1930

Chương 24:




Sự xuất hiện bất ngờ của Đới Lạp khiến cho Lữ Hoán Viêm phát sinh một nỗi sợ hãi. Có phải mối quan hệ buôn bán súng qua lại nhiều năm nay của hắn và Cao Văn Nãi đã bị phát hiện rồi không, nếu không sao lại trùng khớp như vậy? Dù Đới Lạp và hắn cùng là học viên của trường sĩ quan Hoàng Phố, họ không cùng một khóa. Lúc còn theo học, Đới Lạp không có tiếng tăm nổi trội bao nhiêu, nhưng đôi khi cũng có vài sự vụ rất vang dội. Nhiều người còn ví ông ta là Dover của cục tình báo Mỹ. Nhưng thật ra, có nhiều việc chứng minh ông ta còn thủ đoạn độc ác hơn cả Dover.[1]
Đang lúc nghĩ ngợi, Lữ Hoán Viêm bất tri bất giác đã cho xe chạy đến trước cửa trường sĩ quan Hoàng Phố. Điều gã không nghĩ tới là lúc này còn gặp được người quen – Thiếu tướng Việt Quân Trần Hướng Đông đang hấp ta hấp tấp bước ra từ khỏi phòng giám thị, băng qua hành lang phía trên lầu. Từ vẻ mặt nghiêm trọng của gã, Lữ Hoán Viêm có thể nhìn ra Trần Hướng Đông đang chất chứa nhiều lo âu. Trán gã nhíu chặt lại như đang phiền muộn điều gì đó. Rốt cuộc là điều gì có thể khiến một tay ăn chơi khét tiếng không bận tâm bất cứ thứ gì như Trần Hướng Đông phải biểu hiện vẻ đăm chiêu như vậy. Lữ Hoán Viêm hơi tò mò. Do dự một hồi, Lữ Hoán Viêm đẩy cửa phòng giám thị ra. Lão giám thị họ Lâm đang trong ca trực đang thu dọn một chồng hồ sơ ngồn ngộn vào trong ngăn tủ. Thấy Lữ Hoán Viêm tới gần, ông ta ta khẽ giật mình hoảng hốt, làm hai chung tổ yến đắt tiền nghiêng đổ tràn ra khay.
“Lữ tướng quân, anh rảnh rỗi tới trường hay sao?” Giám thị Lâm người gầy gò, khoác một cái áo dài màu xám, qua nhiều lần giặt giũ đã bợt bạt gần thành trắng bệch, hằn rõ những đường thớ vải bên trên.
Lữ Hoán Viêm mỉm cười ngồi xuống trước mặt ông ta. Hắn lấy gói thuốc từ bên trong áo, rút một điếu, nhịp nhịp lên mặt bàn. Giám thị Lâm nhìn hắn ta trong im lặng và một chút hốt hoảng. Ông ta gượng gạo cười: “Lữ tướng quân muốn uống tí trà không?” Vừa nói, ông ta vừa đẩy tập hồ sơ vào sâu bên trong phía dưới. Lữ Hoán Viêm cản lại, cười: “Nhiều năm rồi không gặp nhau, giám thị còn khách sáo như vậy sao?” Hắn ta nhìn sơ qua tập hồ sơ. “Tôi chỉ muốn biết, hồ sơ mà ông vừa cho Trần thiếu tướng xem là cái gì?”
Mặt mũi giám thị Lâm vốn đang trắng nhợt, tức khắc chuyển thành màu xám xịt. Ông ta ngần ngừ một hồi rồi đập bàn lạnh giọng thốt lên: “Anh đang nói bậy bạ gì vậy?”
Lữ Hoán Viêm rút một que diêm quẹt nhẹ một cái, đốm lửa màu xanh lam xòe lên. Hắn ta cười: “Giám thị à, lương tháng quèn có bốn đồng đại dương cầm như là thiếu thốn, không ăn chút ít tổ yến vào thì chắc chắn bị thiếu dinh dưỡng!” Hắn ta vừa cười vừa móc ra một tờ ngân phiếu vứt trước mặt giám thị Lâm. “Tôi cũng đếch rảnh rỗi như Trần Hướng Đông, cho nên giám thị Lâm cứ tùy nghi đi.”
Giám thị Lâm liếc mắt nhìn tấm ngân phiếu của hiệu buôn Sa Tốn đặt trên bàn, da mặt run run. Sắc mặt xám ngoét có lẽ là vì bị kích thích mà ưng ửng đỏ. Cho tới khi Lữ Hoán Viêm xòe lửa que diêm thứ ba, một tập hồ sơ đã rơi xuống trước mặt hắn. Lữ Hoán Viêm vội vàng lật qua mấy trang xem thử, rồi làm như không có việc gì gấp lại bỏ vào trước ngực.
Giám thị lâm cuống cuồng gọi: “Lữ, Lữ tướng quân….”
Lữ Hoán Viêm vỗ vỗ gờ vai ông ta rồi nhếch môi cười đi ra khỏi phòng giám thị. Đợi tới lúc ngồi vào trong xe của mình, thật lâu về sau, hắn mới rút tập hồ sơ từ trong áo ra. Hắn đọc tuần tự hết dăm ba lần mới ngả đầu mệt mỏi vào lưng ghế.
Hắn bước xuống xe, thủng thẳng bước đi men theo đường cái như không có mục đích gì. Ở phía một buồng điện thoại mé ven đường, hắn đứng một hồi lâu, sau đó mới đẩy cửa bước vào trong, từng chút, từng chút một, quay số điện thoại, để nghe được giọng nói trầm khàn quyến rũ của một người đàn bà.
Hắn nói với nàng: “Đi cùng anh đi, chúng ta sẽ rời bỏ Thượng Hải. Anh sẽ… đối xử tốt với em!” Chớp mắt ấy hắn dường như nhớ lại chín năm về trước, khi hắn thấp tha thấp thỏm theo phía sau một cô gái mà thổ lộ với cô.
Im lặng một quãng, Diêu Bội Tư mới ngập ngừng đáp: “Không phải chúng ta đã nói rồi hay sao? Chỉ cần anh đưa Phạm Văn Cổ tới Nam Dương, tôi sẽ đi theo anh, đến đâu cũng được.”
Lữ Hoán Viêm bật tiếng cười khẽ, giọng nói hơi hám quạnh hiu: “Bội Tư, nếu không phải có nửa câu đầu của em, sẽ thật hay biết mấy…. Dù là gì đi nữa, chỉ cần em không còn quan tâm đến việc của Phạm Văn Cổ, anh sẽ đối xử thật tốt với em.”
“Anh nói gì cơ?” Giọng Diêu Bội Tư chợt trở nên lo lắng, “Lẽ nào anh muốn đổi ý sao? Giúp đỡ Phạm Văn Cổ tìm được anh trai của cậu ta chẳng phải anh cũng sẽ có lợi sao?”
Lữ Hoán Viêm lạnh lẽo cười, nghiến răng nói: “Bội Tư, nhiều năm như vậy, anh đã làm cho em không biết bao nhiêu là việc…. Lẽ nào mỗi một việc… đều là vì có lợi cho anh sao?”
Im vắng trải thật lâu, rồi Diêu Bội Tư nói nhẹ hẫng: “Tôi hiểu, tôi đều hiểu… Tôi xin anh, giúp tôi một lần cuối cùng nữa thôi, xem như thay tôi làm tròn tâm nguyện cuối cùng, tôi đảm bảo sau này…”
Lữ Hoán Viêm còn chưa nghe nốt đã đột ngột cúp máy. Hắn ta gục bên trên máy điện thoại. Hồi lâu sau, hắn gượng người dậy, cầm lấy ống nghe rồi âm trầm nói: “Mày nghe cho rõ đây, giết một người cho tao. Nam, trạc năm mươi tuổi, tên là Lâm Chi An, giám thị trường quân đội Hoàng Phố… Tạo ra cái chết ngoài ý muốn là tốt nhất.”
Bước ra khỏi buồng điện thoại, bỗng dưng hắn thấy gió đã trở mạnh rồi. Là gió thổi từ hướng Đông của đất nước này, mang theo trong cơn gió là hơi rét mướt đến tận xương. Hắn ghì chặt lấy tấm áo ba đơ xuy trên người, cúi gằm đầu xuống đi ngược hướng cơn gió, mai mỉa bật hỏi: “Bội Tư, thế nào là tình yêu? Có phải với em, thứ Phạm Văn Cổ cho em mới là tình yêu, còn tôi chỉ là giao dịch?”
Ngước đầu lên, hắn nhìn về phía bầu trời xám xịt phía xa xăm, mây ùn ùn đổ, nói: “Chỉ là, tôi rất muốn biết, trên Bến Thượng Hải này có tình yêu thật sự hay không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.