Trong ấn tượng của Thạch Nghị, Anh Minh là kiểu người phần lớn thời gian đều không thèm để ý.
Tuy quan hệ giữa hai người chưa tính là sâu, nhưng thời điểm tiếp xúc, thật sự đến lúc cần một người nhường bước, bên thường lui bước là Anh Minh.
Tính cách thoạt nhìn cũng là sẽ rạch ròi với người, kỳ thật nhìn đồ vật còn nhạt hơn người khác.
Lúc chơi rất điên, nhưng duy trì tỉnh táo đến cuối cùng đa số cũng là anh.
Có lẽ là diễn viên, sinh hoạt cũng khó tránh khỏi sẽ lộ ra chút dấu vết loại này, bạn có thể cảm thấy kỳ thật bạn không thể chạm đến bên trong người này, hắn cho bạn xem, chính là thứ hắn muốn cho bạn xem.
Đây cũng là nguyên nhân khiến Thạch Nghị vẫn chưa từng gần gũi với Anh Minh.
Với hắn mà nói, hắn đã quen nhìn thấu người bên cạnh, nhưng Anh Minh vừa lúc không phải là một người dễ hiểu.
Không phải nói là hoàn toàn không hiểu.
Chỉ là khẳng định phải tốn tâm tư. Hơn nữa, kiểu như Anh Minh, đối với bản thân hắn mà nói, là một loại kiêu ngạo.
Thạch Nghị không muốn đụng đến thứ càng sâu phía dưới.
Này đối với hắn cùng Anh Minh mà nói cũng sẽ là một loại áp lực, mọi người làm bạn, không nên phiền toái như thế.
Cho nên, Thạch Nghị chưa từng thấy mặt có tính công kích này của Anh Minh.
Dù là hắn vẫn luôn biết rõ.
Một người đều phải nổi giận, đến khi thật sự bùng nổ, quá trình thường rất ngắn ngủi.
Khi Anh Minh cảm giác được áp lực đột nhiên xuất hiện trên cánh tay đến lần thứ bảy, lửa giận thoáng cái nổi lên, anh đột nhiên đứng lên, cũng không quản Đổng Hiểu đứng vững hay chưa, vừa dùng sức một cái, Đổng Hiểu thiếu chút nữa bị anh hất tung xuống đất.
Lui ba bước mới miễn cưỡng đứng vững, biểu tình có chút chật vật.
Những người khác cũng có chút bất ngờ nhìn Anh Minh.
Anh phủi phủi cánh tay, trở thành tiêu điểm của ánh nhìn, trên mặt lại không tỏ vẻ gì.
Lại điều chỉnh tốt tư thế khôi phục đến động tác chuẩn bị, Anh Minh cũng không ngẩng đầu: “Vừa rồi dùng lực chưa đúng, lại một lần nữa.”
Ngay cả đạo diễn cũng sửng sốt một chút.
Nhưng thời điểm Anh Minh quay phim chưa bao giờ là một người phiền toái, số lần NG cũng ít, anh nói lại một lần nữa, người khác cũng không tiện nói gì.
Lúng túng là Đổng Hiểu.
Người sáng suốt đều nhìn ra vừa rồi là Anh Minh cố ý, cậu ta phản ứng không kịp, có vẻ hơi mất mặt.
Đổng Hiểu cũng khó chịu.
Lần thứ hai cậu ta đá đến, dùng sức hơn cả lần trước. Có lẽ là lần dùng sức nhất cho đến lúc này của cậu.
Bởi vì ngực nghẹn một cục tức, lại khiến cho cậu ta nghẹn muốn chết.
Năm đó lúc vừa debut Anh Minh vẫn đè ở trên đầu cậu, cậu chuẩn bị nhiều năm như vậy, hy sinh nhiều như vậy rốt cuộc đạt được một cơ hội, lại bị một tiểu tử nửa đường xuất hiện cướp đi tất cả.
Những hào quang kia, vốn thuộc về cậu.
Công ty từ trên xuống dưới đều xem cậu là người mới tốt nhất của năm đó, nói là hy vọng của mọi người cũng không chút khoa trương.
Nhưng cuối cùng cậu vẫn là thua.
Không chỉ thua bởi một giải thưởng người mới của Anh Minh, thậm chí lúc sau còn diễn một vai phụ trong bộ phim của anh ta, một bạn học không được người nhớ tới.
Cục tức này, cậu đã nhịn vài chục năm, hiện tại mới có cơ hội đòi lại.
Phong thủy luân chuyển, cuối cùng cũng đến lúc Anh Minh làm vai phụ cho cậu, còn không bằng cậu năm đó, nói chính xác là vai phụ của vai phụ.
Nếu như không phải là do Lưu Lỵ cùng Vương Nghĩa Tề, bộ phim này quay xong có lẽ đều không có người nhớ đến Anh Minh.
Những thứ đã qua kia, đã bị người hoàn toàn quên lãng.
Đổng Hiểu là tính toán như vậy, vào lúc tuyên truyền bộ phim, nếu như thời điểm phỏng vấn có người hỏi tới, cậu sẽ nhắc đến lần hợp tác trước cùng với Anh Minh, sẽ nhắc nhở những người khác, hôm nay đã không giống như trước kia.
Kết quả trời không cho người toại nguyện.
Chuyện cho tới giờ, nếu như cậu không đòi lại cục tức này, cậu không cam lòng.
Cho nên một đá này là cậu dùng hết sức, mặt lộ vẻ dữ tợn, tuyệt đối không chỉ là biểu diễn.
Thạch Nghị đã nhìn ra.
Hắn nhíu mày, vô thức muốn nhắc nhở Anh Minh. Hắn không phải người trong vòng này, đoàn phim có rất nhiều luật lệ, hắn căn bản cũng không rõ ràng lắm.
Nhưng nhắc nhở của hắn không nhanh bằng phản ứng của Anh Minh.
Lúc Đổng Hiểu nhấc chân người kia liền tránh được, bởi vì động tác quá nhanh những người khác đều không kịp phản ứng, Đổng Hiểu kinh ngạc dưới một đá này trực tiếp bổ nhào xuống đất.
Giống như một dòng điện, tê dại từ gót chân kéo dài đến tận sau gáy.
Đó là một loại đau đớn không thể diễn tả bằng lời.
Đổng Hiểu hít một ngụm khí lạnh, cảm thấy cả mặt có lẽ đã trắng bệch. Cậu nhìn Anh Minh ở bên kia tránh đi một đá của cậu, sau đó đứng lên lạnh lùng nhìn cậu: “Đổng Hiểu, đá không phải đá như vậy, cậu làm quá kém.”
Một bên nói, một bên nhấc chân đạp xuống tấm ván gỗ bên cạnh.
Cái này nhưng thật ra là đạo cụ, chất liệu giòn hơn ván gỗ bình thường nhiều.
Nhưng cho dù vậy, một đạp của Anh Minh, vẫn là khiến cho người đứng ngoài xem đều có chút kinh ngạc.
Đổng Hiểu còn chưa khôi phục lại từ đau đớn, liền thấy Anh Minh cười với cậu: “Đạp như thế.”
Cậu như bị xáng một bạt tai ở trước mặt mọi người.
Cả buổi nghẹn không ra được một từ.
Người bên ngoài nhìn thấy một trận này, không có ai lên tiếng.
Qua chừng năm giây, đạo diện mới ho nhẹ một tiếng, lại để cho ánh sáng cùng máy quay chuẩn bị: “Được rồi, lại một lần nữa.”
Nhưng Đổng Hiểu không nhúc nhích.
Cậu căng mặt xoay người: “Nếu không đạo diễn, nghỉ ngơi một chút đi, tôi tìm cảm giác.”
Giọng khàn khàn.
Cho dù là ai đều nhìn ra hiện tại cậu có bao nhiêu chật vật, đạo diễn đồng ý, tất cả mọi người nghỉ ngơi mười phút.
Anh Minh vặn vặn tay lướt qua Đổng Hiểu đi ra ngoài, vừa đi qua camera, ngẩng đầu nhìn thấy Thạch Nghị.
“Eh!”
Anh bất ngờ nhướng mày: “Sao cậu lại đến đây.”
Thạch Nghị cười đi theo ra ngoài: “Bình thường nhìn không ra, tập võ?”
“Chỉ tập quyền anh.” Anh Minh nói xong cong môi. Nếu như lúc đầu chỉ là Tán thủ* chơi qua, một đá vừa rồi cũng không chỉ như vậy.
(*散打 Tán thủ là võ chiến đấu tay không tự do ra đời ở Trung Quốc chú trọng vào các dạng chiến đấu tự do thực tế, đòi hỏi sự thành thạo các kỹ thuật võ thuật Trung Hoa.)
Nửa câu sau hắn không nói ra, nhưng nụ cười của Thạch Nghị lại sâu hơn một chút: “Tôi thấy chân của anh dễ dùng hơn tay cậu ta nhiều.”
Anh Minh quay đầu nhìn hắn, không đáp.
Hai người đều nở nụ cười.
Có vài người, chính là thích không thoải mái.
Bạn cho hắn thời gian thoải mái, hắn không muốn.
Hai người tìm đến một chỗ tương đối ít người, Anh Minh nhìn hóa trang vết thương xanh xanh tím tím trên tay, chùi chùi, sau đó mới dựa vào bên cửa trêu đùa: “Tìm Lưu Lỵ?”
“Ừ, đến xem.”
“Lúc này cậu còn dám tới, không sợ bị người bao vây?”
Cái gọi là chui đầu vô lưới nói chính là Thạch Nghị lúc này đi, toàn thế giới đều ước gì chụp được hai bức “chứng cứ”, hắn ngược lại đâm đầu về phía họng súng.
Thạch Nghị móc thuốc ra đốt một điếu, sau đó mới đưa hộp thuốc cho Anh Minh, không giải thích.
Hắn không giải thích đương nhiên người đối diện cũng không hỏi, dựa vào cửa chậm rãi hút thuốc, không cần nói lời nào, cũng không có cảm giác lúng túng.
Một lúc sau Lưu Lỵ đến.
Cô tìm hai vòng trong đám người mới nhìn thấy Anh Minh cùng Thạch Nghị đứng hút thuốc ở trong góc, mang lên nụ cười sáng lạng, liền đi thẳng tới.
Tại đoàn phim, Lưu Lỵ ở đâu đều là tiêu điểm chú ý của người khác..
Cho nên lúc cô đi qua chỗ Anh Minh cùng Thạch Nghị, đương nhiên liền có người phát hiện ra gương mặt xa lạ trong đoàn phim.
Không biết là ai lẩm bẩm một câu: “Người này có phải chính là trên tấm ảnh kia…”
Một câu giống như nước lạnh rơi vào dầu nóng.
Đoàn phim lập tức xì xào.
Anh Minh nhìn bên cạnh, lắc đầu: “Chính chủ đã đến, tôi phải nhường chỗ thôi.”
Điếu thuốc anh hút được một nửa, cắn trong miệng, Lưu Lỵ còn chưa đến trước mặt, anh quay người muốn đi.
Kết quả bị Thạch Nghị kéo lại.
“Thuốc hút hết đã, lát nữa cùng nhau ăn cơm.”
Thái độ của hắn rất thản nhiên, cũng không sợ người bên cạnh nhìn chằm chằm một cách hiếu kỳ. Thấy Lưu Lỵ cười đi về bên này, đáy mắt là vui vẻ không chút che giấu.
Không phải lúc trước có người bảo hắn và Anh Minh không hợp sao?
Nếu như người khác đã đến, dứt khoát giải quyết hết những chuyện không yên lòng.
Thuốc còn chưa hút xong, hiện trường liền xuất hiện phóng viên.
Cũng không biết có phải vẫn luôn cắm ở gần đây, nhìn thấy Lưu Lỵ liền vây lại, không dám trực tiếp đến hỏi Thạch Nghị, mà là đưa mic cho Anh Minh.
Kết quả người kia né tránh.
Anh cười xua xua tay với phóng viên, thái độ dứt khoát không muốn nhận phỏng vấn.
Anh Minh dụi thuốc ném vào thùng rác, vỗ vai Thạch Nghị một cái: “Hai người đi ăn cơm đi, lát nữa tôi còn một phần diễn.” Thạch Nghị quay đầu: “Vậy hẹn lần sau, tôi gọi điện cho anh.”
“Được.”
Đơn giản đồng ý, Anh Minh thừa dịp hỗn loạn đi về chỗ quay bên kia, đạo diễn thấy anh đã đến, gọi Đổng Hiểu chuẩn bị.
Lưu Lỵ đối mặt với truy vấn của phóng viên kỳ thật câu trả lời không có nhiều thay đổi, đơn giản chính là kiểu cũ. Dính đến Thạch Nghị, bị cô ậm ờ che giấu.
Nhưng mà, cuối cùng cô và Thạch Nghị là nắm tay rời đi,
Lúc quay người rời đi, camera vẫn còn điên cuồng chụp hai người bọn họ, hai người làm như không thấy.
Hôm nay Thạch Nghị tới, chính là vì muốn công khai quan hệ.
Loại chuyện này đương nhiên không có khả năng nói rõ lúc mở họp báo, loại phương thức này, xem như đã chứng minh.
Lưu Lỵ vẫn luôn cười rất ưu nhã.
Hình tượng của cô ở trước mặt người khác chính là vậy, nhìn qua rất có tài trí rất có khí chất, nói cô là nữ thần nhiều người mơ ước, cũng không tính khoa trường. Cái gọi là phòng bếp ra đến phòng khách*, tìm được người bạn trai như Thạch Nghị, đa số người đều không ngoài ý muốn, hoặc là cảm thấy thuận lý thành chương.
(*出得厅堂下的厨房 phụ nữ của thời đại mới, ở nhà giỏi việc nhà ra ngoài giỏi xã giao, có thể hãnh diện giới thiệu cho người khác bla bla:)))
Nam tài nữ mạo, là tiêu chí của hôn nhân trong ngành giải trí.
Anh Minh nhìn theo bóng lưng rời đi của Thạch Nghị cùng Lưu Lỵ, chậm rãi thu hồi tầm mắt.
Đổng Hiểu vẫn ở bên cạnh trừng anh, đối với chuyện vừa xảy ra ban nãy hiển nhiên vẫn không có biện pháp tiếp nhận, ánh mắt ác liệt hận không thể ra tay với Anh Minh ngay tại chỗ.
Nhưng mà, nếu như sau này có cơ hội có lẽ Đổng Hiểu sẽ không quên khoản nợ hôm nay.
Nghĩ đến điểm này, Anh Minh đột nhiên nở nụ cười.
Anh vốn cho là, điểm phản nghịch trong xương này, đều đã bị thời gian mai một không sai biệt lắm.
Hiện tại xem ra vẫn còn có thừa.