh: “Nếu như anh cảm cúm ra đấy, về tới nhà, phu nhân hỏi tội người đầu tiên là tôi! Thế nên, kể cả anh có xấu xa hơn đi chăng nữa tôi cũng không thể không quan tâm anh! Thế...anh tưởng tôi muốn quan tâm anh lắm đấy à?”
Bắc Minh Dục đột nhiên đứng dậy, mượn thế cơ thể cao hơn cô, đứng sát vào, gằn giọng: “Ý cô là cô quan tâm tôi chỉ vì cô sợ Bắc Minh phu nhân?”
Lương Nặc có chút sợ hãi: “Đúng...đúng vậy!”
“Được, rất tốt!”
Sắc mặt Bắc Minh Dục bỗng tối sầm lại, lạnh lùng đẩy người cô sang một bên đi thẳng vào nhà tắm, Lương Nặc có chút chột dạ, nghiêng người nhìn về phía cánh cửa nhà tắm đóng cái rầm, lắc lắc đầu nhắc nhở bản thân không nên nghĩ nhiều quá làm gì!
Con người anh ta là cái kiểu ẩm ương như vậy, tính cách mỗi lúc một kiểu.