2401

Chương 104:




Mẹ Thạch Nghị sau khi tỉnh lại nhìn thấy bát cháo ở đầu giường thì có chút sửng sốt.
Đến khi ý thức được cháo là do Thạch Nghị làm, bà ban đầu có chút kinh ngạc, sau đó mới chậm rãi bưng tới đây nếm thử một miếng, mặc dù đã nguội, lại khiến lạnh lẽo vẫn luôn quẩn quanh trong lòng bà vơi đi một chút.
Lúc ra khỏi phòng, nghe thấy Thạch Nghị gọi điện thoại ở dưới phòng khách: “Ừ, tôi biết rồi.” Thạch Nghị cố gắng nói thật thấp, có lẽ là sợ bà nghe thấy. Theo bản năng, mẹ Thạch Nghị nghĩ tới có thể là hắn đang nói chuyện với ai đó, nhíu mày.
Cuộc gọi rất ngắn, không được hai câu Thạch Nghị liền ngắt máy rồi, lúc hắn đặt di động xuống mẹ hắn vừa vặn xuống lầu, Thạch Nghị ngẩng đầu: “Mẹ, sao không ngủ thêm chút nữa?”
“Không ngủ được…”
Mẹ hắn thở dài giọng điệu mệt mỏi, sau đó mới đến bên sô pha ngồi xuống, Thạch Nghị vẫn hút thuốc, mẹ hắn đi qua hắn vội vàng dụi tắt, sau đó đứng lên rót một ly nước ấm cho mẹ hắn: “Vậy uống nước đi.”
Thạch Nghị thay đổi như thế khiến cho mẹ hắn nhất thời không phân rõ trong lòng là chua xót nhiều hơn hay là vui mừng nhiều hơn, bà nhìn Thạch Nghị, sau đó mới nhận ly nước: “Cháo ở đầu giường, là con làm?”
Thạch Nghị gật gật đầu: “Dạ.”
Làm xong hắn có nếm thử mùi vị, tuy rằng không xem là ngon, nhưng vẫn không đáng ngại.
Mẹ hắn ở đối diện thở dài: “Đáng tiếc, ba con cũng chưa từng ăn cháo con làm…” Nghĩ đến người chồng đã mất, mẹ Thạch Nghị vẫn là vẻ mặt bi thương, Thạch Nghị ở bên cạnh cau mày, nhưng không lên tiếng.
Qua thật lâu, mới nghe thấy mẹ hắn do dự mở miệng: “Thạch Nghị, con thật sự là... đồng tính luyến ái?” Lúc mẹ Thạch nói ra câu này cũng không ngẩng đầu, siết chặt cái ly trong tay, bả vai run rẩy đâm đến lòng Thạch Nghị.
Hắn nhíu mày: “Mẹ, hiện tại mẹ đừng nghĩ đến những thứ này, nhìn sắc mặt mẹ không được tốt, phải nghỉ ngơi nhiều.”
“Thạch Nghị, đừng gạt mẹ, nói thật với mẹ.”
“Vâng…”
Tránh không thoát, Thạch Nghị vẫn là thành thật thừa nhận.
Cái ly trong tay mẹ hắn đột nhiên lung lay một cái, thiếu chút nữa rơi xuống sàn: “Nhưng mà, không có khả năng a? Trước giờ cũng chưa từng nghe con nói, hơn nữa, không phải con từng quen bạn gái sao? Lúc trước mẹ nghe cậu con có nhắc tới một ngôi sao nữ, gọi là Lưu Lỵ…” Hiển nhiên cha mẹ hắn tuy rằng không quá chú ý đến những chuyện trong ngành giải trí, rồi lại luôn biết rõ tình huống của hắn.
Thạch Nghị rũ mắt tự hỏi nên nói như thế nào, đôi mắt bị thương đau rát, không biết có phải là do tình huống tinh thần gần đây của hắn dẫn đến hay không, vẫn luôn rất khó chịu.
Cuối cùng hắn hít sâu một hơi: “Kỳ thật, lúc trước con cũng muốn nói chuyện với ba mẹ, chỉ là không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện này… mẹ muốn hỏi con rốt cuộc có phải đồng tính luyến ái hay không, khả năng con không có biện pháp cho mẹ một câu trả lời chính xác, bởi vì trước giờ con chưa từng nghĩ tới sẽ thích một người đàn ông, cho dù là hiện tại, con cũng không nghĩ con thích đàn ông…” Hắn nói xong, vẻ mặt mẹ hắn có hơi biến đổi: “Vậy ý của con là…?”
Cho đến hiện tại, mẹ Thạch vẫn hy vọng đây là hiểu lầm, dù trong lòng bà cũng biết sẽ không lạc quan như vậy.
Loại ánh mắt này tạo thành áp lực không nhỏ cho Thạch Nghị, lòng của hắn rất nặng nề, ép đến gần như không thở nổi.
“Mẹ…” Giọng Thạch Nghị khàn khàn bởi vì khẩn trương: “Quan hệ của con cùng Anh Minh, bản thân con đều nói không rõ, chỉ cảm thấy, nhìn thấy anh ấy trong lòng rất an tâm…”
Giống như là đồ vật hắn cuối cùng có thể bắt lấy.
Cho dù toàn thế giới đều ruồng bỏ hắn, người này cũng sẽ đứng ở bên cạnh hắn.
Ngày đó hắn nói chia tay với Anh Minh, vốn cho rằng tất cả đều kết thúc.
Giống như lời đối phương nói, lật đổ nhân sinh hơn hai mươi năm của chính mình, vì cầu một phần cứu rỗi nhỏ đến đáng thương gần như không có hiệu quả, hắn từ bỏ cho kiên trì hắn luôn giữ vững, thầm nghĩ dùng càng nhiều mất đi tạo thành tiếc nuối trừng phạt chính mình.
Nhưng một câu không đồng ý kia của Anh Minh, kéo hắn ra khỏi vách núi tuyệt vọng.
Thạch Nghị nhìn về phía trước lẩm bẩm: “Ba mất, khiến con suy nghĩ rất nhiều, kể cả những chuyện trước kia con chưa từng suy nghĩ cẩn thận, con lúc trước là người luôn xem nhẹ mọi thứ, nhiều năm như thế, con vẫn luôn tự cho mình là đúng vùi đầu đi theo con đường của mình, trước giờ chưa từng quan tâm đến người bên cạnh…” Phần áy náy này Thạch Nghị là phát ra từ nội tâm: “Mấy ngày nay, con vẫn luôn nghĩ, nếu như lúc trước con không làm như vậy hoặc là lựa chọn như vậy, có thể xem như mọi thứ chưa từng xảy ra hay không... chính là cho dù có nghĩ nhiều đi nữa, chuyện đã xảy ra cũng sẽ không có bất kỳ thay đổi, con đã bỏ qua một lần, không thể lại sai lần nữa…” Hắn cầm lấy tay mẹ hắn: “… Mẹ, mẹ cho con một chút thời gian.”
Một chút thời gian để làm gì, Thạch Nghị cũng không nói, mẹ hắn nhíu mày nghe hắn nói hết những lời này, có ngoài ý muốn cũng có lo lắng, bà còn muốn khuyên hai câu, nhưng cuối cùng vẫn là thở dài, lắc đầu không nói thêm gì nữa.
Thạch Nghị biết rõ mẹ hắn không chấp nhận quan hệ của hắn và Anh Minh, nhưng hiện tại không phải thời cơ tốt để nói chuyện, cho dù là đối với hắn hay là mẹ hắn, đều đang đi trên dây thép nguy cơ rình rập, tình nguyện vừa lòng với hiện trạng cũng không muốn lại phá hủy bình tĩnh giả dối cho dù chỉ là phút chốc.
Có thể lời của Thạch Nghị lại khiến tinh thần của mẹ hắn kém hơn một chút, không ngồi bao lâu bà lại có chút buồn ngủ, Thạch Nghị dìu mẹ hắn lên phòng ngủ, rót một ly nước ấm đặt ở đầu giường, sau đó đắp kín chăn rồi mới xuống lầu, để lại tờ giấy nhắn giải thích rõ hắn chỉ là đi ra ngoài một chuyến, liền cẩn thận đóng cửa lại.
Vừa ra khỏi nhà hắn liền gọi một cuộc điện thoại.
Cuộc gọi vừa rồi, mẹ hắn hiểu lầm là Anh Minh gọi, nhưng thật ra là Khấu Kinh.
Lần trước Anh Minh bị Trần Thành đánh xong đụng phải đám người Khấu Kinh, Anh Minh bảo bọn họ điều tra nơi ở hiện tại của Đổ Tử Hoa, chỉ có điều lúc sau không rõ tình huống trong nhà Thạch Nghị lắm, cộng thêm hiện tại chỉ cần Anh Minh ló mặt ra ngoài cũng sẽ bị vây đuổi chặn đường, cho nên vẫn luôn không nhắc đến việc này, lúc trước Anh Minh vốn dĩ gọi điện cho Thạch Nghị chính là vì nói cho hắn, nhưng Thạch Nghị không nghe, anh để cho Khấu Kinh trực tiếp liên hệ.
Anh Minh biết rõ trong khoảng thời gian này liên lạc với Thạch Nghị sẽ không thông, nếu gọi điện thoại đối phương không nghe, anh cũng không tiếp tục nếm thử.
Đây xem như là một loại ăn ý, chậm rãi làm quen phần áp lực cùng khắc chế này.
Mà Khấu Kinh nói rõ địa chỉ với Thạch Nghị xong, liền gọi điện thoại cho Anh Minh: “Như thế nào, cậu không đi theo nhìn một chút?”
“Hiện tại tớ ra ngoài sẽ chỉ gây phiền toái.”
Lúc này trước cửa nhà Anh Minh còn chắn một đống phóng viên chưa từ bỏ ý định, ngày hôm qua anh chỉ đi siêu thị một chuyến đều bị đuổi theo một đường, lúc sau thiếu chút nữa nổi giận báo cảnh sát.
“Nhưng tớ sợ một mình Thạch Nghị sẽ gây ra chuyện.” Khấu Kinh lo lắng không phải là không có lý do, dựa theo tính cách của Thạch Nghị, để cho hắn tìm Đỗ Tử Hoa, đối phương không chết cũng nửa tàn phế. Đừng nói Thạch Nghị, dù là ai cũng sẽ như vậy.
Anh Minh ở bên này hút thuốc không đáp, thật lâu mới trả lời một câu: “Hiện tại cậu ấy sẽ có chừng mực.”
“… Nếu không, tớ đi theo?”
“Ừ, cũng được.”
Anh Minh cũng không cản Khấu Kinh, nhưng nói đến cuối cùng, anh lại bồi thêm một câu: “Nữu Tử, Thạch Nghị muốn làm gì, đừng cản…”
Thạch Nghị không xả được cơn tức này, hắn không thể vượt qua được. Lúc ấy Khấu Kinh không nói gì, cậu có thể cảm nhận được tình huống hiện tại của Anh Minh, đã trầm trọng nhưng cũng là trầm ổn, có lẽ anh biết rõ hiện tại một trong hai người dù thế nào cũng phải duy trì một đầu óc tỉnh táo, cho nên lâu như thế, không thấy anh có chút hoảng loạn. Kỳ thật, cậu cũng từng hỏi Anh Minh, kỳ thật mọi chuyện đã ầm ĩ đến mức này, tại sao hai người không dứt khoát tách ra, dù sao bọn họ cũng không phải loại người sẽ đòi sống đòi chết vì chuyện tình cảm, làm thành như vậy, cho dù sau này tiếp tục khẳng định trong lòng đều có vướng mắc, cả đời đều không gỡ được loại chuyện này, chính là bế tắc, cớ gì cột vào một chỗ giày vò lẫn nhau. Nhưng lúc đó Anh Minh chỉ nói với cậu một câu: “Kỳ thật lúc này đối với tớ và Thạch Nghị mà nói, chia tay là chuyện dễ dàng nhất.”
Tách ra, chính là kết thúc, không có trách nhiệm, không có nghĩa vụ, cho dù là thống khổ, cũng chỉ là vài năm, tối đa thì vài chục năm, luôn có thời điểm thật sự từ bỏ.
“Nhưng mà Nữu Tử, đây không phải là chuyện có chia tay hay không. Nếu chia tay những chuyện trong nhà Thạch Nghị đều có thể quay ngược trở lại, tớ đây không nói hai lời liền chia tay, người không có gì là không thể đảm đương, lúc trước cảm thấy đặc biệt nghiêm trọng, chờ cậu hồi phục tinh thần lại nghĩ một chút, cảm thấy chính là chút lông gà vỏ tỏi mà thôi. Nhưng mà hiện tại, tớ cảm thấy tớ phải có trách nhiệm với chuyện này… Tớ vẫn luôn biết rõ tật xấu trên người Thạch Nghị, nhưng tớ vẫn luôn không nói. Có lẽ là luôn cảm thấy, những thứ này không tới phiên tớ nói, tất cả mọi người đều là người trưởng thành, muốn gì đều là do mình lựa chọn, mãi đến khi ba cậu ấy gặp chuyện không may, tớ đột nhiên cảm thấy, kỳ thật tớ cũng rất khốn nạn… lúc ấy nếu khiến cho cậu ấy trở về nhà nói rõ mọi chuyện, thế nào cũng sẽ không tạo thành như vậy. Thạch Nghị cảm thấy khó chịu, lòng tớ cũng không thoải mái, Nữu Tử, trách nhiệm này, cho dù là cậu ấy hay là tớ đều phải gánh cả đời, cậu ấy có thể lựa chọn buông tay, nhưng tớ không được. Tớ nhìn cậu ấy đi lầm đường một lần, không thể lại buông tay lần hai, cậu hiểu không?”
Thứ được gọi là tình yêu này, thật sự không thể nói rõ.
Không đơn thuần là tình cảm, cũng không phải xúc động, có rất nhiều thứ chính là hai người quyết định ở bên nhau, liền trói chặt nhau tạo thành một khối hoàn chỉnh, tiến lui đều được, một người khó chịu một bên khác không có khả năng dễ chịu, lúc trước Anh Minh rất thích đứng ở bên ngoài nhìn xem những người khác sống mơ mơ màng màng, Thạch Nghị là người đầu tiên khiến anh có loại cảm giác không nắm bắt được. Lúc đối phương suy sụp đề cập chia tay với anh, anh từ lúc bản thân nói ra câu không đồng ý liền biết, đời này khả năng chính là hắn.
Người dù sao cũng phải vấp ngã một lần.
Anh cùng Thạch Nghị, chính là ngã ở trên người đối phương.
Khấu Kinh tra được Đỗ Tử Hoa kỳ thật trốn ở một ký túc xá thanh niên vô cùng hỗn tạp.
Có lẽ cậu ta cũng tự biết trong nhà Thạch Nghị sẽ không buông tha cậu ta, cho nên từ lúc lấy được ảnh chụp cậu ta liền tìm nơi trốn vào. Thạch Nghị lái xe đến nơi liền trực tiếp lên lầu bắt người, loại địa phương này bình thường loại người nào cũng có, một đống người thấy hắn dùng vẻ mặt muốn giết người lao vào trong, ngay cả cản cũng không cản, lúc ấy Đỗ Tử Hoa còn đang xem tivi, người ở chung với cậu ta mở cửa cho Thạch Nghị, sau đó mới trơ mắt nhìn Thạch Nghị kéo Đỗ Tử Hoa xuống lầu, không chút khách khí.
“Đệch! Thạch Nghị, anh điên rồi!” Đỗ Tử Hoa hiển nhiên hoảng sợ, cậu ta cũng không nghĩ tới vào lúc này Thạch Nghị còn có sức lực đi tìm cậu, bên cạnh có không ít người xem náo nhiệt chính là không có ai tới giúp đỡ cậu, Thạch Nghị nắm tóc cậu ta lôi xuống lầu, dọc theo đường đi đụng phải một đống đồ ngổn ngang ở cầu thang, khiến cho cả hai đều là cả người chật vật.
Nơi này tương đối vắng vẻ, dựa vào một con sông, lúc Thạch Nghị đến bắt người cũng không sai biệt lắm là mười giờ tối, Đỗ Tử Hoa không đọ được sức của hắn liền liều mạng ồn ào muốn báo cảnh sát, nhưng nhiều người như vậy, cũng không có ai chuẩn bị gọi điện thoại.
Lúc Khấu Kinh chạy đến liền thấy Thạch Nghị kéo Đỗ Tử Hoa xuống lầu, băng qua đường cái liền kéo thẳng đến bờ sông, cậu thấy Thạch Nghị kéo một đường cũng không có ý tứ buông tay cũng có chút bị dọa, liền ở sau khuyên: “Thạch Nghị, cậu đừng làm bậy.”
Lôi lôi kéo kéo dọc đường đi, Đỗ Tử Hoa kêu quả thật cuồng loạn. Hơn nửa đêm nửa con phố đều có thể nghe thấy tiếng kêu thê lương của cậu ta: “Cứu mạng!” Sắc mặt Thạch Nghị rất đáng sợ, tư thế này thật sự giống như muốn giết người.
Kết quả cậu ta không hô còn đỡ, vừa hô sắc mặt Thạch Nghị càng lạnh hơn, nắm cổ áo Đỗ Tử Hoa, một đường từ đường nhỏ của bờ sông hướng vào lòng sông, bình thường thi công hai bên bờ sông vì để đảm bảo an toàn đều sẽ kê một vài nơi sau đó dần dần sâu vào bên trong, Thạch Nghị ở chỗ nước đến ngang ngực mới dừng lại, sau đó liền ấn đầu Đỗ Tử Hoa xuống nước.
Khấu Kinh sợ hãi, chạy theo đến bờ sông: “Thạch Nghị cậu đừng làm lớn như vậy!”
Nhưng cậu căn bản không khuyên được Thạch Nghị hiện tại.
Cũng may lúc này ánh đèn không đủ, bằng không thì cậu có thể nhìn thấy hai mắt đối phương đều là màu đỏ.
Thạch Nghị ấn mạnh đầu Đỗ Tử Hoa, người bởi vì không thở được liền liều mạng vùng vẫy loạn xạ, nước sông vào mùa này đừng nói khiến người chết đuối, đông lạnh đều có thể đông chết người, tiếng nước phình phịch nghe trong đêm khuya đặc biệt rợn tóc gáy, Thạch Nghị ấn một lúc liền nhấc Đỗ Tử Hoa lên, xách cổ áo đối phương: “Lúc trước không phải cậu nói, cậu không sợ chết hay sao? Hôm nay tôi liền cho cậu toại nguyện!”
Giọng điệu rất lạnh, ánh mắt còn lạnh hơn cả giọng nói.
Nói xong một câu này, hắn lại ấn người xuống nước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.