18 Năm Yêu Em

Chương 2: Đừng đụng vào tôi




Ngoài trời nhẹ nhàng nắng cớ sao lòng ta lại ầm ầm mưa bão.
Kể từ đêm hôm đó, cô hoàn toàn trở thành một người khác. Cô lạnh nhạt với mọi thứ, đặc biệt là anh. Mỗi lần cô nhìn thấy anh là y như rằng phớt lờ đi qua coi anh là một vật không tồn tại.
Người phụ nữ đáng chết này lúc nào cũng khiến anh để ý đến cô nhưng chưa bao giờ cô cho anh một cơ hội để gần cô.
Anh thật sự không chịu đựng nổi sự dày vò này. Không chịu được.
Vào buổi sáng nọ, cô thức giấc. Nhìn cả cơ thể không một mảnh vải, trên làn da trắng như bạch ngọc hiện rõ những vết bầm tím trông như vừa bị cưỡng hiếp.
Nhưng cô biết anh ta chỉ chơi đùa cơ thể cô chứ không có tiến vào mặc dù chỗ nào đó của anh ta đã phồng cộm lên.
Lúc đầu cô nghĩ anh ta chắc còn có chút thương hoa tiếc ngọc thế mà giây sau anh ta liền phá vỡ một niềm tin nhỏ nhoi của cô, niềm tin anh ta không hoàn toàn xấu.
" Cô nghĩ loại phụ nữ hám tiền như cô có sức hút với tôi sao?" Anh ta tàn nhẫn thốt ra những lời cay nghiệt đó rồi quay lưng bỏ đi.
Trong lòng của anh ta cô là một người như thế đấy. Không khác một con điếm.
Ngoài cửa sổ, khung cảnh hài hòa sắc trời màu xanh và lộng gió. Cô vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, thay một chiếc váy dài kín cổng để che đậy những dấu hôn đáng xấu hổ và đi xuống phòng ăn. Dù thế nào cô cũng phải sống tốt, sẽ có một ngày cô thoát khỏi tên ác ma đó thôi. Còn sống là còn hi vọng.
Trên bàn ăn đã dọn thức ăn đầy đủ. Anh ngồi phía đối diện, tay cầm quyển tạp chí kinh tế. Thấy cô xuống liếc mắt nhìn một cái không nói gì giống như anh chẳng thèm bận tâm.
Cô cũng không để ý chuyên tâm ăn sáng. Một lát sau, nghĩ gì đó, cô ấp úng nói với anh. Giọng nói có phần dè dặt
" Tôi có chuyện muốn thương lượng với anh "
Hàn Văn ngước mắt " Hử, chuyện gì?"
Cô nuốt nước bọt " Tôi muốn quay lại... giới giải trí " Chí ít có một công việc để làm còn tốt hơn cứ một mình ở trong căn biệt thự rộng lớn này. Cô thà làm một chú chim nhỏ nhưng tự do còn hơn làm phu nhân giàu có mà bị giam cầm trong lâu đài tráng lệ. Ấy vậy mà anh ta chẳng thành toàn cho cô.
" Không được. Vợ của tôi không thể làm công việc thấp hèn đó. Vả lại ai biết sau lưng tôi cô sẽ làm chuyện đáng xấu hổ gì "
Cô đứng bật dậy" Anh quá đáng vừa thôi. Tôi là vợ của anh, không phải là đồ chơi của anh. Tôi cũng có nhân quyền, có tự do, có sự nghiệp. Anh lấy tư cách gì mà hạ thấp tôi, lăng nhục tôi." Mọi sự đè nén chịu đựng đều thoát ra sau một màn tức nước vỡ bờ.
Anh nhếch môi, vẻ tuấn tú trên khuôn mặt phủ lên một sự tàn nhẫn, thâm sâu khó lường " Dựa vào đâu? Dựa vào tôi là chồng của cô là ân nhân của gia đình cô. Nếu như hôm nay cô không nghe lời tôi thì cứ sẵn sàng chờ tin công ty của ba cô phá sản đi. Nhớ kỹ lời tôi nói "
Anh buông tờ báo xuống, đi thẳng ra ngoài cửa bỏ mặt cô thẩn thờ ngồi đó như kẻ vô hồn.
Tại sao lại đối xử với cô như vậy? Cô đã làm gì sai? Sao ai cũng đổ lên đầu cô những áp lực không đáng có. Người đàn ông này đã giết chết tình yêu của cô ngay cả ước mơ của cô cũng bị hắn tàn nhẫn dập tắt.
Cô hận hắn. Hận hắn đến tận xương tủy.
___
Tại công ty
Hàn Văn đứng bên cửa sổ sát đất, mắt nhìn về nơi xa lại dường như đang cố gắng mường tượng hình ảnh một ai đó.
Cô gái tươi cười của nhiều năm về trước đã biến mất rồi. Cô của bây giờ chỉ có sự lạnh nhạt đến đau lòng. Cô bằng lòng hận hắn, chứ không bằng lòng chấp nhận hắn.
Nếu cô muốn tra tấn hắn bằng sự lạnh nhạt đó của cô thì cô thành công rồi. Anh đưa tay sờ vào ngực trái nơi có trái tim đang rỉ máu vì người anh yêu sâu sắc.
Anh đã có được cơ thể cô vì cái gì anh còn đau khổ như vậy. Đúng rồi, anh có được cơ thể của cô nhưng lại chẳng có cách nào nắm giữ được trái tim của cô.
" Cốc cốc " Tiếng gõ cửa vang lên kéo anh rời khỏi những suy nghĩ thống khổ.
Điều chỉnh lại tâm tình, anh nói " Vào đi "
Phía cửa xuất hiện một cô gái xinh đẹp tóc vàng. Cô ta sở hữu thân hình bốc lửa đặc biệt là vòng một như muốn bung mở cả cúc áo.
Triệu Hiên Vi mở giọng ngọt ngào " Anh yêu, người ta nhớ anh chết đi được " Cô ta lại gần anh, định ôm lấy anh thì anh đẩy cô ta ra.
" Đừng đụng vào tôi " Hàn Văn chán ghét nhìn cô ta. Thật không hiểu sao trên đời lại có loại phụ nữ phóng đãng như thế này không hề giống Trần Thiên Kiều - một thiếu nữ dịu dàng có lúc ương ngạnh luôn luôn giữ mình trong sạch. Tiếc là anh đã vấy bẩn sự trong sạch đó.
Triệu Hiên Vi có chút tức giận nhưng không hề thể hiện hành động gì quá đáng. Chỉ là ngồi xuống ghế sô pha, tay mân mê lọn tóc nhìn anh mê mang " Anh yêu, nể tình người ta bên cạnh anh lâu nay, giúp em một lần đi. Anh giúp em nói với đạo diễn Trương một tiếng cho em đảm nhận vai chính của phim ông ta đi."
Anh đút tay vào túi quần, từ đầu tới cuối chưa từng ban cho cô ta một cái nhìn tử tế.
Anh nói " Được thôi "
Ngay lúc niềm vui trong lòng hân hoan, anh lại hắt một gáo nước lạnh lên đầu cô ta.
" Tuy nhiên, đây là lần cuối cùng. Cầm lấy tờ chi phiếu này viết con số mà cô muốn rồi cút khỏi đây ngay lập tức và... mãi mãi " Anh đi đến bên bàn lấy một tờ chi phiếu ném lên người cô ta.
Người đàn ông này hội tụ đầy đủ những yếu tố hoàn hảo nhưng thượng đế lại quên trao cho anh ta hơi thở của một con người thực thụ, thượng đế vô tình biến anh ta trở thành ác quỷ. Hàn Văn ơi Hàn Văn anh sẽ chẳng bao giờ nếm được tư vị của tình yêu trọn vẹn. Mãi mãi cũng không.
Triệu Hiên Vi thở dài bất lực cầm lấy tờ chi phiếu đi ra ngoài. Hơn ai hết cô biết, đấu với anh ta chỉ có con đường chết. Bao nhiêu năm ở bên cạnh hắn coi như cũng kiếm được quá nhiều rồi. Chỉ là cô hình như lại có tình cảm với hắn. Nực cười làm sao?
#Còn_tiếp
#Tác_giả_Dương

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.